Chiếc Lexus LS từ từ oai nghiêm tiến vào cổng lớn trụ sở Lãnh gia.
Bảo vệ hai bên cúi người đồng thanh chào: “Ông chủ!”
Ở ghế sau chiếc Lexus Lãnh Nguỵ Thần nhắm mắt tựa vào lưng ghế bàn tay vô tư đạt trên đùi tưởng chừng như đang ngủ. Khi xe dừng lại Triệu Dương xuống xe im lặng đứng bên cửa xe.
Một lát sau Lãnh Nguỵ Thần bước xuống xe đi thẳng vào trong trụ sở.
“Ông chủ!”
Anh khẽ gật đầu rồi đi thẳng xuống phòng họp ở dưới, bên trong đám Tư Nguyệt và Lôi Tứ đã chờ sẵn trong đó, trông thấy anh họ đứng lên nghiêm túc chào: “Ông chủ!”
Anh vẩy tay rồi ngồi vào vị trí trung tâm: “Kì huấn luyện thế nào?”
Cả hai đều nói là ổn, thực ra mỗi kì huấn luyện sẽ tăng độ khó hơn, đến khi nào bọn họ đạt trình độ toàn diện giống Triệu Dương thì khi đó sẽ ngừng huấn luyện.
“Ông chủ! Anh kết hôn rồi à?” Tư Nguyệt tò mò hỏi.
“Ừm!”
Sau khi nghe tận tai Tư Nguyệt mới loại bỏ nghi hoặc trước đó.
“Anh nói rồi em cứ không chịu tin!” Lôi Tứ bĩu mỗi rung rung cái chân.
“Ai bắt lời nói của anh chẳng bao giờ tạo sự tin cậy cho người khác!”
Một màn này Lãnh Nguỵ Thần và Triệu Dương đã quen rồi, mặc kệ họ lời qua tiếng lại. Khi không có người anh cho phép bọn họ có thể cư xử bình thường, thoải mái. Ở ngoài cũng được nhưng phải biết lúc nào thích hợp lúc nào không.
Một lúc sau hai bạn trẻ đang nhao nhao mới có thể ngồi im một chỗ được, lúc này anh mới cất giọng: “Tư Nguyệt, giảm kì khảo sát một năm, đi theo vợ tôi, thời hạn thử việc nửa năm. Tôi cần cô đảm bảo an toàn mọi lúc mọi nơi cho cô ấy. Làm được chứ?”
Tư Nguyệt thoáng kinh ngạc, nhiệm vụ…chỉ đơn giản như vậy sao? Không cần xuống đao vào lửa?
“Vâng!”
Lôi Tứ cũng bị kinh ngạc, xem ra vị trí của phu nhân này trong lòng ông chủ không nhẹ.
“Lôi Tứ, chú tiếp tục điều tra chuyện trước đó, tuyệt đối không được để sơ hở”
“Vâng!”
Bàn giao mọi việc xong tới xế chiều anh mới rời khỏi trụ sở.
Trước lúc đó 2 tiếng tại Tân Cảnh, Diệp Sở Noãn đón tiếp một vị khách lạ tới nhà. Dì Thẩm lại không có ở nhà, người làm đều không biết là ai chỉ có quản gia Hứa là biết, ông ấy chỉ nói đây là bạn của ông chủ.
Người này cô chưa từng gặp bao giờ, cao cũng xấp xỉ anh, gương mặt điển trai sáng sủa, có điều lại rất tự nhiên xưng hô với cô là em dâu.
“Em dâu! Lần đầu gặp mặt tôi là Bạc Thừa! Anh em…kết nghĩa của Lãnh Nguỵ Thần!”
Thái độ của đối phương thân thiện nên cô cũng thân thiện đáp lại: “Em là Diệp Sở Noãn”
Bạc Thưa gật đầu lấy ra trong túi một gói nhỏ màu trắng đưa cho cô: “Quà gặp mặt!”
Diệp Sở Noãn đang không biết đây là gì định đưa tay nhận lấy thù quản gia Hứa nhanh chân đi tới: “Cậu Bạc…thứ này e là không thích hợp lắm!”
Bạc Thừa lắc túi nhỏ trong tay: “Tôi buôn ma tuý, nhà không có gì ngoài ma tuý! Không tặng ma tuý thì tặng gì? Tặng ông chắc?”
Diệp Sở Noãn: “…” Ma tuý???
Quản gia Hứa đổi mồ hôi: “Không phải! Cậu Bạc nếu tặng thứ đó cho phu nhân tôi e là cậu không thể ở lại Đạt Thành nổi đêm nay!”
Bạc Thừa: “…” Lại uy hiếp!
Nhìn vẻ mặt dại ra cùng với sự hoang mang Bạc Thừa cười rộ lên: “Em dâu đừng căng thẳng, đùa chút thôi đây mới là quà!”
Nói xong Bạc Thừa lôi từ trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ.
Diệp Sở Noãn không còn gì để nói đưa tay nhận lấy theo phép lịch sự tối thiểu.
Thấy cô không có ý định mở ra Bạc Thừa lại nói: “Em dâu yên tâm mở đi, bên trong không có ma tuý đâu!”
Diệp Sở Noãn: “…” Cô không có ý đó, chỉ là mở quà trước mặt khách không hay cho lắm.
“Được rồi!” Cuối cùng trước ánh mắt chăm chú của Bạc Thừa cô đành mở chiếc hộp ra, bên trong là một đôi bông tai nhỏ hình tròn nhìn qua hình như là pha lê?
“Bạc thiếu món quà này hình như hơi lớn…”
“Đừng khách sáo, gọi tôi anh Bạc là được”
“Được! Anh Bạc món quà này của anh e là em nhận không được, thực sự cảm ơn anh…”
Bạc Thừa hiểu ý cô: “Yên tâm đi, ngoài làm đẹp nó còn nhiều công dụng lắm, lát nữa sẽ phổ biến cho em dâu!”
Chẳng còn cách nào nữa từ chối cũng không tiện cô đành cầm lấy xem, trông khá đơn giản nhỏ nhỏ xinh xinh như hạt đậu, lấp lánh đặc trưng của pha lê.