“Anh Hứa!” Đám đàn em phía sau lập tức đến gần quan sát.
Gã ta đau đớn hét lên: “Ngây ra làm gì? Đánh nó cho tao!”
Ba người đàn ông đồng loạt xông lên, Âu Thường Hi nhanh nhẹn đạp ghế về phía họ rồi kéo Diệp Sở Noãn về phía sau mình.
Hiện trường rơi vào hỗn loạn, quản lý vội vã chạy lại hoà giải: “Hai vị khách quý có gì từ từ nói chuyện, đừng manh động ra tay!”
Gã đại ca túm cổ áo quản lý nộ khí dâng lên: “Cút ra! Mày không thấy con đĩ ch* kia đánh tao chảy máu à?”
“Có gì từ từ chúng ta nói….”
Chưa dứt câu gã quản lý đã bị gã đại ca ném ra sau. Ông ta lôi điện thoại báo cảnh sát luôn. Nơi làm ăn của người ta lại xảy ra gây gổ nếu không gọi thì với tình hình này quán sẽ sập sớm.
Âu Thường Hi trong chớp mắt đã giải quyết xong 3 tên lao lên: “Thân thủ kém thật! Về học thêm đi em trai!”
Bốn tên còn lại cũng đồng loạt xông lên.
Âu Thường Hi thở dài ung ung buộc tóc đợi bọn chúng bao vây mình lại mới liếc từng người một: “Đều lên cả đi! Chị đây đang ngứa tay!”
Bốn tên đàn ông đồng loạt công lên nhưng điều khiến Âu Thường Hi ngạc nhiên là họ không đánh mà ôm chặt lấy cô, hai tay hai chân đều bị ghì chặt đè xuống sàn.
“CMN! Chơi dơ! F***”
Gã đại ca quệt máu trên đầu sau đó bước tới gần Diệp Sở Noãn, túm lấy cằm cô bôi máu trên tay lên má cô: “Không phải hăng lắm à? Tiếp tục đi em gái!”
Mùi máu thoang thoảng khiến cô khó chịu vô cùng, mày xinh đẹp nhíu chặt lại: “Bỏ cái tay ra!”
Gã đại ca vờ như không lại tiếp tục bôi máu lên má cô giống với hành động khiêu khích.
Âu Thường Hi dùng hết sức vùng vẫy nhưng không thể nào thoát khỏi vòng khống chế của 4 người đàn ông chỉ có thể bất lực kêu gào: “CMN! Không muốn chầu tổ tiên sớm thì cút hết đi!”
“Haha! Em gái thật khí thế! Tôi thích!”
Gã quay người lại định ra tay với Âu Thường Hi trước vì Diệp Sở Noãn đang say hơn hết là cô nàng đang bị khống chế dễ ra tay hơn, nhưng chưa kịp làm gì một bóng dáng nhanh nhẹn từ đằng sau vồ thẳng lấy gã, cả người to lớn của gã đổ rạp xuống đất.
—————————
Tại sở cảnh sát vào khoảng gần nửa đêm xuất hiện bóng dáng 3 người đàn ông tiến vào.
Người dẫn đầu là Lãnh Nguỵ Thần, bên cạnh là Lục Nhất Nam cuối cùng là Triệu Dương.
Cảnh sát trực đêm nay thấy họ tới liền nghiêm nghị đi tới: “Các cậu tới đón trẻ sao?”
Lục Nhất Nam nhíu mày: “Trẻ?”
Vị cảnh sát lại tiếp tục: “Hai tiểu cô nương bên kia có phải là người nhà của các cậu không?”
Bọn họ đưa mắt xang quả nhiên thấy bạn nhỏ Diệp và cô nương Âu đang ôm nhau trên ghế.
Lãnh Nguỵ Thần bước thẳng tới đó Lục Nhất Nam xắn tay áo hừng hực đi về phía Âu Thường Hi. Triệu Dương đứng lại nói chuyện riêng với cảnh sát một chút.
“Âu Thường Hi!”
Cô nàng nghe có người gọi tên mình giật mình mở mắt quay đầu, hết hồn khi thấy lão đại đang đứng đó mỉm cười nhìn mình.
“….Lão đại….cái đó…”
“Trở về biết tay tôi!”
Âu Thường Hi biết mình sai nên không có cãi lại, nhìn Lãnh Nguỵ Thần: “Lãnh đại ca! Đỡ em gái Noãn”
Lãnh Nguỵ Thần đưa tay đón lấy Diệp Sở Noãn say như chết hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra rồi ôm cô ra khỏi sở cảnh sát.
Chừng 5 phút sau chiếc Lexus LX chậm rãi rời đi.
“Ông chủ! Đã giải quyết xong! Cũng đã liên hệ với toà soạn xoá toàn bộ ảnh chụp, camera ghi hình tại quán cũng bị huỷ!” Triệu Dương vừa lái xe vừa thông báo.
“Ừ về Tân Cảnh”
“Vâng!”
Ai mà ngờ được Diệp Sở Noãn say rượu lại trở thành bộ dạng như thế, cô chính là người đánh cho tên đại ca kia bầm dập, gãy 2 chiếc răng và một ngón tay, mặt gã sưng húp, từng nắm đấm giã xuống…tưởng tượng thôi cũng đau rồi. Thấy cảnh cô đánh người đến Triệu Dương còn phải sợ, sau này tốt nhất không nên chọc phu nhân!
Chính Lãnh Nguỵ Thần cũng không ngờ cô lại biết võ công còn hung bạo như thế.