Hoá ra Tô Tịch Á là cháu gái của Bạc Thừa cũng là người thân duy nhất của hắn hiện tại. Do đó Tô Tịch Á cũng gọi anh một tiếng chú, bao gồm cả Lục Nhất Nam.
“Ngày mai Bạc Thừa sẽ về”
Tô Tịch Á sợ hãi run người: “Nhanh…nhanh vậy sao?”
Lãnh Nguỵ Thần gậy đầu: “Muốn tiếp tục trốn tránh à?”
Cô nàng lắc đầu sau đó lại gật đầu: “Chú Nguỵ Thần! Giúp cháu đi mà! Không thì chú giúp cháu đổi công tác là được!”
Đôi môi mỏng của Lãnh Nguỵ Thần nhẹ chuyển động: “Không được”
Tô Tịch Á hết cách đành quay ra Diệp Sở Noãn: “Bé cưng! Giúp chị đi!”
Một ánh mắt sắc bén bắn về phía Tô Tịch Á: “Gọi là gì?”
Tô Tịch Á giật mình vội vã sửa lời: “Thím…thím Noãn…”
Diệp Sở Noãn: “…” Từ thím này nghe có vẻ…
“Chị Tịch Á, em có thể biết nguyên nhân không?”
“Thím giúp cháu đi! Để chú cả biết là cháu toi đời luôn đó!”
Diệp Sở Noãn quay đầu lại nhìn anh.
Lãnh Nguỵ Thần xoa đầu cô: “Anh giúp con bé không ít, lần này không thể giúp nữa”
“Cháu trốn nhà đi…chú cả không muốn cháu làm diễn viên”
13 năm…trốn cũng giỏi nhỉ? Không phải là Bạc Thừa tìm không ra, cũng không phải là Lãnh Nguỵ Thần giúp đỡ mà là Bạc Thừa vốn không muốn phá huỷ con đường sự nghiệp của Tô Tịch Á.
Diệp Sở Noãn đưa ra lời khuyên chân thành: “Chị Tịch Á, vẫn là nên gặp chú mình một lần đi, bao nhiêu năm như vậy anh ấy có muốn làm gì chị cũng không thể, hơn nữa nếu Bạc Thừa muốn làm gì chị thì chị nghĩ xem bao nhiêu năm nay chị bình yên như vậy là vì sao?”
“Chị…”
Tô Tịch Á cẩn thận nghĩ lại, với thế lực của chú cả e là muốn phá huỷ thì ngay từ đầu đã không để yên cho cô ta vào giới rồi, có một số chuyện cứ ngỡ là do may mắn nhưng sự thật là do ai đó cố ý lót đường cho cô nàng đi.
Sau một hồi im lặng Lãnh Nguỵ Thần lên tiếng: “Suy nghĩ thông suốt chưa?”
Tô Tịch Á run run gật đầu nhưng vẫn nói: “Vậy tới lúc đó hai người nhất định phải có mặt nhé? Cứu giúp lúc nguy!”
Cô vui vẻ đồng ý còn anh lại chẳng nói câu gì. Mười phút sau hai người sóng vai nhau rời khỏi phòng riêng, Tô Tịch Á nhìn chìa khoá nhà trước mặt mà khóc không ra nước mắt. Huhu sắp bị tẩn rồi! Còn chuẩn bị cả nhà cho cô nàng ở nữa rồi!
Cửa xe vừa đóng cô đã hỏi anh: “Chị Tịch Á như vậy không sao chứ?”
“Em lo à?”
Cô gật đầu: “Đương nhiên là lo rồi, ngộ nhỡ anh Bạc làm gì chị ấy thì sao”
“Cậu ta không nỡ”
Cô gật đầu xem như đã hiểu, mấy người miệng nói một đằng hành động một kiểu hay chơi theo nhóm lắm nhỉ?
Bỗng nhớ tới hồi sáng cô lại hỏi: “Hồi sáng anh đi đâu sớm vậy?”
Lãnh Nguỵ Thần ghé sát lại mặt cô không trả lời mà hỏi ngược lại: “Tỉnh dậy không thấy anh em nhớ à?”
Cô nhíu mày đẩy cằm anh ra: “Nói chuyện nghiêm túc!”
Lãnh Nguỵ Thần cười cười: “Diệp Kình còn sống”
Cô cả kinh: “Ông ta còn sống sao? Sao có thể chứ?”
“Dựa vào bản thân ông ta thì không thể, nhưng có người vẫn dang tay đón ông ta”
Diệp Sở Noãn suy nghĩ chốc lát, như nhớ ra gì đó cô nói: “Là phu nhân Claus sao anh?”
Anh khẽ gật đầu: “Đừng lo lắng”
Vậy hoá ra lúc sáng anh ra khỏi nhà sớm như vậy là vì chuyện này sao: “Anh không có bị thương chứ?”
Vừa nói cô vừa đưa tay sờ soạng trước ngực anh để kiểm tra xem có vết thương nào hay không.
Lãnh Nguỵ Thần im lặng để mặc cho cô sờ, khi bàn tay cô chạm tới bụng dưới anh bỗng đen mặt giữ tay cô lại: “Anh không bị thương”
Lúc này cô mới yên tâm dừng lại, còn một vấn đề mà cô thắc mắc: “Anh có biết tại sao bà Claus lại giúp đỡ Diệp Kình không?”
Anh vuốt ve bàn tay cô, hơi nghiêng đầu: “Quên rồi sao?”
A! Nhớ ra rồi, bà Claus vốn dĩ là chị gái ruột của Diệp Kình: “Năm đó không phải là đã tuyệt giao rồi sao?”. đam mỹ hài
Lãnh Nguỵ Thần nhếch mép tạo thành một đường cong hoàn mĩ trên khuân miệng: “Còn lợi ích là còn giao tình”
Đối với những người đặt lợi ích lên hàng đầu như Diệp Kình và bà Claus thì tình cảm là thứ gì đó không thể tồn tại, chỉ có lợi ích mới đem lại cuộc sống lâu dài và bền vững, cho dù có là người thân thì sao? Với họ khi đứng trước một nguồn lợi tốt cho bản thân thì tình thân chả là cái thá gì, có thể sẵn sàng buông bỏ chỉ vì lợi ích cá nhân. Con người chính là như vậy.