Nghe xong lời Lý Noãn nói, đầu tiên Tương thị có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã hiểu, gật đầu nói: "Được, ta sẽ đi ngay bây giờ.".
Sắc trời hơi trễ, trong phòng bếp, Tô thị đang cùng một nông phụ trung niên da hơi đen có mấy phần thùy mị chuẩn bị thức ăn, vừa nói vừa cười làm việc nhà, hình như tình cảm hết sức tốt đẹp.
Phụ nhân này không phải là người khác, chính là vợ của nhị ca Lý Đức Lý Nghĩa, Vương thị.
"Vợ lão Tứ, những năm này một mình muội chống đỡ cái nhà này, thật là khổ cho muội." Vương thị vừa nhóm lửa, vừa nói như vậy.
Chỉ là, mặc dù bà ta đang nói chuyện với Tô thị, thế nhưng đôi mắt lại dính vào miếng thịt Tô thị đang cắt, một chút không dời đi.
"Không khổ cực, đây là chuyện phải làm, chỉ cần cha bọn nhỏ đối tốt với muội, muội sẽ không cảm thấy khổ." Tô thị liền cười nói, lanh lẹ cắt lấy miếng thịt, cũng không oán trách gì.
Vương thị sửng sốt một chút, dời mắt khỏi miếng thịt trước mặt, vòng vo chuyển quan lại ở trên mặt Tô thị, liền nói: "Vợ lão tứ à, ta hiểu muội, một mình muội phải nuôi sống mấy miệng ăn, tại sao có thể không khổ cực chứ, lão Tứ có thể cưới được muội, đó là phúc khí của hắn."
Nghe Vương thị nói lời xuất phát từ trong lòng với bà như vậy, Tô thị liền cười cười, cảm thấy được an ủi, không tiếp tục phản bác gì.
Vương thị cẩn thận nhìn nét mặt của bà, tiếp tục cảm khái nói: "Vợ lão Tứ à, thật ra thì chị dâu ta cũng muốn đến giúp muội, nhưng tình hình của nhà chúng ta muội cũng biết rồi, muội và lão Tứ chia ra ở riêng, chuyện trong nhà ấy mà, ta và đại ca nhận lỗi với muội, thật sự là không giúp được gì."
"Aizz." Tô thị kinh ngạc buông tiếng thở dài, nhận lời hỏi thăm của Vương thị, "Nhị tẩu tử, trong nhà cũng có hai mươi mẫu đất, hẳn không có vấn đề gì chứ?"
Vương thị liền thở dài, một lời cay đắng mới nói: "Cha mẹ ta lớn tuổi, mấy năm này càng ngày càng không động được, sẽ không nói hai lão nhân xuống đất làm việc, nhị ca của muội lại là một người thành thật, đại ca hắn cả ngày chạy ra bên ngoài không làm việc, vợ của đại ca thì yếu ớt, cũng không làm được bao nhiêu chuyện, trong nhà nhiều việc như vậy, nhị ca của muội sẽ phải làm một lúc nhiều việc, cũng nhanh bị bệnh, ta lo lắng, phải hầu hạ hắn, giúp đỡ hắn, nếu việc đồng áng trong nhà làm không xong, vậy thì không tốt, năm nay cha hắn đúng lúc đỡ hơn, giúp thu hoạch vụ thu xong, liền vội vàng sang đây xem vết thương hai người các muội, tình hình chúng ta muội cũng biết, không có đồ gì tốt, chỉ còn hai con gà mái này còn có thể ăn được, sáng mai muội giết nấu một bữa, cho lão Tứ bồi bổ thân thể."
Tô thị nghe nói như thế, trong lòng không khỏi có chút áy náy, bật thốt lên: "Nhị tẩu tử, các người cũng không dễ dàng, có thể tới đây một chuyến là tốt rồi, nhà chúng ta cũng không thiếu cái gì, hai con gà này, các ngươi mang về đi, thuận tiện nhà chúng ta có chút dã vị, tỷ cũng mang một ít trở về, đều là do đứa bé bắt được trên chân núi, cũng không đáng hai văn tiền."
"Như thế sao được." Vương thị từ chối, không đợi Tô thị khuyên, lại cảm khái một tiếng nói, "Aizz, muội xem ta đi, lại khách khí với muội nữa rồi, vậy thì cám ơn muội, vợ lão Tứ."
"Sao còn nói lời này, đều là người trong nhà, nói gì cám ơn với không cám ơn." Tô thị cười nói.
Sau đó hai người lại nói sang chuyện khác, không phải là chuyện trong ruộng, sau đó không biết Vương thị nói cái gì, Tô thị chuẩn bị nói lấy cho bà ta thịt khô, Tương thị đã vào phòng bếp, cuống cuồng nói: "Không xong, Liễu Nhi, Nhạc Nhạc té trong rãnh, bị rắn cắn rồi!"
"A!" Tô thị cuống quít để dao thái thịt xuống, "Tương đại thẩm, chuyện gì xảy ra, sao bị rắn cắn vậy, bây giờ đứa bé đang ở nơi đó?"
"Đang ở dưới chân núi, mới vừa rồi Văn Nhi trở lại, ta đi gọi hắn, Liễu Nhi, ngươi trước đi qua đó nhìn một chút." Tương thị nói xong cũng quay người đi ra khỏi phòng bếp, đi vòng qua đằng trước vào phòng chính.
Trong phòng tràn đầy mùi thuốc, một nam nhân trung niên có mặt mũi tương tự với Lý Đức, mặc vải thô, mắt dài nhỏ đang ngồi ở bên giường, lôi kéo tay Lý Đức nói chuyện.
Vào lúc này, hắn ta đang mở miệng một tiếng Tứ đệ: "Tứ đệ à, Noãn Nhi chết đi chúng ta cũng rất đau lòng, nhưng cũng không thể trách được ai. . . . . . Nha đầu Noãn Nhi kia cũng hiếu thuận, đã đi rồi mà cũng muốn trở về hiếu thuận với đệ, lúc ta biết chuyện, trái tim rất khổ sở, đứa bé kia hiểu chuyện, rất hiểu chuyện."
Hai người đã nói một lát rồi, trong lòng Lý Đức cảm động hết sức, nghe nói như thế, không nhịn được nói: "Nhị ca, Noãn Nhi nó. . . . . ."
"Cha." Ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói của Lý Văn, cắt đứt câu sau của Lý Đức, sau đó Lý Văn ý cười đầy mặt đi vào nói: "Cha, con đã trở về, a, nhị bá cũng ở đây, khách ít đến quá."
Lý Nghĩa liền cười nói: "Đâu có, ta đi tới thăm cha con một chút."
"A, là như vậy sao, vậy thì quá tốt rồi." Lý Văn cũng cười theo nói: "Cha, cha thấy nhị bá quan tâm nhà chúng ta chưa kìa, trước kia nhà chúng ta không có gì ăn, nhị bá cũng tiếc rẻ, lo lắng con ăn gì đó, hiện tại chúng ta có ăn rồi, nhị bá cứ tới đây thăm cha, cùng với cha ăn bữa cơm, cũng không cần lo lắng con ăn không rồi."
"Đại chất tử quá khách khí rồi, cái gì quan tâm với không quan tâm, đều là người một nhà, dĩ nhiên không thể gây thêm phiền toái cho các ngươi." Ngay cả mí mắt Lý Nghĩa cũng không nháy mắt một cái nói.
Lý Đức chất phác đôn hậu, cũng không có nghĩa ông ngu, tất nhiên nghe được ra ý tứ châm chọc trong lời nói của Lý Văn, lập tức cười khuyên: "Văn Nhi, nói lời gì vậy, đây là nhị bá của con, thân thích đấy, yên tâm đi, huynh ấy không phải loại người như con nói. Mới vừa rồi nhị bá con nói với cha, những năm này thân thể ông và bà con không được như xưa, đại bá của con lại thích buôn bán, công việc của hai mươi mẫu đất trong nhà đều rơi xuống trên vai nhị bá con, mệt mỏi cũng bị bệnh mấy lần. Văn nhi, mau nói lời xin lỗi với nhị bá con."
"Không phải con chỉ đùa với nhị bá một chút thôi sao, nhị bá là người tốt, sẽ không so đo với một tiểu bối như con." Lý Văn lơ đễnh cười nói, nghiêng đầu chống lại ánh mắt hả hê của Lý Nghĩa, từ trong lòng cảm thấy không thoải mái.
"Không có việc gì, hai thúc cháu ta không có gì không thể nói." Lý Nghĩa cười nói, một bộ dáng độ lượng.
Lý Đức cười theo, trung hậu chất phác, nhìn Lý Văn nói: "Tên tiểu tử con, nhờ may là nhị bá con, đổi lại là người khác, chắc chắn sẽ đắc tội người ta."
Đổi lại là người khác, con sẽ không nói lời này. . . . . . Trên mặt Lý Văn chỉ cười không nói, nhưng mà trong lòng lại rất là bất đắc dĩ.
Tô thị và Lý Đức tin tưởng họ hàng thân thuộc, gần như có thể nói là một loại cố chấp, đây là sự thật không sửa đổi được.
"Tứ đệ à. . . . . ." Lý Nghĩa cười vài tiếng, lại mở miệng, đang muốn nói cái gì nữa, Tương thị đã từ bên ngoài chạy vào, vội vã nói: "Không xong rồi, Tứ Nhi, Nhạc Nhạc rơi vào trong rãnh dưới chân núi, bị rắn cắn rồi, khóc gọi ngươi đấy, Liễu Nhi đã đi qua rồi."di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.
Tương thị gọi Lý Đức là "Tứ Nhi", là căn cứ vào thứ tự của ông ở bên nhà cũ, từ “nhi” phía sau là uốn lưỡi vần cuối, cũng không chân chính đọc ra, không chỉ là Lý Đức, mà tám xã huyện quanh đây, mọi người gọi nam tử trưởng thành, nếu như phía sau đi kèm theo chữ “nhi”, vậy cũng phải uốn lưỡi vần cuối, chính là dạy dỗ người cứng rắn không nghe.