Ta lập tức lên tiếng, giọng đầy trách móc mà dịu dàng:
“Bệ hạ rốt cuộc sức khỏe ra sao? Xin ba vị nói rõ. Sau này thần thiếp và bệ hạ còn phải tự mình lưu tâm. Nếu các vị che giấu không nói, để bệ hạ bất cẩn khiến thân thể tổn hại, thì đó là tội lớn của các người.”
Ba vị ngự y lập tức quỳ xuống đất.
“Thần đáng chết, thần đáng chết. Thần thật sự không dám nói thật.”
Hoàng đế dường như đoán được điều gì, sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng quát:
“Nói!”
Ba người liếc nhìn nhau, vị đứng đầu run rẩy nói:
“Chúng thần đã kiểm tra toàn diện. Phát hiện ra bệ hạ từng bị thương nặng, e rằng sau này khó mà có con nữa…”
Hoàng đế c.h.ế.t lặng.
Sắc mặt hắn như bị sét đánh ngang tai.
Một hồi lâu không nói nổi lời nào.
“Các ngươi ăn nói hồ đồ!”
“Chúng thần không dám!”
Ba vị ngự y run lẩy bẩy quỳ rạp, mặt trắng bệch.
Kỳ thực, họ đã sớm biết hoàng đế không còn khả năng sinh con.
Chỉ là trước kia còn ôm hy vọng, sợ nếu hậu cung có người mang thai, sẽ bị quy cho là bọn họ chẩn sai, nên không dám nói thật.
Nhưng giờ thương tích ở hạ th@n hoàng đế đã rõ ràng, chẳng còn chỗ để hy vọng nữa.
Nếu lúc này lại có phi tần nào mang thai…
Thì chẳng phải rõ rành rành là bệ hạ đội một chiếc mũ xanh tươi rói trên đầu?
Cho nên, họ buộc phải nói ra.
Thực tế, hôm nay lại là cơ hội khá tốt để nói.
Sắc mặt hoàng đế đầy hoang mang, một lúc lâu sau mới như bừng tỉnh:
“Tố Y!”
Hắn nhớ ra rồi.
Nếu từ nay về sau hắn không còn sinh con được nữa thì đứa bé trong bụng Châu Tố Y sẽ là đứa con cuối cùng của hắn.
Nhưng… Không kịp nữa rồi.
Ta khẽ nhếch môi, rồi lập tức thu lại ý cười, bước theo hắn.
Thục phi sánh vai đi bên ta.
Hồng Trần Vô Định
An phi kéo váy chạy phía sau, sợ lỡ mất cảnh hay.
Ba vị ngự y cũng vội vàng theo sát.
Càng đến gần chính điện, tiếng gào thảm thiết của Châu Tố Y càng rõ ràng.
Bà đỡ đang nhẹ giọng an ủi:
“Thêm chút sức nữa thôi, sắp ra rồi…”
Hoàng đế gào lên:
“Không được!”
Nhưng tiếng hét của hắn làm Châu Tố Y giật mình, cả người run lên.
Bà đỡ lập tức hô lên vui vẻ:
“Ra rồi! Là nam thai! Đã hơn bốn tháng rồi, chỉ tiếc là…”
Hoàng đế khựng bước giữa không trung.
Hắn lạnh lùng nhìn bà đỡ:
“Ngươi vừa nói mấy tháng?”
“Bẩm bệ hạ, hơn bốn tháng.”
“Các ngươi nhìn ra tuổi thai được?”
Hai bà đỡ liếc nhau, cúi đầu đáp:
“Bẩm bệ hạ, thai nhi mỗi tháng đều có sự khác biệt về kích cỡ, cân nặng, ngũ quan. Nô tỳ đã đỡ sinh nhiều năm, tuyệt không nhìn nhầm. Đứa bé trong bụng Châu cô nương ít nhất đã hơn bốn tháng.”
Hoàng đế nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.
Lúc mở mắt ra, ánh nhìn trong mắt hắn đã lặng như nước chết.
“Các ngươi lui ra hết.”
Chúng ta chưa hiểu chuyện gì, lần lượt rút lui.
Hoàng đế lại nói: “Ba vị ngự y ở lại.”
Ta đã rất muốn hắn nói “A Phượng cũng ở lại”.
Nhưng hắn không nói.
Ta cố ý đi thật chậm.
Thục phi sánh vai ta bước đi.
An phi vẫn lạch bạch chạy phía sau.
Chúng ta đều nghe rõ tiếng gào thét từ nội điện truyền ra:
“Tiện nhân! Các ngươi còn muốn lừa trẫm tới bao giờ?!”
13
Ta khẽ cong khóe môi, một nụ cười lạnh lẽo tràn ra.
Kiếp này, ta từng sai người đi tìm Châu Tố Y.
Nhưng tìm không được.
Tựa như nàng ta sống ở một chốn đào nguyên tiên cảnh, nơi chỉ có hoàng đế mới tìm được cánh cửa bước vào.
Vậy nên, ta chỉ có thể ra tay từ phía hoàng đế.
Kéo dài thời gian để hắn không thể gặp nàng ta quá sớm.
Hơn một tháng trước khi hắn xuất cung, ta đã sắp đặt hết mọi chuyện, cố ý để hắn mải mê dạo chơi sơn thủy, chờ đến khi hắn đã đi thật xa, không thể quay đầu kịp, ta mới ra tay, hạ lệnh đuổi giết.
Nhưng mà… Tên hoàng đế này thật khó giết.
Chúng ta dốc hết sức, rốt cuộc chỉ khiến hắn bị một nhát c.h.é.m ở hạ th@n.
Hắn trốn được về một làng chài, và được Châu Tố Y cứu.
Sau khi dưỡng thương, hắn dẫn nàng ta lén quay về kinh thành.
Hai người cùng nhau vượt bao hiểm trở, đồng sinh cộng tử, cuối cùng “không thể kiềm chế” mà phát sinh quan hệ.
Ta nghĩ, lúc ấy hắn nhất định vui mừng khôn xiết.
Một nam nhân từng bị thương ở hạ th@n, thứ hắn mong nhất chính là dùng việc chinh phục nữ nhân để chứng minh bản thân vẫn còn hữu dụng, giành lại lòng tự tôn.
Châu Tố Y có thai, hắn tất sẽ mừng như điên.
Bởi đó là minh chứng rõ ràng nhất rằng hắn vẫn còn bản lĩnh.
Nhưng hôm nay, lời của thái y và bà đỡ đã đập nát tự tôn của hắn thành từng mảnh.
Hắn không còn là hoàng đế nắm đại quyền. Không còn là nam nhân có thể nối dõi. Chỉ còn lại một kẻ bị cắm sừng, đội mũ xanh lấp lánh, đáng thương và bất lực.
Thứ mà hắn gọi là "chân tình", thứ mà hắn nâng niu như ngọc…
Hóa ra chỉ là một kẻ lừa lọc, gian trá, giỏi đóng kịch hơn cả ta.
Chúng ta chẳng cần ra tay, hắn sẽ tự tay dẫm nát nàng ta xuống bùn đen.
Chuyện xảy ra sau hôm đó, tuy ta không tận mắt chứng kiến, nhưng từ lời kể mơ hồ của vài cung nhân, ta cũng ghép được sự thật đầy m.á.u tanh.
Hoàng đế ra lệnh cho ngự y xác nhận tuổi của thai nhi, sau đó chặt ngón tay thai nhi, nhỏ m.á.u vào xương, muốn nghiệm chứng xem đứa bé kia có phải cốt nhục của hắn không.
Nhưng hắn thất bại rồi.
Ta nghĩ có lẽ hắn đã điên rồi.
Thử m.á.u nhận thân chỉ là truyền thuyết dân gian, vậy mà hắn cũng tin.
Có lẽ vì hắn thật sự đã rơi vào tuyệt lộ, chẳng khác gì một con thú bị dồn đến đường cùng.
Châu Tố Y không được làm tiểu sản, cũng không được điều dưỡng. Ngay sau khi mất con, nàng ta bị giáng làm cung nữ.
Hoàng đế bắt nàng hầu hạ hắn, ngày ngày phải ở trước mắt hắn, bị hắn giày vò.
Hắn đập đổ đồ đạc, bắt nàng quỳ xuống nhặt từng mảnh.