Lý Nhạc vẫn che mắt, không dám nhìn con hổ nghe có thịt ăn, lập tức chảy nước miếng hoan hô: "Tốt quá, tốt quá, đại ca thật giỏi! Nhị tỷ thật giỏi! Có thịt ăn rồi, rốt cuộc có thịt ăn rồi!"di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Đã bao nhiêu năm, từ khi Lý Nhạc ra đời đến bây giờ, tổng cộng ăn không tới mười bữa thịt, đã thế đều là chuyện của năm năm trước, lúc Lý Đức vẫn chưa bị liệt chân.
"Thật sự có cá à?" Lý An thán phục, từ sau lưng Tô thị chạy đến, nhào tới bên cạnh cái gùi lớn, hai ba lần lấy cỏ dại ngăn che phủ ở phía trên ra, quả nhiên thấy hai con gà, bên cạnh còn có hai con cá lớn, lập tức nhìn chằm chằm, lộ ra tò mò nhìn Lý Noãn, vô cùng hưng phấn mà nói: "Thật sự là gà và cá! Nhị tỷ, sao tỷ và đại ca bắt được gà vậy ạ, chúng đệ lên núi nhiều lần gặp phải, cũng không bắt được! Còn có con cá này, trên núi vẫn có cá ư!"
Thôn Lý gia tọa lạc ở dưới chân núi, con sông cách gần nhất cũng còn xa hơn cả đi huyện thành, nước uống đều là nước giếng, thịt cá tất nhiên hiếm gặp.
Ánh trăng chiếu vào trong sân, nhìn dáng vẻ đệ đệ muội muội vui vẻ, trong lòng Lý Noãn không khỏi đau xót.
Đứa bé của người khác có kém đi chăng nữa, cách mấy ngày vẫn có chút bữa ăn ngon, còn ầm ĩ ăn không đủ, mà Lý An và Lý Nhạc năm năm cũng chưa từng ăn thịt, thỉnh thoảng ăn trứng gà đã vui mừng như thế, lại hiểu chuyện chưa bao giờ cáu kỉnh, cũng không nói chuyện muốn ăn thịt tới làm khó Tô thị. Hai đứa đều đang thời kỳ phát triển, thân thể nhỏ hơn những đứa trẻ bình thường rất nhiều, nhìn hai khuôn mặt nhỏ nhắn vàng vọt kia, thật sự là làm người ta đau lòng.
Nghĩ lại cuộc sống sau này sẽ dần dần tốt hơn, trong lòng Lý Noãn sinh ra loại cảm giác thỏa mãn, nàng nhất định sẽ làm cho người nhà sống những ngày tháng tốt hơn, tốt hơn nữa!
Tô thị không biết nên nói cái gì cho phải, con gái của bà thật sự đã thay đổi, thành phúc tinh cho cả nhà, nhịn lâu như vậy, rốt cuộc khổ cực cũng đã chấm dứt, cuối cùng ông trời đã đối xử với bà không tệ!
"Đứa bé ngoan, khổ cực con và Văn Nhi rồi. Các con đi nghỉ trước, chờ, mẹ đi nấu cá ngay." Tô thị có chút nghẹn ngào, ôm lấy Lý Noãn một cái rồi nâng cái gùi lớn đi phòng bếp.
Hai đứa bé Lý Nhạc và Lý An hoan hô, chạy theo tới phòng bếp, tiếng chơi đùa truyền tới từ phòng bếp.
Cũng không lâu lắm, Lý Văn đã dùng một cân lúa mì, mượn xe trâu trở lại, buộc ở trong chuồng gia súc đã nhiều năm không dùng đến.
Lý Noãn lấy phần lớn nấm trong gùi đưa cho Tô thị, là bán hay ăn do bà quyết định, sau đó tìm một cái sàng đã lâu không dùng, so lớn so nhỏ, vừa đúng lúc có thể dùng để phơi thảo dược.
Lý Noãn lau sạch sẽ cái sàng, mượn ánh trăng, ngồi ở trong sân sắp xếp lại thảo dược, dọn xong hết toàn bộ, những thứ hôm qua không hư hại, cũng bị nàng lấy ra, tỉ mỉ dọn dẹp.
"Nhị muội, bận bịu cả ngày muội cũng mệt mỏi rồi, bên ngoài lạnh, đi vào trong ngồi thôi." Lý Văn đi tới, nhẹ giọng nói.๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n
"Muội cũng không phải là đồ sứ, vừa đụng đã bể, đại ca yên tâm, muội còn đang mang thai, sẽ không mệt mỏi chính mình." Lý Noãn cười lắc lắc đầu, tiếp theo lạnh nhạt nói, "Đúng rồi đại ca, mùa đông sắp tới, muội muốn mời người sửa nhà chúng ta một chút, mặc khác mua chút đồ dùng cho mùa đông, mua chút thịt để ướp sau đó ăn, ừ, mua chút bột mì, tết năm nay chúng ta ăn bánh bao, sau đó mua ít sách cho đại ca dùng, mua chút giấy và bút mực, huynh rảnh rỗi cũng dạy tam đệ viết chữ, đợi đầu xuân rồi, sẽ đưa đệ ấy đi tư thục trấn trên học tập, muội nghĩ, còn phải mua chút dụng cụ cho muội muội, nữ hài nhi phải được nuôi dưỡng tốt, sau này mời cho muội ấy một ma ma dạy muội ấy chút lễ nghi, mặt khác muội ấy cũng nên học chút sách biết chữ rồi, à, còn nữa, mua cho cha chút thuốc, muội tới chế thuốc. . . . . ."
