• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó, Lý Noãn và Tương thị nói một ít người quan trọng cần chú ý, để cho bà nhớ cẩn thận, cuối cùng mới nói, "Nếu như mà con và đại ca đi ra ngoài, những người này tới nhà chúng ta, thì phiền toái Tương bà bà nhờ người báo cho con hoặc đại ca con biết, trước khi chúng con trở lại, người phải giúp một tay chu toàn, không để bọn họ tùy tiện chiếm tiện nghi của nhà chúng ta."di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn

"Thì ra là chuyện như vậy." Tương thị nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nhìn nụ cười thân thiện của Lý Noãn, cũng cười theo rồi nói: "Chuyện này Noãn Nhi nha đầu con không phải nói, lão bà tử cũng đang muốn nói với con đây. Hôm nay hai vợ chồng kia đã bàn bạc, nhìn tốt vô cùng, chỉ là bọn họ nhìn chằm chằm chuồng gia súc nhà chúng ta không di chuyển ánh mắt, vừa nhìn là biết người miệng ngọt nhưng trong lòng đang gào thét."  (ngoài miệng thì nói lời ngon tiếng ngọt nhưng trong lòng lại nghĩ khác)

Bởi vì Lý Noãn để bà việc làm, là cùng chung một nhịp thở với nhà này, Tương thị cảm thấy bản thân và ngôi nhà này thêm thân mật hơn rồi, không tự chủ đổi “nhà các ngươi” lúc trước thành “chúng ta”.

Bản thân Tương thị không phát hiện ra, Lý Noãn lại cẩn thận phát hiện ra điểm này, mới vừa cười nói: "Cho nên mới muốn Tương bà bà lượng thứ. Tương bà bà, cha mẹ con bọn họ coi trọng thân thích, trong lòng đều luôn tin tưởng những người kia. Lúc bà gặp những người kia, chớ đối nghịch với bọn họ, cũng không cần chèn ép, kéo dài thời gian là được, có chuyện gì, cũng chờ con và đại ca trở về giải quyết."

"Noãn Nhi nha đầu, con yên tâm, bà già này sẽ không làm hỏng chuyện của con. Ngay cả chuyện buổi chiều hôm nay, bà thấy rõ, cha mẹ con tâm địa tốt, trong lòng cũng thật lòng đối tốt với bọn họ, dù sao bà già này cũng không phải thân thích, có mấy lời tất nhiên không thể nói. Những gì nên nói, những gì không nên nói, trong lòng bà đã cân nhắc, sẽ không sai được." Tương thị gật đầu nói, trong giọng nói, cũng không bởi vì không phải thân thích mà có vẻ xa lạ.

Lý Noãn hài lòng gật đầu một cái, trong lòng càng coi trong Tương thị thêm mấy phần.

Tương thị này, cũng không phải vì chuyện đã từng trải qua mà trở nên cực đoan, ngược lại càng thêm nhìn thấu nhân tình thế thái, một chút đã rõ ràng, lại không để tâm vào chuyện vụn vặt, mọi việc đều có thể nghĩ rõ ràng, là một người tuyệt vời hiếm có, chỉ dùng ở nhà thật sự có chút lãng phí, sau này cần cân nhắc thêm.

Nghĩ tới đây, Lý Noãn lại cùng nói chuyện với Tương thị một lát nữa, chờ Tương thị động thủ dọn dẹp nội tạng thỏ hoang, mới rời khỏi phòng bếp.

Phòng trước, Lý Văn câu được câu không nói chuyện với Tô thị, đã sớm từ chủ đề bán dã vị chuyển sang chủ đề khác, cũng nhắc tới hôn sự của Lý Văn, Tô thị lập tức đau lòng.di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn

"Mẹ thấy rõ ràng, Vương gia sát thôn rất tốt, bọn họ đã sớm không nhìn trúng nhà chúng ta rồi, lúc đó gặp phải chuyện của Noãn Nhi, bọn họ lập tức tìm lý do. . . . . . Nếu mẹ có chút bản lãnh, có thể làm nhà tốt hơn, nhìn khởi sắc một chút, trở thành một nhà chồng chuẩn mực thì người ta cũng không ngại chuyện của Noãn Nhi, những người trong thôn đó, cũng không dám tìm tới cửa nói Noãn Nhi của mẹ, Noãn Nhi của mẹ nhiều nhất cũng chỉ danh tiếng không tốt, chính thôn trưởng nơi đó, cũng sẽ mắt nhắm mắt mở, aiz!" Nói tới chỗ này, Tô thị lại thở dài, trong lòng âm thầm tự trách.

"Mẹ, con mới mười bảy, những chuyện này qua hai năm rồi nói cũng không muộn, hiện tại cuộc sống của nhà chúng ta cũng đã đỡ hơn, cái gì cũng đừng buồn. Huống chi chuyện này đều đã qua, chỉ cần người một nhà chúng ta ở chung một chỗ, bình an là đủ rồi." Lý Văn nhẹ giọng khuyên nhủ, trong giọng nói không nghe ra một chút mất mát nào.

Nói thật, hiện tại hắn tập trung tinh thần muốn xông ra một phen tạo thành quả, hiện tại coi như có người tới cửa cần thân với hắn, hắn cũng không có tâm tư cưới vợ sớm như vậy.

"Đúng vậy, người một nhà bình an trải qua, cũng rất tốt." Nghĩ đến gần đây ngày càng phát đạt, lo âu trong lòng Tô thị nhất thời ít đi không ít, lập tức vui mừng cười nói, "Con và Noãn Nhi Nhi cũng có bản lĩnh rồi, ta và cha các con cũng vui mừng, đều là Bồ Tát phù hộ. Hôm qua ông ấy còn nói với mẹ, chờ chân của ông ấy tốt hơn, người một nhà chúng ta phải đi miếu Bạch Đà dập đầu Bồ Tát."

Ở trên núi Bạch Đà cách thôn Lý gia không xa, có một ngôi miếu Bạch Đà, đi nửa ngày đường là có thể đến. Lúc trước khi chân Lý Đức chưa bị thương, nhà bọn họ có thói quen đi hội chùa, năm đó, sau khi Lý Đức bị thương nhà bọn họ cũng không còn thói quen đi hội chùa nữa, sau đó thật sự không bỏ ra nổi tiền nhang đèn, mới không thể không ngưng hoạt động này.

Ở niên đại này, phần lớn dân chúng hết sức mê tín, ngày trước trong sự kiện mấy thôn dân tìm Giang đạo sĩ tới đuổi quỷ, cũng có thể thấy được một hai.

Có thể nói, dân chúng tín ngưỡng thần phật, là đạo lý bình thường, vả lại khó có thể rung chuyển.

Ở phương diện này, Tô thị cũng không ngoại lệ. Mà từ thói quen Tô thị tới đó thì bà cũng tín ngưỡng thần phật, là thật sự theo sát sau ấm no.

Dân chúng khác tất nhiên cũng không kém xa.

Gia đình bình thường, không chỉ ngày lễ ngày tết phải tế thiên giổ tổ, chỉ cần trong nhà có một chút tiền dư, hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ định kỳ đi trong miếu dập đầu, cầu xin bình an.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn

Ở trong nhận biết của đại đa số mọi người, đều cảm thấy một người nếu như chết rồi, hoặc thăng thiên thành tiên thành Phật, hoặc là liền chuyển thế đầu thai, người mang tội nghiệt sẽ phải xuống Địa ngục chịu phạt, bái Phật nhiều, có thể giảm bớt tội nghiệt, tránh khỏi xuống Địa ngục chịu khổ, thậm chí rất nhiều gia đình sau khi người thân chết đi, đặc biệt mời người tới làm phép, tiêu trừ tội nghiệt của người chết lúc còn sống.

Chính bởi vì như vậy, đối với chuyện quỷ hồn Lý Noãn, người trong thôn cũng không hoài nghi.

Mà cũng chính vì phong tục của người dân như vậy, ở niên đại này chùa miếu và đạo quán rất hưng thịnh.

Miếu thờ, đạo quán ở niên đại này, cho dù là một tòa miếu nhỏ đơn sơ, tiểu quán, cũng sẽ không lo tiền nhan đèn, cũng may quan phủ quản lý hết sức nghiêm khắc chuyện xây miếu thờ đạo quán, bình thường xây dựng một ngôi miếu hoặc đạo quán, là phải được quan phủ phê công văn, nếu không chính là phạm pháp, lúc này mới không xảy ra việc xây dựng chùa miếu, đạo quán lan tràn.

Mặc dù như thế, vẫn có không ít chùa miếu và đạo quán xây dựng bất hợp pháp, hơn nữa có nơi còn có không ít khách hành hương.

Đối với những người vi phạm quy định về chùa miếu và đạo quán, coi như quan phủ muốn quản, vậy cũng phải cân nhắc xem dân chúng địa phương có đồng ý hay không, có thể sẽ chọc giận nhiều người, cho nên đại đa số thời điểm, đối với những chùa miếu đạo quán phạm pháp nhưng có nhiều khách hành hương, quan phủ cũng mắt nhắm mắt mở.

Miếu Bạch Đà, chính là một miếu bị mặc kệ, thậm chí sau đó còn thay nó bổ sung công văn cho phép.

Dĩ nhiên, bây giờ miếu Bạch Đà đã là một ngôi miếu thờ có công văn cho phép rồi.

"Được, chờ chân của cha tốt rồi, người một nhà chúng ta đều đi trong miếu dập đầu." Lý Văn cười đồng ý nói.

Lý Văn học hai năm, vốn không tin quỷ thần, nhưng Lý Noãn “từ cõi chết sống lại”, làm hắn bắt đầu có chút tin, ít nhất một ít chuyện hắn tuyệt đối tin, đó chính là, người tốt sẽ gặp chuyện tốt.

"Hai ngày trước, mẹ nghe cha con nhắn, ý là đầu mùa xuân chân của ông ấy có thể đi qua đi lại, nếu cái chân kia tốt, chúng ta mới có thể kịp đi hội Long Hoa sang năm. Mẹ ấy à, sớm muốn đi rồi, làm phiền Bồ Tát phù hộ Noãn Nhi mới có thể lại sống lại, còn thông minh nữa." Tô thị cười nói, hình như nghĩ đến hội chùa  náo nhiệt rầm rộ, vẻ mặt không khỏi có chút mong đợi.

Hội Long Hoa, là hội chùa cử hành vào mùng tám tháng tư mỗi năm, còn gọi là lễ tắm phật, là kỷ niệm Phật giáo Đại Thừa* và chào mừng ngày sinh của Phật tổ Thích Ca Mâu Ni người sáng lập ra Phật giáo.

(*Ngày hội Long Hoa các bạn có thể lên gg sớt để biết nhé. Có bài giải thích rõ về ngày hội Long Hoa này đấy ^^

Phật giáo chia làm hai trường phái lớn là Đại Thừa (Đại Thặng) và Tiểu Thừa (Tiểu Thặng) TheoWikipedia.)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK