Ta chờ cơ hội để bồi thêm một cước khi hắn rơi xuống đáy vực.
“Bệ hạ không sai. Trong lòng thần thiếp, bệ hạ chưa bao giờ sai cả. Sai là ở những kẻ khiến bệ hạ nảy sinh cái ý nghĩ rằng thần thiếp là kẻ hay ghen. Thần thiếp thật oan uổng quá mà…”
Ta đưa tay áo lên làm bộ chấm lệ.
Nhưng đã quá lâu không diễn trò trước mặt hắn, mắt khô quá, nước mắt cũng chẳng chịu trào ra.
Hồng Trần Vô Định
Hoàng đế khẽ nhíu mày, có vẻ cách ta nói khiến hắn dễ chịu phần nào.
“Tố Y mới vào cung, không hiểu quy củ. A Phượng, nàng đừng chấp nhặt với nàng ấy. Trong lòng trẫm vẫn nghĩ đến nàng mà.”
【Tố Y, trẫm làm vậy đều vì nàng. Trẫm chỉ giả vờ với A Phượng thôi, thật lòng chỉ có nàng. Nàng đừng hiểu lầm trẫm nhé.】
Ta: “???”
Tiện nhân!!!
Một cặp tiện nhân!!!
Giết! Giết hết cho bổn cung!!!
Ta mượn cớ bế con, khéo léo hất tay hắn đang đặt trên vai ta ra.
Rồi nhẹ giọng ho khan, nói:
“Bệ hạ không cần phải thế. Thần thiếp từng nói rồi, người sủng ai thần thiếp cũng không ghen. Nếu người muốn lập Châu cô nương làm hoàng hậu, chỉ cần bá quan đồng ý, thần thiếp tất sẽ nghênh đón nàng ta vào cung với lễ nghi đầy đủ.”
“Có điều trước khi dâng lời khuyên, thần thiếp chỉ muốn biết một điều.”
“Bệ hạ thích nàng ta ở điểm nào vậy?”
Hoàng đế sững người. Hắn im lặng.
Nhưng trong lòng lại đầy lời muốn nói.
【Trẫm thích Tố Y ở điểm nào?】
【Nàng nhan sắc không bằng Quý phi, tài hoa không sánh với Thục phi, tính tình lại chẳng đáng yêu bằng An phi. Luận tướng mạo, gia thế, khí độ – nàng đều kém người khác một bậc.】
【Nhưng nàng đã cùng trẫm chịu khổ, từng chắn đao thay trẫm, từng chịu bao cay đắng.】
【Hậu cung này, phi tần ai nấy đều mang tâm tư riêng, chỉ có Tố Y là nguyện theo trẫm khi tay trắng. Chỉ có nàng mới là người cùng trẫm hoạn nạn chân tình.】
Hắn ngẩng đầu, nói:
“Trẫm yêu nàng ấy bởi một tấm chân tình. Đó là thứ trẫm chưa từng cảm nhận được trong chốn hậu cung này.”
Một hoàng đế từng ngủ khắp lục cung mà lại tin vào “chân tình”?
Thật khó tin.
Nhưng trớ trêu thay, ta lại cảm thấy hắn nói thật.
Có lẽ, với hắn, đây chính là chân tình.
Chốn hậu cung này, các tỷ muội ta người từ thế gia, kẻ từ dòng dõi quan lại, ai nấy đều mang theo sứ mệnh riêng mình mà tiến cung.
Tình cảm thật lòng vốn đã là thứ xa xỉ.
Dù có dâng lên bằng cả tấm lòng, hắn liệu có dám nhận không?
Không những không nhận, hắn còn có thể xem đó là mưu đồ, là tham lam vô độ.
Bởi trong mắt hắn, nữ nhi thế gia sinh ra là để mưu lợi, là để bám víu quyền lực.
Hắn mang định kiến như vậy, sao có thể yêu thương thật sự?
Còn nói cùng chịu hoạn nạn, thì mới gọi là chân tình?
Ha ha!
Cái đó chẳng qua là trong cảnh túng quẫn, hai kẻ vô vọng tựa nhau mà sống. Con người khi đói bụng thì dễ giản đơn, nhưng không có nghĩa là trong sạch.
Cứ để ta xem cái “chân tình” ấy có chịu nổi thử thách của ngày tháng hay không.
“Đã vậy,” ta chậm rãi nói, “nếu bệ hạ quả thực muốn lập Châu cô nương làm hoàng hậu, thần thiếp có hai kế sách.”
“Một là bỏ đứa bé đi. Tìm một nhà thế gia nhận nàng làm nghĩa nữ, danh chính ngôn thuận phong làm hoàng hậu.”
“Hai là giữ lại đứa bé. Trước đây, trong cung từng có một vị phi tần họ Châu, mất đúng dịp quốc tang, được mai táng âm thầm, không làm tang lễ long trọng.”
“Sau đó, việc này bị thái giám bỏ quên, không có ai báo lại. Thần thiếp từng phát hiện, vốn định chờ bệ hạ hồi cung mới định đoạt. Nhưng nay xem ra đây là một cơ hội tuyệt hảo.”
“Châu cô nương nếu mượn tên vị phi tần đã khuất kia, thì có xuất thân, có nguồn gốc rõ ràng. Tuy chỉ là một mỹ nhân, cần theo quy chế từ từ thăng cấp, nhưng đây là con đường ổn thỏa nhất, cũng là cách giảm thiểu khó khăn cho bệ hạ.”
“Nên chọn con đường nào, xin bệ hạ tự thương lượng với Châu cô nương rồi quyết định.”
Hoàng đế rời đi, tâm tư nặng trĩu.
Ta nhìn theo bóng lưng hắn, khẽ cong môi cười.
Nếu Châu Tố Y lựa chọn làm hoàng hậu, vứt bỏ đứa con.
Bổn cung sẽ khiến nàng ta hối hận cả đời!
Còn nếu nàng ta chọn làm một mỹ nhân nho nhỏ, bắt đầu lại từ đầu.
Vậy thì nàng ta đã rơi vào tay bổn cung!
Đến lúc ấy, bổn cung sẽ cho nàng ta nếm thử “thủ đoạn của những nữ nhân trong hậu cung này!!!”
10
Hoàng đế và Châu Tố Y cãi nhau.
Châu Tố Y từ trong cung chạy ra.
Trời đổ mưa lớn, nàng đứng giữa màn mưa, đau đớn kêu gào:
“Lý Thâm! Là ngươi từng nói sẽ vì ta mà dọn sạch chướng ngại, thế mà bây giờ ngươi lại tin họ, vứt bỏ đứa con của chúng ta!”
“Ta và đứa trẻ vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho ngươi. Ta muốn rời khỏi nơi này, vĩnh viễn không quay lại!”
Hoàng đế lao tới giữ chặt nàng, ngang ngược bế nàng lên:
“Nàng là của trẫm. Nàng đừng hòng đi đâu cả.”
“Bên cạnh trẫm mới là nhà của nàng.”
Hai người giằng co, vừa đánh vừa khóc, vừa la vừa gọi.
Ta, Thục phi và An phi, ba người mỗi người cầm một chiếc ô, lặng lẽ đứng xa xa nhìn.
Thục phi lạnh lùng nói:
“Ta nổi hết cả da gà.”
An phi đưa tay che mắt:
“Mắt ta sắp mù rồi. Bệ hạ sao lại có thể thành ra thế này? Trước kia hắn không như vậy mà? Hay là có khi lúc chúng ta truy sát hắn, hắn chạy trốn bị va đầu… rồi ngu luôn?”
Nàng nhỏ giọng hỏi.
Ta lười biếng đáp:
“Có lẽ hắn vốn đã như vậy. Chẳng qua là Châu Tố Y khiến hắn hiện nguyên hình mà thôi.”
Ta thật sự cảm thấy hắn và Châu Tố Y là một dạng người.
Luôn nghĩ rằng thiên hạ này ai cũng muốn hại họ.
Trong thế giới của hắn, hắn và nàng là người tốt, còn chúng ta đều là vai ác.
Ta và hắn hành sự thì là ta hạ tiện, dâm loạn, chỉ biết đến xác th1t.
Còn hắn cùng Châu Tố Y lăn lộn dưới trời mưa thì là thiên địa chứng giám, tình yêu vĩ đại.