Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta cất giọng ẻo lả, cố tình nũng nịu:

 

“Bệ hạ~ Sinh thần của thiếp sắp tới rồi, người định tặng thiếp quà gì đây?”

 

“Hử? Nàng muốn gì?”

 

【Phiền phức, nữ nhân vô vị, suốt ngày chỉ biết đòi hỏi.】

 

Ta siết chặt nắm tay.

 

Kiếp trước, ta thật sự nghe thấy câu này, liền ráng kiềm chế bản thân, tỏ ra lạnh nhạt, thản nhiên.

 

Vậy mà hắn lại nói ta diễn!

 

Mà khi ta không diễn, cũng chẳng thấy hắn cho cái gì!

 

Kiếp này, mặc xác hắn nghĩ thế nào, ta chỉ quan tâm bản thân muốn gì.

 

Ta làm nũng:

 

“Bệ hạ~ Thần thiếp hầu hạ người khổ sở như vậy, chẳng hay người có thể ban cho thiếp một ân điển được không?”

 

“Hử? Nàng lại muốn gì?”

 

【Lại muốn làm hoàng hậu chứ gì, không soi lại xem mình có xứng không.】

 

Ta lần nữa nắm chặt tay.

 

“Thần thiếp vào cung đã nhiều năm, muốn xin phép về phủ thăm phụ mẫu một chuyến, mong bệ hạ chuẩn tấu~”

 

Giọng nói mềm nhũn, còn vòng vèo uốn lượn, êm như nước chảy.

 

Đến mức chính ta còn thấy ngấy.

 

Hoàng đế thoáng sửng sốt, có phần chưa kịp phản ứng.

 

【Trẫm trách oan nàng rồi, hóa ra nàng là người nặng tình thân.】

 

“Chuẩn tấu. Chuyện nhỏ thôi. Nàng còn muốn gì nữa không?”

 

Ánh mắt hắn đầy thâm ý. Ta lập tức hiểu ngay.

 

Cái tên tiện nam này.

 

Hắn muốn dụ ta nói ra điều ta thật sự mong muốn.

 

Nếu ta mở miệng thật, hắn sẽ lại cảm thấy đã nắm thóp được ta, sau đó quay sang khinh thường, nhục mạ ta.

 

Hắn nằm mơ đi!

 

“Thiếp thật chẳng còn mong cầu gì nữa. Thiếp từng nghĩ tới việc được làm hoàng hậu. Nhưng nghĩ kỹ lại, thiếp nào có phúc phận ấy, làm quý phi là số tốt nhất của thiếp rồi.”

 

“Bệ hạ đừng khiến thiếp nghĩ đông nghĩ tây nữa. Nếu thiếp lỡ nghĩ thật, người lại mắng thiếp một trận, thiếp chịu không nổi đâu.”

 

“Chỉ là thiếp nghĩ, bệ hạ đâu phải hạng người vô sỉ, nên thiếp cũng không dám nghĩ nhiều.”

 

“Bệ hạ nghỉ ngơi đi, thiếp buồn ngủ quá rồi~”

 

Hoàng đế á khẩu.

 

Tâm tư của hắn thì rối như tơ vò, toàn là những lời thừa thãi đáng khinh.

 

【Hừm, chẳng lẽ nàng biết gì rồi?】

 

【Vừa nãy nàng đang châm chọc trẫm sao?】

 

【Chắc không đâu, nàng không có gan ấy đâu.】

 

【Xem ra trẫm sủng ái nàng quá mức, mới khiến nàng sinh tật như vậy.】

 

【Ngày mai, trẫm sẽ lật bài của Thục phi.】

 

Ồ hô!

 

Hiểu rồi.

 

Ngày mai ta cũng sẽ tặng cho Thục phi một ít hổ lang chi dược.

 

04

 

Có điều, Thục phi lại chẳng tin ta cho lắm. 

 

Nàng ta nhìn ta đầy nghi hoặc.

 

“Ngươi lại có lòng tốt như thế sao?”

 

Ta ngáp một cái, uể oải đáp: 

 

“Cũng không hẳn là vì ngươi. Dạo trước, bệ hạ suýt nữa nạp thêm người mới vào cung…”

 

Thục phi lập tức thu lại vẻ mặt hờ hững. 

 

Chuyện muội muội của An phi nàng ta cũng từng nghe qua, nếu không phải hoàng đế phát phong chẩn, thì việc ấy e là đã thành rồi.

 

“Nhưng việc ấy liên quan gì đến ta?”

 

Ta cười lạnh. 

 

“Không liên quan? Liên quan lớn đấy.”

 

“Chẳng phải vì chúng ta hầu hạ không chu đáo, nên bệ hạ mới rảnh rỗi mà suy nghĩ linh tinh sao? Vậy chẳng phải chúng ta nên tận tâm tận lực mà thị tẩm cho tốt à?”

 

“Hôm qua bổn cung đã tận lực ép khô bệ hạ một trận, hôm nay đến lượt ngươi, đừng khiến ta thất vọng.”

 

Thục phi đỏ bừng cả mặt, đứng phắt dậy, hừ nhẹ một tiếng. 

 

“Sao ngươi lại thô t ục đến thế?”

 

Thục phi là người đọc sách, khác hẳn với ta – chẳng văn chẳng võ, chỉ biết múa mép.

 

Kiếp trước, phụ thân và ca ca nàng từng bị hoàng đế bỏ ngục.

 

Nàng chỉ biết cầm thánh chỉ khen ngợi công lao trung liệt của nhà mình do tiên hoàng ban tặng, quỳ gối ngoài tẩm điện, cầu xin hoàng đế giơ cao đánh khẽ, khẳng định phụ huynh nàng tuyệt đối không có lòng phản nghịch.

 

Tiếc là, hoàng đế chưa từng ra gặp.

 

Tới khi cha và ca ca nàng chết, nàng liền tuyệt thực mà c.h.ế.t theo, lấy cái c.h.ế.t để chứng minh trong sạch.

 

Hồng Trần Vô Định

Ta từng khổ sở gắng sức trèo lên cao như thế, cũng một phần vì sợ mình sẽ bị hoàng đế dễ dàng vứt bỏ như bao người khác.

 

Dẫu sao, hoàng hậu là chính thê của hoàng đế, muốn tùy tiện xử trí cũng phải lo đến tai mắt triều đình.

 

Ta khẽ cười khinh:

 

“Ba năm nhập cung, vậy mà chẳng ai sinh được cho bệ hạ một đứa con.”

 

“Ngươi chẳng muốn biết là do bệ hạ không được, hay do chúng ta không được à?”

 

“Hơn nữa, nhà ngươi sắp gặp họa rồi đó.”

 

“Nếu ngươi có thể mang thai, biết đâu còn cứu được phụ huynh mình một mạng.”

 

Thục phi giật mình, biến sắc.

 

“Ngươi… ngươi nói gì?”

 

Lúc này ta mới giả vờ như buột miệng, vội đưa tay bịt miệng.

 

“Ta đâu có nói gì đâu.”

 

“Ngươi rõ ràng có nói!”

 

“Ta không có. Thục phi, ngươi đừng hòng vu khống ta. Bổn cung cáo lui.”

 

Ta vội vã rút lui.

 

Thục phi là loại người cố chấp, nếu ta trực tiếp nói hoàng đế muốn trị tội phụ huynh nàng, chắc chắn nàng sẽ không tin.

 

Nhưng nếu nàng bắt đầu nghi ngờ, rồi tự mình điều tra, thì nhất định sẽ tin.

 

Quả nhiên, đêm hôm đó, cung nữ báo lại: Thục phi cung gọi nước mấy lượt, đến tận canh ba mới chịu ngủ.

 

Ta nghe xong liền tức giận bừng bừng.

 

Ta vừa bám lấy hoàng đế đến tận canh hai, mà Thục phi lại có thể chiến đấu đến tận canh ba?

 

Chẳng lẽ nàng ta còn có chiêu trò hơn cả ta?

 

Ta lại thua dưới tay Thục phi ư?!

 

Đáng hận!

 

Thục phi cứ liên tiếp được thị tẩm mấy ngày liền, sủng ái đến mức khiến người ta đỏ mắt.

 

Vài ngày sau, nàng mang vẻ mặt nghiêm nghị bước vào cung của ta.

 

Chờ ta cho lui cung nhân, nàng liền như mất hết khí lực, ngồi phịch xuống ghế.

 

Sắc mặt nàng trắng bệch, ánh mắt rưng rưng lệ.

 

“Hoàng tỷ, tỷ nói đúng. Bệ hạ thật sự muốn ra tay với phụ huynh của muội. Hắn thật sự có sát tâm.”

 

“Nhưng vì sao chứ? Phụ huynh của muội một lòng trung thành, nhà họ Tống chúng ta bao đời đều là trung thần…”

 

Ta vội vàng ngắt lời nàng: 

 

“Thôi thôi thôi, đừng nói nữa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK