Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Một khi đứa trẻ ra đời, tính tháng mang thai không khớp, chẳng phải là chứng cứ rõ ràng cho việc nàng thất tiết trước khi thành thân sao? Dù có là hoàng hậu, nàng ấy và đứa trẻ cũng sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ. Người thật sự muốn nàng ấy bị sỉ nhục cả đời sao?”

 

Hoàng đế sững sờ.

 

Hắn hiểu ra, lập tức nổi giận.

 

“Trẫm là hoàng đế! Ai dám cười nàng?!”

 

Ta nhìn hắn bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc.

 

Thục phi cũng thế.

 

An phi chẳng hiểu ta đang làm gì, nhưng lập tức nhập cuộc, nghiêm túc nhìn hoàng đế bằng vẻ mặt “khó mà nói nổi”.

 

Hoàng đế tức giận đập bàn.

 

“Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?!”

 

Ta điềm nhiên nói:

 

“Bệ hạ, hoàng tử chào đời có bà đỡ, có thái y giám hộ, cung nữ thái giám hầu hạ, v.ú nuôi và ma ma chăm sóc, sau đó sẽ được Khâm Thiên Giám làm lễ tẩy trần, ghi tên lên Ngọc điệp, Phủ Khởi cư ghi chép đầy đủ. Từng bước từng bước, biết bao nhiêu người dõi theo, người định g.i.ế.c sạch thiên hạ? Hay muốn giấu Châu cô nương cả đời, để nàng không bao giờ xuất hiện trước mặt ai nữa?”

 

“Là ngươi ghen ghét Tố Y, muốn hại nàng ấy!” – hoàng đế gào lên.

 

Ta đáp lại còn lớn tiếng hơn hắn:

 

“Bệ hạ! Thần thiếp và nàng ta không thù không oán, vì cớ gì phải ghen với nàng ta? Chẳng lẽ nàng ta đẹp hơn thần thiếp? Hay xuất thân cao hơn? Phong thái quý phái hơn? Thứ gì thần thiếp cũng hơn nàng ta, vì sao lại phải ghen?”

 

“Vì trẫm yêu nàng ấy!!!”

 

Ha ha ha ha ha!!!

 

Cái gọi là “yêu” của hắn là thứ gì ghê gớm lắm chắc?

 

Kiếp trước, ta không yêu hắn.

 

Kiếp này, càng không thể.

 

Ta lạnh lùng nói:

 

“Từ ngày tiến cung, thần thiếp đã hiểu rõ phải cùng các tỷ muội chia sẻ hoàng ân. Theo tổ chế, hậu cung vốn có một hậu, bốn phi, chín tần, hai mươi bảy thế phụ, tám mươi mốt ngự thê.”

 

“Hậu cung đã có bao nhiêu tỷ muội, thêm một người nữa thì đã sao? Thần thiếp sẽ không vì bệ hạ yêu nàng ta mà ghen ghét nàng ta. Trái lại, thần thiếp còn vui mừng vì bệ hạ tìm được tri kỷ.”

 

“Nhưng lời ngay khó lọt tai. Nếu bệ hạ không muốn nghe, vậy thần thiếp cáo lui. Người tự mình lo cho Tố Y cô nương đi.”

 

Nói xong, ta phất tay áo bỏ đi.

 

Thục phi cũng lắc đầu than nhẹ:

 

“Bệ hạ, người thật sự đã trách oan Quý phi nương nương rồi. Người không ở trong cung, chính là nhờ Quý phi chăm lo chu đáo, thần thiếp mới có thể bình an hạ sinh hài tử. Nếu nàng ấy thật sự ghen ghét, con của thần thiếp e rằng không giữ nổi.”

 

“Nay thần thiếp xin phép cáo lui.”

 

An phi cũng thở dài một tiếng:

 

“Bệ hạ, người đi rồi, hậu cung vẫn yên ổn hòa thuận, đều nhờ Quý phi tỷ tỷ bao dung độ lượng, công tư phân minh.”

 

“Nếu bệ hạ thật lòng yêu quý Tố Y cô nương, càng phải nghĩ đến danh tiết của nàng ta. Danh tiếng của nữ tử, vốn đã quan trọng; huống hồ là một quốc mẫu?”

 

“Tố Y cô nương, ngươi tự mình suy xét đi. Nếu muốn làm hoàng hậu, thì thân thế phải sạch sẽ không tì vết. Nhưng nay… ai…”

 

Ba người bọn ta cùng lên tiếng như thế.

 

Hoàng đế sững sờ.

 

Hồng Trần Vô Định

Châu Tố Y cũng ngơ ngác.

 

Một chuyện vốn nên mừng rỡ hân hoan, lúc này lại biến thành cái gai chướng mắt không dễ nhổ.

 

09

 

Liên tiếp ba ngày, ta đều tránh mặt hoàng đế.

 

Hắn đến tìm ta, ta chỉ bảo mình không khỏe, không tiện gặp người.

 

Hắn đành đến tìm Thục phi và An phi.

 

Hai người họ liền kể những chuyện ta đã làm trong hậu cung khi hắn vắng mặt, cách ta xử lý mọi việc chu toàn ra sao.

 

Có lẽ hoàng đế thực sự cảm thấy mình đã sai. Nhưng hắn vẫn là một kẻ chẳng hiểu chuyện.

 

“Hài nhi đã có rồi, thật sự phải bỏ nó sao?”

 

Thục phi bình thản đáp:

 

“Châu cô nương tuy được bệ hạ sủng ái, nhưng xuất thân bình thường, dung mạo cũng không có gì nổi trội. Điều duy nhất nàng ta có thể dựa vào, chính là đức hạnh. Phong nàng ta làm hoàng hậu, đâu phải chỉ cần một mình bệ hạ nói là xong, còn cần lòng dân chấp thuận, cần bá quan văn võ gật đầu.”

 

An phi tò mò hỏi:

 

“Bệ hạ, người đã đề nghị lập Châu cô nương làm hoàng hậu với triều thần chưa? Họ nói sao?”

 

Hoàng đế sầm mặt, sắc mặt khó coi.

 

Hắn căn bản chưa từng dám đề cập.

 

Mấy ngày qua, chuyện bên tiền triều ta nắm rõ như lòng bàn tay.

 

Hắn mất tích suốt chín tháng, triều thần đã quen với việc không có hoàng đế, cả triều đình tự vận hành theo nề nếp ổn định.

 

Hắn đột ngột xuất hiện, không chỉ phá vỡ tiết tấu ấy, mà còn lập tức tìm cách thu hồi quyền lực, quát mắng lão thần, bác bỏ tấu chương, điều động các quan viên, vừa về đã ngồi trên đầu thiên hạ, không một lời cảm ơn, chẳng chút uyển chuyển.

 

Đám đại thần đâu phải kẻ dễ nuốt, họ lôi ra tổ chế, nghi lễ, pháp điển… ngăn chặn từng bước.

 

Triều đình với hoàng đế, mơ hồ đã có thế nước lửa bất dung.

 

Kiếp trước, hắn ở ngoài cung không lâu, vừa về là thuận lợi nắm quyền, không gặp trở ngại gì lớn.

 

Nhưng kiếp này, khổ nạn của hắn mới chỉ vừa bắt đầu.

 

Nếu giờ hắn dám mở miệng đòi lập Châu Tố Y làm hoàng hậu, chỉ e rằng sẽ bị bách quan công kích tới mức phải tự viết chiếu tạ tội, rồi ra miếu tổ dập đầu mới kết thúc được.

 

Hoàng đế mặt đen như đáy nồi rời khỏi cung của Thục phi.

 

Hắn xông thẳng vào cung của ta, mặt mày âm trầm.

 

Ta hành lễ qua loa, rồi xoay người ôm lấy đứa nhỏ, chẳng buồn để ý đến hắn.

 

Kiếp này, cha mẹ ta còn sống, tỷ muội hòa thuận, con trai đã có.

 

Hắn với ta, đã không còn giá trị.

 

Hoàng đế cảm nhận rõ sự lạnh lùng của ta.

 

Hắn khó nhọc lên tiếng:

 

“A Phượng, là trẫm trách nhầm nàng rồi.”

 

Ta lập tức giơ tay ngăn hắn nói tiếp, mấy lời vô nghĩa đó, ta một câu cũng chẳng muốn nghe.

 

Kẻ lúc này càng cúi đầu, thì lúc tính sổ về sau sẽ càng tàn nhẫn.

 

Ta tạm thời không muốn ép hắn đến đường cùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK