"Cô Âu đêm nay...vẫn là nên tới biệt thự phía sau tránh nạn thì hơn, tôi sẽ nói một tiếng với quản gia" Triệu Dương thật lòng khuyên bảo, haizz thấy gã đàn ông khác ôm người phụ nữ của mình ông chủ hẳn sẽ rất tức giận đi! Lần này chỉ đành cầu phúc cho vị phu nhân xấu số kia.
Âu Thường Hi đã khó hiểu rồi nghe Triệu Dương nói thế lại càng khó hiểu hơn. Cái gì mà tránh nạn chứ trời. Cô không quan tâm muốn đi vào xem có chuyện gì xảy ra vừa tới cửa đã bị quản gia Hứa chặn lại: "Cô Âu! Hôm nay tôi lỡ làm bẩn phòng cô hay là cô tới biệt thự phía sau ở tạm 1 đêm nhé?"
"Ông lừa trẻ con à? Rốt cuộc giữa bọn họ làm sao thế? Cãi nhau hả?" Ấy vừa nãy cô thấy Lãnh đại ca ôm em gái Noãn xuống xe có khi nào là đánh nhau rồi em gái Noãn bị Lãnh đại ca đánh trọng thương?
"Không có, không có, hôm nay thật sự không tiện..." Quản gia Hứa lau mồ hôi trên trán, khi nãy ông chủ đi qua có ném lại cho ông ta một câu.
"Đuổi tất cả người trong biệt thự chính, đêm nay cấm được phép lại gần!"
Khi đó ông ta sợ chết đi được đành cung kính làm theo.
"Thật..." Âu Thường Hi còn chưa nói xong bên trong lập tức truyền tới tiếng đổ vỡ nặng nề, một quyển sách dày cộp từ trên tầng hai đập vỡ kính nhẹ nhàng tiếp đất.
Quản gia Hứa: "..."
Âu Thường Hi: "..." Đánh nhau thật à....
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Sẩy Chân Bước Vào Tim Anh
3. Chân Thành Của Trái Tim
4. Không Hận
=====================================
Triệu Dương: Chuồn lẹ!
Sau đó Âu Thường Hi cũng không giằng co nữa lo lắng nhìn về phía căn phòng vừa phát ra tiếng động sau đó chậm rề rề lê về phía biệt thự sau. Biệt thự sau cũng không khác biệt thự chính là bao có điều chỉ có hai tầng và thiết kế đơn giản hơn một chút. Toàn bộ người làm trong nhà bao gồm cả dì Nhan đều bị đuổi tới đây.
Bên trong phòng ngủ chính Diệp Sở Noãn ngồi co người ở góc ghế dài phía cuối giường sợ hãi nhìn Lãnh Ngụy Thần đập từng thứ trong phòng ngủ, sau đó anh bước tới mạnh bạo kéo tay cô lôi xồng xộc vào phòng tắm đẩy mạnh cô xuống đất.
Diệp Sở Noãn ngã đau nên kêu lên vừa ngẩng đầu lên đã bị nước lạnh dội thẳng lên đầu toàn thân nhanh chóng ướt nhẹp: "Anh làm gì vậy?!"
"Diệp Sở Noãn! Bớt đê tiện lại dùm tôi! Giả bộ thanh cao cái m* gì?" Lãnh Ngụy Thần cứ vậy cầm vòi nước xả thẳng vào người cô, sau đó thô bạo túm cô dậy.
"Anh..." Diệp Sở Noãn vừa mở miệng đã bị quẳng vào bồn tắm lớn đầy nước hơn nữa còn là nước lạnh.
Anh nghiến răng nhìn bộ phận nhạy cảm của cô bị lộ ra sau đó đưa tay xé cái roẹt! Anh sững người nhìn lưng cô...toàn là sẹo...thiên kim duy nhất của Diệp gia vậy mà có một tấm lưng đầy sẹo?
"Á!" Diệp Sở Noãn giơ tay ôm trước ngực vùng vẫy lùi lại phía sau, nước lạnh cộng thêm nỗi sợ hãi khiến cô run rẩy không thôi, ánh mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm anh.
Lãnh Ngụy Thần đưa tay sờ lên những vết sẹo ấy, mấy cái này đều là do roi da mà hình thành, chuyện này...
"Anh làm gì vậy chứ!" Diệp Sở Noãn nức nở nhìn anh tố cáo.
"Tắm rửa sạch sẽ cho tôi!" Túm lấy cánh tay cô kéo lại sau đó dường như cảm thấy bất tiện anh túm bông tắm đổ sửa tắm ra sau đó cũng trèo vào bồn tắm. Cả căn phòng ngập tràn mùi hương thơm ngát của sữa tắm. Khắp người cô ta tràn ngập hương vị của tên đàn ông khác!
"Đừng..."
Mặc sức cô chống cự anh dùng sức chà xát lên cơ thể trắng nõn của cô để lại những vệt đỏ chói mắt.
"Đừng mà...dừng lại đi" Diệp Sở Noãn chống cự nhưng sức cô không địch lại nổi anh, chỉ có thể vùng vẫy một cách yếu ớt. Mặt cô đầy nước chứa đầy cả nước mắt lẫn nước trong bồn. Cả người anh cũng ướt sũng, áo sơ mi nam dính sát vào người lộ ra cơ thể hoàn mĩ.
Nhìn thấy nước mắt của Diệp Sở Noãn tâm tình Lãnh Ngụy Thần thoáng phức tạp: "Câm miệng! Không được khóc!"
Diệp Sở Noãn bị doạ sợ không tiếp tục kêu nữa, cô cũng không muốn khóc nhưng bả vai không kìm được mà run bần bật, ánh mắt nhìn anh hệt như một con thú dữ.
"Tôi đã nói là đừng khóc rồi!" Lãnh Ngụy Thần rống lên sau đó dùng bàn tay thon dài không mang chút nhẹ nhàng nào lau sạch nước trên mặt cô.
Lãnh Ngụy Thần càng nói Diệp Sở Noãn càng khóc to hơn, sắc mặt anh đen lại đứng dậy bước ra khỏi bồn tắm sau đó bước nhanh ra ngoài.
Diệp Sở Noãn được dịp thả lỏng toàn thân không kìm được mà khóc thành tiếng. Cả phòng tắm vang lên tiếng nước chảy cùng tiếng nức nở, vì sao lại làm vậy với cô chứ. Chưa đầy 5 phút sau Lãnh Ngụy Thần lại trở lại trên tay cầm một bộ đồ ngủ.
Tâm trạng Diệp Sở Noãn vừa thả lỏng liền cảnh giác, ánh mắt đỏ ngầu nhìn anh chằm chằm như thể một giây sau sẽ ăn thịt cô.
Anh không nói lời nào đặt quần áo lên kệ treo rồi đưa tay kéo cô khỏi bồn nước, động tác không nhẹ nhàng nhưng cũng không còn thô bạo như trước nữa, Diệp Sở Noãn sụt sịt, giọng nói mềm yếu khàn khàn: "Xin anh...đừng làm vậy nữa...em rốt cuộc đã làm gì cơ chứ?"
"Còn dám hỏi tôi câu ấy?" Lãnh Ngụy Thần quay người lại trừng mắt với cô sau đó cầm vòi nước xả xuống đất chỉnh lại nhiệt độ nước rồi gột rửa lại thân thể cô một lần nữa.
"Để...để em tự làm" Diệp Sở Noãn bây giờ mới phát hiện bản thân không một mảnh vải che thân đang đứng trần trụi trước anh liền ngồi sụp xuống che đi chỗ cần che.
"Lên giường cũng đã lên rồi che cái gì? Đứng lên!" Trên giường chẳng phải thoả mãn lắm sao? Chỉ là khoả thân thôi mà mắc cỡ cái gì?
"Không cần..anh ra ngoài đi!" Diệp Sở Noãn cắn chặt môi dưới cúi đầu nói.
Lãnh Ngụy Thần im lặng theo dõi cô một lát thấy cô vẫn cứng đầu ngồi ì ở đó, mệt mỏi nhéo mi tâm rồi tắt nước: "Tắm nhanh lên!" Sau đó bước ra ngoài.
Diệp Sở Noãn thấy bước chân anh ngày càng xa ngẩng đầu lên không thấy ai liền vội vã chạy lại đóng cửa khoá trái.
Cô tựa người vào cánh cửa thủy tinh trượt xuống che miệng khóc. Vì sao cô lại phải chịu cảnh dày vò này chứ, cô thà ở nhà để ba đánh tới tàn người còn hơn.