Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nàng muốn nắm lấy vận mệnh của chính mình.

 

Còn làm thế nào?

 

Nàng định chờ xem thời thế, gió thổi chiều nào thì theo chiều đấy.

 

Nếu hoàng đế mạnh mẽ, nàng sẽ dựa vào hắn đối phó với chúng ta, sinh con, độc chiếm hậu cung, vinh hoa phú quý một đời.

 

Nếu hậu cung thế lực mạnh mẽ, nàng sẽ nhân cơ hội bỏ cái thai này, diệt hậu họa, lại còn lợi dụng được sự áy náy của hoàng đế để đè ép các phi tần, từ từ trèo lên, ổn định trung cung, rồi mới mang thai lại.

 

Tính toán thật hoàn mỹ.

 

Chỉ tiếc, nàng ta không tính được một điều: hoàng đế không còn khả năng sinh con.

 

Mọi mưu tính đều tan thành mây khói.

 

Hoàng đế phát điên lên rồi.

 

Hắn từng tin rằng tình cảm giữa hắn và Chu Tố Y là thật lòng. Không ngờ ngay từ ngày đầu hắn bước vào làng chài, tất cả đã là một màn sắp đặt.

 

Giờ đây, hắn hận Chu Tố Y đến tận xương tủy.

 

Càng hận những kẻ dư nghiệt tiền triều, hắn cho người đi tiêu diệt, nhưng chúng sớm đã dọn sạch dấu vết, biến mất không một tiếng động.

 

Hoàng đế rơi vào trạng thái cuồng nộ.

 

Nhìn ai cũng chướng mắt. 

 

Quan thần không dám đụng hắn, phi tần không ai dám đến gần.

 

Chỉ còn Chu Tố Y, trở thành món đồ chơi cho hắn phát ti3t.

 

Giữa cơn cuồng nộ, hắn thật sự nghĩ ra một kế.

 

Hắn định phong Chu Tố Y làm hoàng hậu, rồi để nàng ta gửi tín hiệu cho những kẻ kia đến.

 

Hắn chắc chắn đám người ấy chưa biết nàng ta đã mất thai, nhất định sẽ tới.

 

Đến lúc đó, hắn sẽ một lưới bắt gọn.

 

Hắn sợ ta hiểu lầm, đặc biệt đến giải thích.

 

Đây là lần đầu ta gặp lại hắn sau khi tỉnh lại. 

 

Vài ngày thôi, mà hắn đã gầy đến biến dạng.

 

“A Phượng, nàng đừng hiểu lầm, trẫm làm vậy là để dẫn rắn ra khỏi hang.”

 

“Chờ xử lý xong đám dư nghiệt kia, trẫm nhất định bù đắp cho nàng, lập nàng làm hoàng hậu, còn Chu Tố Y tùy nàng xử trí.”

 

【Có lẽ trẫm thật sự sai rồi. ánh mắt của mẫu hậu quả là sắc bén hơn trẫm nhiều.】

 

【Nữ nhi thế gia có thể có kiểu cách, nhưng lễ nghĩa liêm sỉ đã khắc sâu vào cốt tủy.】

 

【Chu Tố Y, ả tiện nhân đó hoàn toàn không thể sánh với A Phượng.】

 

Ta trầm mặc một lát, suýt nữa thì khuyên hắn: Đừng chỉ nhìn trắng đen.

 

Có bao giờ ngươi nghĩ rằng ai cũng có mặt tốt và mặt xấu, chỉ là tùy lúc nào mặt nào trỗi dậy mạnh hơn?

 

Nhưng rồi ta lại thôi.

 

Bởi ta biết…

 

Ta và hoàng đế, cả đời này vĩnh viễn không thể ngồi lại trò chuyện thật lòng.

 

Thế thì cứ để mọi thứ kết thúc ở đây là được rồi.

 

15

 

Ngày cử hành lễ sắc phong.

 

Hoàng đế không cho phép ta tới thúc giục trang điểm.

 

Chu Tố Y sắc mặt trắng bệch, khoác lên mình bộ hỉ phục rộng thùng thình, cả người như một con rối bị cung nhân điều khiển, tỏa ra một luồng khí tức xám xịt như hoàng hôn lúc buông xuống.

 

Thấy ta đến, ánh mắt nàng bỗng bừng sáng như thiêu đốt.

 

“Triệu Cửu Phượng! Ngươi đến để cười nhạo ta sao? Nếu ta cũng có xuất thân và gia thế như ngươi, ta tuyệt đối sẽ không thua!”

 

“Ta sẽ khiến Lý Thâm quấn lấy ta không rời, khiến ngươi cô độc khốn khổ cả đời trong hậu cung này! Ta chưa thua! Ngươi đừng hòng cười nhạo ta!”

 

Ta cong môi, cười nhạt:

 

“Ồ? Ha! Ngươi lầm rồi. Chính vì ngươi xuất thân thấp kém, cho nên mới thắng.”

 

“Nếu ngươi cũng là một thiên kim thế gia, bệ hạ sẽ vẫn khinh thường ngươi như thường. Với nhan sắc như ngươi, muốn bước chân vào hoàng cung cũng chẳng dễ.”

 

Trọng sinh một kiếp, ta luôn muốn hiểu rõ tâm tư hoàng đế.

 

Tại sao hắn lại không ưa nữ nhi thế gia đến như vậy?

 

Tại sao luôn cho rằng chúng ta là loại người tâm cơ thâm trầm, dã tâm khó lường?

 

Sau này, một lão cung nữ từng kể ta nghe nguyên nhân.

 

Khi còn nhỏ, hoàng đế bị chính mẹ ruột của mình — tức Chiêu phi — hà khắc quản thúc.

 

Bà kỳ vọng vào hắn rất cao.

 

Chỉ tiếc, hắn tư chất bình thường, chẳng có chỗ nào xuất sắc.

 

Vì muốn k1ch thích hắn tiến bộ, mẫu phi luôn đem hắn so sánh với con cháu thế gia: 

 

Hôm nay b.ắ.n tên không bằng con trai nhà họ Lý.

 

Ngày mai viết chữ lại thua con cháu nhà họ Tôn.

 

Hôm sau đọc sách lại chậm hơn người nhà họ Trịnh…

 

Suốt những năm thơ ấu và thiếu niên của hắn, đều chìm trong so sánh, thất bại, bị đè ép.

 

Thế nhưng, vận khí hắn không tệ.

 

Mẫu phi rất bản lĩnh, một đường bứt phá, đưa hắn lên ngôi cửu ngũ chí tôn.

 

Điều may mắn hơn cả là: ngay khi hắn vừa đăng cơ, mẫu phi liền qua đời.

 

Không còn ai khống chế hắn nữa.

 

Hắn có thể tự do làm theo ý mình, không ai nói hắn “kém cỏi” nữa.

 

Mà chúng ta, những phi tần do thái hậu tiền triều chọn lựa, phẩm mạo tài đức đều hơn người.

 

Càng ưu tú, hắn càng tự ti.

 

Chỉ có đè bẹp chúng ta, nhìn chúng ta ngày ngày xoay quanh hắn, lúc thì tranh sủng, lúc thì suy đoán, mà không thể hiểu nổi làm gì để khiến hắn thỏa mãn.

 

Cho nên hắn mới coi thường, hạ thấp, đùa bỡn chúng ta.

 

Hồng Trần Vô Định

Mãi cho đến khi Chu Tố Y xuất hiện. Với hắn, nàng là một liều thuốc giải.

 

Nàng không hiểu hậu cung, không hiểu đấu đá, không có tài hoa, chỉ biết nương nhờ vào hắn.

 

Hắn điều khiển được nàng, chi phối được nàng, cảm thấy cực kỳ sảng khoái.

 

Đôi khi bị nàng chọc giận vài câu, hắn cũng thấy ngọt ngào, bởi vì mọi thứ đều nằm trong tay hắn.

 

Nếu Chu Tố Y cũng là nữ nhi thế gia như chúng ta.

 

Hắn sớm đã vứt bỏ nàng như giẻ rách.

 

Chu Tố Y hai mắt đỏ bừng, môi run lên:

 

“Triệu Cửu Phượng, ta hận ngươi! Nếu ngươi chết, tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc!”

 

Ta cong môi cười khẽ, đưa tay nhấc cằm Chu Tố Y lên.

 

“Chu cô nương, ngươi bệnh rồi, đến bổn cung còn nhìn ra được, bệ hạ chẳng lẽ không thấy sao?”

 

“Người mà ngươi luôn ngày đêm mong nhớ, còn không bằng kẻ mà ngươi căm hận nhất để tâm tới ngươi hơn.”

 

“Tình yêu như vậy, ngươi còn giữ lại để làm gì?”

 

“Còn nữa, ngươi hận bổn cung ư? Ngươi có tư cách gì để hận bổn cung?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK