"Noãn Noãn...." Tô Tưởng Ý trực tiếp ngã xuống đất, người con bé có không ít sẹo, vừa mới lấy chồng không thể đánh...nhưng những lời này bà không nói ra nổi, cũng chỉ bất lực ngồi khóc.
- ---------------------------
Lãnh Ngụy Thần lái xe thẳng tới Đế Uyển. Vừa xuống xe anh đã thấy thím mình đi đi lại lại trước cửa.
Anh cất giọng: "Thím hai xảy ra chuyện gì vậy?"
Trúc Niệm Đan hô lên sau đó kéo tay anh vào trong vừa đi vừa nói: "A Thần! Con tới rồi, mau đi khuyên tiểu Nhược đi con bé đã phát sốt hai ngày rồi bây giờ lại chẳng chịu uống thuốc cứ để vậy sẽ không ổn mất, ta hết cách mới gọi cho con!"
Anh chỉ nhíu mày đi theo chứ không phản bác. Có lẽ những gì anh nói vẫn chưa đủ thuyết phục thím anh từ bỏ ý định kia.
Vừa bước vào phòng đã nhìn thấy Bạch Nhược co người nằm một cục trong chăn, cửa sổ đóng kín mít, rèm cửa cũng không chịu kéo lên. Trúc Niệm Đan đẩy anh vào rồi nói giúp thím đi sau đó đi ra ngoài đóng cửa lại.
Bạch Nhược trên giường nghe thấy tiếng mở cửa liền chùm chăn kín đầu mở giọng làu bàu: "Thím ơi! Con không uống thuốc đâu!"
Lãnh Ngụy Thần nhíu mày đi lại cửa sổ nhấn công tắc rèm cửa nhanh chóng được mở ra ánh nắng bên ngoài thừa cơ len lỏi vào, anh nhấc tay đẩy nhẹ cửa sổ làm bằng kính lập tức bật mở sau đó đi tới kéo chăn cất giọng: "Bạch Nhược! Em mấy tuổi rồi mà còn cứng đầu?"
Nhận thấy người tới là anh Bạch Nhược cố kìm nén cảm xúc thoả mãn trong lòng lại vùi mặt xuống gối: "Mặc kệ em!"
Anh đút một tay vào túi quần nghiêm giọng: "Một là uống thuốc nghe lời thím, hai là trở về Đốc Châu"
Nghe tới Đốc Châu sắc mặt Bạch Nhược liền thay đổi cô ta vục dậy dùng vẻ mặt ai oán nhìn anh. Lúc nào cũng lấy ba ra để uy hiếp cô!
Lãnh Ngụy Thần lạnh lùng nhìn cô ta: "Nếu em còn tiếp tục cứng đầu anh không ngại ném em về Đốc Châu đâu"
Bạch Nhược vẫn ngoan cố ngồi đó, Lãnh Ngụy Thần thấy vậy liền rút điện thoại ra. Cô ta biết ý đồ của anh liền đứng lên muốn cướp điện thoại nhưng lại yếu ớt ngã xuống giường: "Đừng gọi cho ba em!"
Anh liền chỉ vào số thuốc để trên bàn: "Lựa chọn?"
Bạch Nhược đành phải cắn răng cầm thuốc lên từ từ uống.
Lãnh Ngụy Thần hài lòng ngồi xuống ghế cạnh giường, thong dong gác chân cất giọng trầm ngâm: "Bạch Nhược, có những chuyện em đủ lớn để nhận thức được"
Bạch Nhược im lặng cúi đầu, bàn tay siết chặt lấy góc chăn.
"Đối với anh em cũng giống như Tử Thiên, giữa chúng ta càng không thể xuất hiện thứ không nên xuất hiện"
Bạch Nhược run rẩy, cố gắng trấn tĩnh bản thân: "Anh đừng nói nữa!"
"Bạch Nhược, anh nói rồi cả đời này anh chỉ kết hôn đúng một lần cho dù là kết hôn vì bất cứ lý do gì, chúng ta vốn không thân thiết anh chỉ dựa vào sự ưu ái thím dành cho em mà đối đãi, đừng để bản thân phải hối hận"
"Anh..thời gian qua anh chưa một lần quay lại nhìn em...em có gì không tốt sao?"
"Tình cảm là thứ không thể cưỡng cầu"
Bạch Nhược không kìm được khóc nấc lên: "Anh thật sự rất tuyệt tình...tuyệt tình tới đáng sợ..."