"Được rồi nhị muội, muội muốn làm gì thì cứ làm cái đấy, đại ca nghe theo muội tất cả." Lý Văn nhìn nàng nói lẩm bẩm, từng chút từng chút một đều vì người trong nhà mà sắp xếp, trong lòng cảm thấy ấm áp không nói ra được.
Lý Noãn ngẩng đầu nhìn Lý Văn, cười nói: "Muội cho rằng đại ca sẽ hỏi muội, lúc nào thì mua đất đai, lúc nào thì nhổ trồng quả Dương Đào nữa đấy."
Lý Văn bất đắc dĩ lắc đầu, đi đến bên cạnh nàng cười nói: "Thì ra là nha đầu muội lại đang khảo nghiệm đại ca, nhị muội, mặc dù đại ca không phải là người quá thông minh, nhưng cũng biết dục tốc bất đạt, đang chuẩn bị mùa đông, tùy tiện dời trồng dây leo quả Dương Đào, sợ rằng không đợi đến mùa xuân, cây kia đã chết rồi. Về phần đất đai, mặc dù hiện tại chúng ta có chút thu hoạch, nhưng vẫn phải giữ một chút tiền ở nhà, để ngừa ngộ nhỡ, không thể một lần xài hết được. Còn nữa, mặc kệ làm chuyện gì, cũng phải từng bước từng bước, mặc dù đại ca hi vọng xông ra gây dựng sự nghiệp, nhưng vẫn biết lỗ mãng không được gì, sau này muội cũng đừng giở trò gian trá khảo nghiệm đại ca lần nữa, cứ yên tâm."๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n
"Muội chỉ sợ sau này đại ca ở trước mặt người khác bị thiệt thòi, làm ăn, chính là phải duy trì bình thản. Được rồi được rồi, muội tin tưởng đại ca vẫn không được sao?" Lý Noãn cũng không phủ nhận mục đích của mình, cười ném cọng thuốc cuối cùng vào trong cái sàng, "Về phần lời nói của muội lúc nãy, tất cả đều là muội tính toán cho ngày mai, đại ca cảm thấy còn thiết sót điều gì không?"
"Còn nói tin, rõ ràng đại ca thấy muội có ý đồ xấu." Lý Văn rất bất đắc dĩ, đây chẳng phải là nhị muội đang khảo nghiệm trí nhớ và sự tỉ mỉ của hắn sao, không khỏi cười nói, "Tất nhiên còn thiếu vài thứ, các loại dụng cụ dùng cho phòng bếp, cây nến, còn có lửa than dùng trong ngày mùa đông, chưa tới một tháng nữa thì tuyết sẽ rơi, cần đào một cái hầm thật sâu, chứa tuyết đông, còn có bình thuốc mà nhị muội nói, có thể bổ dưỡng cũng không thể thiếu, quan trọng nhất là, thuốc dưỡng thai của nhị muội cũng không thể thiếu!"
Nghe nói như thế, sắc mặt Lý Noãn đỏ lên, thật may dưới ánh trăng không thấy rõ, bưng cái sàng bước đi, "Đại ca, huynh đứng đắn một chút."
"Chẳng lẽ nói không đứng đắn? Nhị muội, nếu quyết định sinh đứa bé, trước kia thuốc dưỡng thai huynh mua không nổi coi như thôi, bây giờ có thể đều đặn hái ra tiền, dĩ nhiên là phải mưa." Lý Văn nghiêm túc nói.
Lý Noãn nghiêng đầu đi vào trong nhà, bởi vì trong nhà khó khăn, tổng cộng chỉ có hai ngọn nến nhỏ, bởi vì ngày mai có thể sẽ kiếm được món tiền đầu tiên, cho nên Lý Văn lập tức lấy ra đốt lên, lại đưa một ngọn nến đi phòng bếp, một lát sau cũng không ra ngoài, hẳn là đang khuyên Tô thị dùng ngọn nến, cũng giúp bà nấu cá.
Trong nhà chưa bao giờ ăn cá, chắc chắn Tô thị không biết nấu như thế nào, Lý Noãn đã sớm nghĩ tới chuyện này, cho nên lúc đang trên đường trở về, cũng đã nói với Lý Văn mấy phương pháp nấu thịt cá.
Bưng cái sàng vào nhà đặt ở trên giá, Lý Noãn cảm thấy có chút uể oải nên đi vào trong viện đánh ra động tác Thái Cực quyền, cường thân kiện thể.
Thái Cực quyền, chính là quyền pháp tinh túy trong năm ngàn năm văn minh Trung Hoa, trong đó chỗ ích lợi có vô số, cơ bản nhất chính là trợ giúp giảm mệt nhọc, hơn nữa cường gân hoạt huyết, là quyền pháp cực kỳ khỏe mạnh bảo vệ sức khoẻ, người bình thường chú trọng dưỡng sinh, cũng sẽ đánh bộ quyền pháp này.
Cơm tối ăn hơi trễ, tính toán theo thời gian hiện đại, khi canh cá được bưng lên cái bàn, đã chín giờ tối.
Ở dưới sự đề nghị của Lý Noãn, Lý Văn nâng Lý Đức từ trong phòng ra, người một nhà ngồi chung một chỗ, ăn thịt cá, uống canh cá, ăn bánh màn thầu.
Có hai kẻ dở hơi Lý Nhạc và Lý An, một bữa cơm ăn vang lên tiếng cười không ngừng, cho đến hơn mười giờ, Tô thị trói chặt chân và hai cánh của hai con gà để ở phòng chứa củi, bỏ ra chút lúc mì, người một nhà mới rửa mặt đi ngủ.