Những lời tiếp theo của nàng ta, ta nghe là thuộc lòng.
【Tổ tiên ta từng theo bệ hạ chinh chiến thiên hạ.】
【Ông nội ta từng là Thái phó của tiên hoàng, sau khi mất còn được thờ phụng trong Thái miếu.】
【Phụ thân ta là thư đồng bên cạnh tiên hoàng, theo người mấy chục năm...】
Kiếp trước, Thục phi từng gào khản cả cổ, lặp lại mấy lời ấy đến hàng trăm lần, nhưng chẳng lần nào khiến hoàng đế mảy may động tâm.
Ta nói:
“Ngươi đã bao giờ nghĩ, có khi nhà ngươi giờ trở thành cái gai trong mắt hắn rồi không?”
Thục phi kích động bật dậy:
“Nhưng phụ thân ta một lòng trung thành, chính tay nâng đỡ bệ hạ đăng cơ cơ mà!”
“Chân què vừa khỏi, thứ đầu tiên người ta vứt đi chính là cây gậy.”
Thục phi như bị rút cạn sinh khí, ngồi phịch trở lại ghế, khóc không thành tiếng:
“Ta nên làm sao bây giờ? Có phải chỉ cần ta c.h.ế.t thì…”
“Ngươi c.h.ế.t cũng chẳng ích gì. Bệ hạ thích ngủ với ngươi, và muốn g.i.ế.c cả nhà ngươi, là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.”
Thục phi nghẹn lời, đôi mắt đỏ hoe trừng trừng nhìn ta:
“Vậy ngươi nói xem, ta phải làm thế nào?”
Ta thở dài:
“Phải xem phụ thân và ca ca ngươi muốn giữ mạng hay giữ chức quan thôi.”
Thục phi lập tức hiểu ý, trầm ngâm suy nghĩ.
“Nếu ta nói ra, phụ thân và ca ca ta chưa chắc đã tin.”
Ta tháo chuỗi hạt trên cổ tay, đưa cho nàng:
“Cầm lấy, bảo phụ thân ngươi mang vật này đến gặp phụ thân ta. Phụ thân ta sẽ nói hết cho ông ấy biết.”
Tên cẩu hoàng đế thật đúng là đê tiện!
Hắn giao việc điều tra phụ thân và ca ca của Thục phi cho cha ta. Dù cha ta chẳng moi ra được gì, nhưng chỉ cần ông mở miệng nói một câu, thì phụ thân và ca ca nàng cũng đã đủ lạnh lòng rồi.
Đám nho thần như họ, xem trọng nhất là chuyện tận trung báo quốc, c.h.ế.t không tiếc thân.
Phụ thân và ca ca của Thục phi mơ làm Gia Cát Lượng.
Chỉ tiếc, hoàng đế chẳng phải là Lưu Bị.
Rồi sẽ đến ngày họ sẽ tỉnh ngộ.
Mà khi tỉnh ngộ, cũng chính là lúc hoàn toàn c.h.ế.t tâm.
05
Thục phi cầm lấy chuỗi hạt, vội vã rời đi.
Lúc sắp bước qua ngưỡng cửa, nàng bỗng dừng lại, ngập ngừng một lát, rồi quay đầu nói với ta:
“Hoàng tỷ, sau này tỷ không cần phải tốn công với bệ hạ nữa đâu.”
“Ta liên tục ba ngày, đều lén bắt mạch cho bệ hạ, cũng lén nhìn qua… chỗ đó.”
“Hắn… e rằng… không được rồi…”
Hồng Trần Vô Định
Ta như sét đánh ngang tai.
Hắn không được?
Không được?
Vậy tại sao nữ tử chài lưới kia lại có thai?
Ta như vừa khám phá ra một bí mật kinh thiên động địa.
“Ngươi chắc chứ?”
“Ta từ nhỏ đã theo danh y học nghề, cũng từng theo sư phụ ra ngoài chẩn bệnh. Sau khi vào cung mới giả vờ như chẳng biết gì. Những gì ta nhìn qua, tuyệt đối không sai.”
Ta nghiến răng ken két.
Tên cẩu hoàng đế này!
Vậy mà dám để ta hầu hạ hắn bao ngày qua vô ích!
“Bệ hạ có biết chuyện này không?”
Thục phi do dự một chút:
“E là không biết. Ngự y trong cung chưa bao giờ dám nói chắc điều gì, nhất là những việc hệ trọng đến hoàng tự như thế này, càng không dám hé nửa lời.”
“Vậy thì tốt.”
Ta hạ quyết tâm.
Mang thai, ta nhất định phải mang thai!
Nữ tử chài lưới kia còn có thể cắm cho hắn cái sừng xanh lấp lánh, ta cũng có thể.
Ta bắt đầu chuẩn bị việc xuất cung thăm nhà.
Thục phi thì bận rộn với việc của nàng.
Ngày hôm sau, bên ngoài cung truyền đến tin: Thái phó té ngã từ xe ngựa, gãy xương chân.
Ca ca Thục phi vì đỡ phụ thân mà trẹo tay.
Thái phó tuổi đã cao, nay bị thương lại động đến bệnh cũ, e rằng khó giữ được tính mạng.
Người già vẫn hay nói, lá rụng về cội.
Ca ca Thục phi lập tức dâng thư từ quan, xin đưa cha hồi hương.
Hoàng đế phê chuẩn.
Ngày ta xuất cung về phủ thăm nhà, Thục phi đến tiễn, lặng lẽ rơi lệ.
“Ta thật ngưỡng mộ tỷ, được về thăm nhà một chuyến. Còn ta ngay cả lần cuối cùng gặp cha mẹ cũng chẳng thể. Từ nay về sau, ở kinh thành này, ta không còn người thân.”
Ta hơi mềm lòng, vươn tay xoa nhẹ đầu nàng.
Cha và ca ca của nàng chuyến này hồi hương, chỉ e từ đây sẽ chẳng còn ngày trở lại kinh thành.
Giữa quyền lực và mạng, mạng vẫn đáng giá hơn.
Ta thấp giọng nói:
“Vậy ngươi có muốn sinh cho mình một người thân không?”
Nàng kinh ngạc trợn tròn mắt.
Ta nghiêm mặt nhìn thẳng vào nàng.
“Cơ hội chỉ có một.”
Nàng đột ngột nắm chặt lấy tay ta:
“Xin hoàng tỷ giúp ta. Hắn đã vô tình, đừng trách ta bất nghĩa.”
“Chờ tin tốt của ta.”
Ta xuất cung trở về thăm nhà.
Nói là hồi hương, nhưng suốt dọc đường đều bị người ta giám sát chặt chẽ.
Chỉ khi gặp mẫu thân và các tỷ muội, mới có khoảnh khắc ngắn ngủi để nói vài lời riêng tư.
Mẫu thân nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, giọng đầy giận dữ:
“Triệu Cửu Phượng, gan ngươi to thật đấy. Ngươi định hại c.h.ế.t cả nhà chúng ta sao?”
Ta chỉ nhẹ nhàng nói một câu:
“Hoàng đế không làm được gì đâu. Dựa vào hắn, cả đời này nữ nhi cũng chẳng có con.”
Mẫu thân buông tay ra, mặt tái mét.
“Đồ trời đánh nhà họ Lý, Lý Thâm c.h.ế.t tiệt kia!!”
Bà rơm rớm nước mắt. Ta cũng đỏ hoe mắt theo.
“Nhà Thục phi chính là bài học ngay trước mắt. Hoàng đế không biết bản thân mình không có khả năng. Nếu đứa trẻ này có thể giữ được mạng cho cả nhà chúng ta thì tốt. Mà nếu không giữ được thì cùng lắm là cả nhà c.h.ế.t chung.”
Mẫu thân ta hít sâu một hơi, rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ tay ta, hạ quyết tâm:
“Yên tâm, còn có mẫu thân ở đây. Mẫu thân lập tức đi chuẩn bị.”
“Chuẩn bị ba phần cho con!”
Mẫu thân suýt nữa trượt chân ngã.
Ta cười tươi như hoa:
“Trong cung của con còn mấy tỷ muội thân thiết nữa…”
“Đến chuyện thế này mà con cũng ‘tỷ muội tình thâm’ sao?!”
“Đây chính là gia phong của nhà họ Triệu chúng ta. Có thứ tốt, đương nhiên phải chia sẻ cùng tỷ muội.”
Mẫu thân nghiến răng, tức giận bỏ đi.