Cũng phải tình cảm không thể cưỡng cầu, nhưng cho dù anh có ở không cả đời không chịu chấp nhận cô thì cô sẽ không cho phép bất cứ người đàn bà nào xuất hiện bên cạnh anh!
Lãnh Ngụy Thần mím chặt môi mỏng, từ trước tới giờ anh chưa hề cho Bạch Nhược một chút hi vọng viển vông nào, những gì cô ta biết đều là từ thím mà ra. Anh cũng chẳng quan tâm thứ tình cảm không nảy mầm ấy.
Bạch Nhược nhìn anh im lặng rơi nước mắt cô đi loạng choạng tới bên cửa sổ cất giọng mệt mỏi: "Tuần sau em sẽ trở về Đốc Châu... không phiền anh nữa..."
Lãnh Ngụy Thần vẫn cứ im lặng không nói gì đồng nghĩa với việc anh không phản bác lời nói của Bạch Nhược.
Không gian im lặng chỉ nghe thấy tiếng gió thổi nhè nhẹ qua cửa sổ bỗng nhiên lúc này vang lên một tiếng động không nhẹ, anh quay người lại phát hiện Bạch Nhược ngất xỉu trên sàn trước cửa sổ.
Bác sĩ riêng nhanh chóng được mời tới, Bạch Nhược cũng không có gì nghiêm trọng chỉ là quá sức mà thôi. Mê man cả một ngày trời tới sẩm tối thì tỉnh lại nhưng không chịu hé miệng điều này làm Trúc Niệm Đan lo lắng đứng ngồi không yên, chẳng chịu nghe ai nói gì.
Bạch Nhược chỉ níu lấy Lãnh Ngụy Thần nói anh có thể ở lại đây với cô hôm nay được không.
Dưới ánh mắt cảnh cáo của thím hai anh không trả lời mà chỉ hơi nhíu mày. Bị Bạch Nhược níu lại tới tối muộn lúc chuẩn bị rời đi liền nhận được cuộc gọi của tài xế chở Diệp Sở Noãn tới Diệp gia thông báo tình hình. Vốn anh ta không định thông báo nhưng thấy Diệp Sở Noãn thất thần đi ra sắc mặt trắng bệch liền không chần chừ gọi cho Lãnh Ngụy Thần.
Lãnh Ngụy Thần không nói một lời dứt khoát rời đi, Trúc Niệm Đan cũng chỉ đành thở dài ở lại an ủi Bạch Nhược.
Người phụ nữ ngu ngốc kia đang yên trở về đó làm cái gì không biết. Nhớ lại những vết sẹo trên lưng cô hôm qua anh bỗng nhiên lại tức giận.
Chiếc Lexus LS nhanh chóng rời khỏi Đế Uyển hoà vào dòng xe cộ tiến thẳng tới Tân Cảnh.
Do khoảng cách từ Diệp gia tới Tân Cảnh gần hơn Đế Uyển nên Diệp Sở Noãn trở về trước một chút. Cô chật vật bước từ trên xe xuống, cả người nhếch nhác khác biệt hẳn với dáng vẻ lúc mới ra khỏi nhà. Bước chân khệch khạng. Hai mắt sưng vù, đầu tóc thì rối loạn.
Dì Nhan lo lắng không yên đi lòng vòng ở cửa lớn, vừa thấy bóng dáng Diệp Sở Noãn thì vội chạy ra.
"Phu nhân! Trời ơi, người làm sao thế?"
"Anh ấy về chưa?" Giọng Diệp Sở Noãn lạc hẳn đi, chắc là do khóc quá nhiều.
"Vẫn chưa..."
Dì Nhan vừa dứt lời phía sau truyền tới tiếng động cơ, chiếc xe Lexus LS quen thuộc đỗ lại ngay trước mặt cô, Lãnh Ngụy Thần lao xuống xe lớn giọng: "Cô bị ngu à! Trở về đó làm cái gì?"
Diệp Sở Noãn oà lên khóc khụy xuống trước mặt anh: "Lãnh Ngụy Thần...em xin anh...cứu mẹ em ra khỏi đó đi..."
Anh mím chặt môi tiến lên vác Diệp Sở Noãn lên vai tiến vào trong, bàn tay cố gắng không chạm vào lưng cô, trở về đó chắc chắn là không lành lặn, đồng thời ra lệnh: "Gọi bác sĩ!"