• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lưu Tịnh Dung xách hắn lên, bẻ quặc tay hắn về sau, ra lệnh:- Đi – Cô nhớ Lý Thiên Hàng đang ở đâu, chỉ cần xác nhận lại thì âm mưu của hắn sẽ thất bại trong gang tấc, quay sang Tiết Thiếu Kỳ nói – Cô cũng đi theo tôi.Tiết Thiếu Kỳ vẫn còn nghi ngờ về chuyện của ngày hôm nay nhưng nể mặt Lưu Tịnh Dung đã cứu cô, đành nửa tin nửa ngờ đi theo Lưu Tịnh Dung.

Bọn họ đi đến gần mộ của Tiết Thiếu Hoa, quả nhiên Lý Thiên Hàng đang đứng trước mộ của Tiết Thiếu Hoa, Lưu Tịnh Dung lại đá một phát vào người của tên kia hỏi:- Người đàn ông mà ngươi nói có phải là người đó không?- Đúng, đúng là hắn, là hắn đã ra lệnh cho tôi làm như vậy – Tên đó hoảng sợ không dám giấu diếm điều gì.Tiết Thiếu Kỳ kinh sợ nhìn Lý Thiên Hàng đang đứng trước mộ của anh trai lại quay sang nhìn tên lưu manh muốn từ trên mặt hắn xác nhận xem những gì hắn nói rốt cuộc có phải sự thật không, nhưng cô thật sự không tìm ra được một tia gian dối nào, dù không muốn cô bắt buộc phải tin những điều hắn nói là sự thật.

Cô không ngốc, Lý Thiên Hàng đột nhiên xuất hiện ở đây, trùng hợp như vậy rõ ràng đã có mưu tính từ trước.


Đã đạt được mục đích của mình, Lưu Tịnh Dung cũng không rảnh chấp nhặt với một tên lưu manh, thả hắn ra thấp giọng mắng:- Sau này đừng để ta bắt gặp ngươi tiếp tục làm chuyện xấu, nếu không đừng trách ta.

Cút.Tên đó được thả ra vội vàng vắt chân lên cổ bỏ chạy chẳng dám ngoái đầu nhìn lại.

Lưu Tịnh Dung nhìn Tiết Thiếu Kỳ bị đả kích nặng nề, sắc mặt tái nhợt, phải vịn tay vào thân cây mới đứng vững, Lưu Tịnh Dung không có chút thương tiếc nào, thầm nghĩ đáng đời, ngoài miệng cô cũng có ý như vậy:- Tiết Thiếu Kỳ, đây là lần cuối cùng tôi giúp cho cô, đừng ngu ngốc để người khác lợi dụng nữa, cô sẽ không muốn đối mặt với cơn thịnh nộ của tôi đâu – Sau đó không cần quan tâm Tiết Thiếu Kỳ có nghe lọt tai lời của cô, Lưu Tịnh Dung đã quay người bước đi.Lưu Tịnh Dung nghĩ cô đã ngăn lại hành động lợi dụng Tiết Thiếu Kỳ của Lý Thiên Hàng thì Hạng Hạo và Thẩm Văn Đào sẽ không xảy ra chuyện ở vách đá.

Nhưng cô đã đánh giá thấp sự gian ác nguy hiểm của Lý Thiên Hàng, không khích bác để Tiết Thiếu Kỳ ra tay được, hắn đã tự mình ra tay, và thật trùng hợp lại để cho Tiết Thiếu Kỳ phát hiện được manh mối.

Tiết Thiếu Kỳ suy nghĩ rất lâu lại nghĩ đến chuyện hôm đó, khi tình cờ gặp được Lưu Tịnh Dung đến tái khám, cô rốt cuộc mở miệng:- Lý Thiên Hàng đã lấy đi clo-form ở trong bệnh viện.Nói một câu không đầu không đuôi lại bỏ đi, khiến cho Lưu Tịnh Dung vô cùng khó hiểu quay đầu nhìn bóng lưng của Tiết Thiếu Kỳ.

Clo-form? Là sao nhỉ? Vừa đi ra khỏi bệnh viện vừa suy nghĩ, có thứ gì đó chợt lóe lên, Lý Thiên Hàng chắc chắn có ý tưởng xấu xa gì đó mới lấy đi thứ đó, một cảnh tượng quay chậm trong đầu cô, không lẽ nào… Hai ba bước gộp thành một bước Lưu Tịnh Dung chạy đến nhà ăn, ở đây đã không còn ai, Lưu Tịnh Dung biến sắc vội vàng muốn xoay người liền gặp được Tiền Bảo Bảo, nhìn vẻ mặt của Lưu Tịnh Dung, Tiền Bảo Bảo lo lắng hỏi:- Tịnh Dung, cô sao vậy? Sáng nay cô không phải đến bệnh viện tái khám sao, thế nào lại ở đây?Lưu Tịnh Dung không có thời gian giải thích mọi chuyện, lập tức kéo tay Tiền Bảo Bảo chạy ra ngoài, cô sợ bản thân sẽ không đến kịp.Lưu Tịnh Dung và Tiền Bảo Bảo vẫn là đến chậm một bước, khi hai người họ đuổi tới vách đá thì Hạng Hạo và Thẩm Văn Đào đã treo mình trên vách đá, gương mặt trắng nhợt, đầu óc quay cuồng cố gắng giữ lấy mỏm đá, nhưng lại mất sức trượt xuống vách đá một đoạn dài rồi mới bám víu lại được.


Mấy người Đỗ Phong đứng trên đỉnh núi vẫn không biết được chuyện gì đang xảy ra cứ nghĩ bọn họ đang thử thách mạo hiểm gì đó, thấy hai người Lưu Tịnh Dung và Tiền Bảo Bảo chạy đến đây, Đỗ Phong kinh ngạc hỏi:- Trợ giảng Tiền, Tịnh Dung, sao hai người lại tới đây? Tịnh Dung, không phải sáng nay cô tới bệnh viện để tái khám sao?Tiền Bảo Bảo nhìn xuống vách đá khó hiểu hỏi:- Sao cả hai người đều không dùng đến dây thừng an toàn vậy?- Hai người đó đang thi thố xem thử ai lợi hại hơn – Cao Mỹ Nhân đáp lại.Lưu Tịnh Dung làm gì còn tâm trí nghe bọn họ nói, mau chóng cầm lấy sợi dây thừng an toàn ở một bên nói:- Mọi người giữ dây thừng, tôi sẽ xuống đó cứu hai người bọn họ.- Tịnh Dung, tôi xuống cùng với cô – Tiền Bảo Bảo đề nghị.Lưu Tịnh Dung nhìn Tiền Bảo Bảo một cái rốt cuộc gật đầu đồng ý, hai người bọn họ cẩn thận leo xuống, Lưu Tịnh Dung đưa mắt ra hiệu Tiền Bảo Bảo đỡ lấy Hạng Hạo, bản thân thì leo xuống thêm một chút kéo lấy tay của Thẩm Văn Đào.

Bỗng nhiên có một người đang giữ lấy sợi dây của Lưu Tịnh Dung choáng váng bước hụt về sau một bước thả lỏng sợi dây đang giữ trong tay, làm cho Lưu Tịnh Dung và Thẩm Văn Đào bị trượt xuống cả người đập vào vách đá, tay của Lưu Tịnh Dung vẫn giữ chặt tay của Thẩm Văn Đào không buông ra mặc dù cổ tay của nàng đang đau đớn tới mức sắp gãy lìa.

Thấy cảnh này, Tiền Bảo Bảo ở bên cạnh hô:- Cẩn thận.Vẻ mặt trắng bệch, vầng trán thấm đẫm mồ hôi, ngước mặt nhìn lên rồi lại nhìn xuống, Lưu Tịnh Dung cắn răng gỡ lấy sợi dây trên thắt lưng, quyết đoán nhảy xuống, tay đưa ra ôm lấy cả người của Thẩm Văn Đào xoay ngược trở lại.Bịch, cả người của Lưu Tịnh Dung chạm đất, cô đã dùng cả người của mình làm đệm lưng cho Thẩm Văn Đào, đau đớn thấu tim Lưu Tịnh Dung vẫn cắn răng chịu đựng.


Nhưng lúc này Lưu Tịnh Dung không rảnh quan tâm vết thương trên người, ngồi dậy lo lắng nói:- Thẩm Văn Đào, cố gắng lên, anh phải cố gắng lên, Thẩm Văn Đào.Thẩm Văn Đào cố gắng đưa tay nắm lấy tay của Lưu Tịnh Dung, miệng mấp máy muốn nói gì đó nhưng lại không thể phát ra thanh âm, cả người rã rời mệt mỏi thiếp đi mất đi tri giác.

Mọi người đồng thời trải qua một loạt cảm xúc từ kinh hãi đến thót tim, cuối cùng là thở phào nhẹ nhõm.Đưa người đến bệnh viện, Hạng Hạo và Thẩm Văn Đào cùng được đẩy vào phòng cấp cứu, Lưu Tịnh Dung dù biết được nội dung phim họ không sao nhưng đáy lòng vẫn không nhịn được lo lắng cùng mọi người chờ đợi trước cửa phòng cấp cứu.- Tịnh Dung… - Tiền Bảo Bảo muốn quan tâm hỏi Lưu Tịnh Dung xem cô có bị thương không nhưng vừa kéo tay, Lưu Tịnh Dung đã kêu lên:- A… - Chân mày nhíu lại, cô cảm thấy vô cùng đau đớn, bây giờ chỉ cần cử động thì cô đã bị đau đến nỗi phát ra tiếng than, xem ra vết thương cũ lại tái phát rồi.- Tịnh Dung, cô làm sao thế? Tay của cô lại bị đau sao? Hay trên người bị thương? Tôi cùng cô đi khám xem thử nha – Tiền Bảo Bảo lo lắng hỏi, cô không quên lúc nãy khi ngã xuống Lưu Tịnh Dung đã dùng bản thân làm đệm lưng cho Thẩm Văn Đào.- Không cần, tôi chờ với mọi người xem thử hai người bọn họ có sao không – Lưu Tịnh Dung từ chối.Vẻ mặt của Lưu Tịnh Dung thật sự không được tốt, trên người Lưu Tịnh Dung rõ ràng có vết thương, Hàng Húc mở miệng khuyên:- Tịnh Dung, hay là cô đi kiểm tra trước đi, bọn tôi ở đây canh chừng cho.- Nhưng… - Lưu Tịnh Dung vẫn chần chừ, không muốn rời đi chút nào.Đỗ Phong cũng lên tiếng:- Tịnh Dung, tôi nghĩ anh Hạo và Thẩm Văn Đào không sao rồi, cô vẫn nên đi kiểm tra đi, nếu cô bị làm sao thì hai người họ sẽ không được yên.Đã nói đến bước này, Lưu Tịnh Dung đành bất đắc dĩ gật đầu đồng ý, Tiền Bảo Bảo đi cùng cô.

Chụp hình vết thương ở vai, trong lúc đợi kết quả Lưu Tịnh Dung để cho y tá xử lý vài vết thương nhỏ sau lưng bị xước do đất đá lúc ngã xuống, y tá yêu cầu cô nằm trên giường nghỉ ngơi và truyền bình nước, Tiền Bảo Bảo bị Lưu Tịnh Dung đuổi đi xem tình hình của Hạng Hạo và Thẩm Văn Đào..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK