Những năm này, không phải trong lòng Tô thị không uất ức, chỉ là Lý Đức vẫn rất tốt với bà, cộng thêm bọn nhỏ đều nghe lời hiểu chuyện, nàng cũng cố ý quên mất những thứ không vui kia.
Không thể không nói, hôm nay Lý Noãn làm như vậy, trong lòng bà rất hả giận, nhưng hơn nữa là lo lắng. Hai con gà mái bị mèo gấm ăn, chắc chắn hai vợ chồng Lý Nghĩa sẽ không bỏ qua, đến lúc đó còn không biết sẽ làm ầm ĩ thế nào, chỉ là suy nghĩ một chút lập tức nhức đầu.
Nhìn Tô thị đi ra khỏi cửa phòng, khóe miệng Lý Noãn cong lên một nụ cười chiến thắng.
Mèo gấm mang thai, có ăn gà mái hay không đều không liên quan gì, Tô thị làm một nông phụ chính gốc, lại không biết chuyện thường này?
Nhưng Tô thị cũng không bóc trần, ở trong chuyện đưa gà mái cho mèo gấm ăn, cũng không trách cứ Lý Noãn và Lý Văn. Mặc dù không tính là dung túng bọn họ gây cho ấm ức hai vợ chồng Lý Nghĩa, nhưng có thể nhìn ra được, thật ra thì trong lòng bà cũng có một chút tán thành, còn có loại bao che bọn họ, đây cũng coi là một chút tiến bộ chứ nhỉ?
"Nhị tỷ, mèo của chúng ta thật sự mang thai?" Tô thị vừa đi, Lý An, Lý Nhạc lập tức buông que gỗ trong tay, vây quanh.
Mặc dù Chu Nguyên không để que gỗ xuống, nhưng cũng dừng lại động tác viết chữ, có chút mong đợi nhìn sang Lý Noãn.
Đứa bé gia đình nông dân, đều rất thích mèo con chó con, ở trong mắt bọn nhỏ, mèo con chó con chẳng những có thể bắt con chuột, giữ nhà, mà còn là người bạn chơi đùa trung thành nhất.
"Đương nhiên là thật, nhiều nhất chưa tới hơn nửa tháng, nhà chúng ta sẽ có mèo con." Lý Noãn cười nói, ba đứa bé lập tức ở trên giường gạch hoan hô lên.
Cười đùa một chút, Lý Noãn mới gọi lại ba đứa bé, chỉ chỉ kẹo mạch trên tủ bên cạnh nói: "Được rồi, nhanh viết chữ, hôm nay nếu có một người không viết xong mười hai chữ to ‘trăm điều lấy đức cầm đầu, trăm thiện lấy hiếu làm đầu’, cũng giải thích ý nghĩa cho tỷ nghe, nếu không không cho phép ăn kẹo."
"A, Nhạc Nhạc phải đi viết ngay." Nghe được có thể không có kẹo ăn, Lý Nhạc lập tức kêu lên một tiếng, trở lại ngồi xuống bên cạnh bàn nhỏ, cầm que gỗ lên ngoan ngoãn viết chữ, chờ viết đầy mặt bàn trước mặt, lập tức lấy khăn lau khô, tiếp tục viết, Lý An và Chu Nguyên cũng như thế.
Ba đứa bé cũng viết rất hết sức chăm chú, buổi sáng ánh mặt trời rất rõ, xuyên qua cửa sổ chiếu vào, ánh nắng ấm áp rải đầy căn phòng nhỏ, yên tĩnh bình thản.
Viết một lát, trong lúc vô tình Lý An vừa ngẩng đầu, phát hiện chữ Lý Nhạc viết xiêu xiêu vẹo vẹo, không nhìn kỹ, hoàn toàn nhận không ra dạng chữ, thì quở trách: "Nhạc Nhạc, chỉ có muội ngu ngốc nhất thôi, viết cái chữ cũng viết không tốt."
Nhất thời Lý Nhạc uất ức chu cái miệng nhỏ nhắn nói: "Nhạc Nhạc rất nỗ lực, chỉ viết không tốt thôi!"
"Nhạc Nhạc ngu ngốc, không biết viết thì hỏi!" Lý An không khách khí quở trách tiếp, vẻ mặt có vẻ vô cùng bất mãn, xoay người lại lôi kéo tay áo Chu Nguyên, nhỏ giọng nói: "Nguyên ca, trong ba người chúng ta, chỉ có ca viết chữ viết tốt nhất, ca mau dạy Nhạc Nhạc. Nó thích ăn kẹo, nếu không ăn được kẹo, nhất định sẽ đau lòng."
"Ừ." Chu Nguyên gật đầu một cái, đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Lý Nhạc nói: "Nhạc Nhạc, ca dạy cho muội viết."
"Tốt, tốt, cám ơn Nguyên ca ca." Lý Nhạc cười vui vẻ.
Lý Noãn đang cầm một quyển sách, ngồi ở bên cạnh nhìn ba đứa bé, nhìn thấy một màn này, trên mặt bất giác lộ ra nụ cười ấm áp, hạnh phúc chính là đơn giản như vậy.
Toàn bộ cho tới trưa, Lý Noãn đều ở trong phòng đọc sách, ba đứa bé ở bên cạnh nàng nghiêm túc luyện chữ.
Chờ ăn cơm trưa rồi, Lý Văn còn chưa trở về, Lý Noãn chán đến chết, cũng không muốn lười ở trên giường đọc sách nữa, đi tìm một chút dược liệu, chuẩn bị mân mê ít thứ, bởi vì Tây Sương có thợ đang đào hầm, vì để tránh cho bị gặp phải, chỉ có thể sai bảo mấy tiểu tử đang luyện chữ trong phòng làm chân chạy..
"Tam đệ, Nguyên nhi, hai đệ đi trong nhà lấy chày và cối dã tỏi vào đây cho tỷ, nhớ phải rửa sạch sẽ, thuận tiện lấy thêm hai chén. Nhạc Nhạc, đi phòng bếp bưng cho tỷ một chén nước sạch."
"Aizz!" Ba đứa bé đang viết chữ trên bàn đồng ý, buông que gỗ trong tay, xuống giường mang giày, chạy thật nhanh ra ngoài, chỉ chốc lát đã mang đồ Lý Noãn cần đi vào, đưa đến trước mặt nàng.
Lý Noãn ôm cối đá đặt ở gần lò sưởi đầu giường, suy nghĩ một chút, lại lấy ba văn trong ngăn kéo, đưa cho bọn trẻ, nhỏ giọng phân phó nói: "Các đệ đi trấn trên mua cho tỷ một cân gạo nếp, nhớ là bốn văn một cân gạo nếp tốt, dư ra ba văn, chính là phí vất vả của các đệ, một người một văn, mua đồ ăn hoặc giữ làm tiền riêng, tùy các đệ, chỉ là, chuyện như vậy không thể nói cho cha và mẹ, nếu không sẽ không có lần sau."
Gạo nếp đắt hơn gạo trắng, một đấu gạo nếp tốt phải ba lăm văn, mua một cân phải bốn văn.
"Ồ!" Ba đứa bé vội vàng gật đầu, nhỏ giọng đáp lời, bày tỏ tuyệt sẽ không nói cho cha mẹ.
"Nhị tỷ, bọn muội nhất định giữ bí mật!" Lý Nhạc giòn giã nói, mắt to nhìn Lý Noãn, tỏa sáng lấp lánh.
Sau đó do Lý An giữ tiền, ba người trao đổi ánh mắt hưng phấn, rồi chạy thật nhanh ra khỏi gian phòng, cười đùa chạy về phía trấn trên.
Tối ngày hôm qua Lý Noãn suy nghĩ cả đêm, quyết tâm phải bồi dưỡng mấy đứa bé phẩm chất “tri ân đồ báo”, dĩ nhiên, “báo” này không phải báo ân (đền ơn), mà là “báo thù” —— sau lưng người thương nhân thành công, không thiếu được một đám thành viên gia đình thông minh. Khôn khéo, cũng không đại biểu hám lợi, mà là ích lợi, công và tư rõ ràng, có thể bảo vệ gia viên của chính mình, không để cho tiểu nhân có chút cơ hội chỉ ngồi không mà chiếm tiện nghi nhà mình.
Bỏ dược liệu đã phối trước đó vào cối đá, sau đó lấy Vân Chi từ trong ngăn tủ, bẻ xuống một phần nhỏ ném vào cối đá, sau đó cất Vân Chi còn lại vào trong tủ, Lý Noãn ngồi xếp bằng ở trên giường kháng, nắm chày gỗ bắt đầu giã thuốc.
Giã thuốc là một kỹ thuật đơn giản, bởi vì dược liệu cũng không phải quá cứng rắn, mà chủ yếu là sấy khô, như vậy mới có thể bảo đảm dược tính của dược liệu không bị hỏng, đúng là như thế, dược liệu cũng sẽ không hoàn toàn khô héo biến thành giòn, bên trong còn có thể ẩn chứa rất ít lượng nước, làm cho thân cây dược liệu cũng còn giữ vững tính dai nhất định, muốn hoàn toàn đập nát cũng không dễ dàng.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
Mới vừa giã một lát, Lý Văn đã trở về.
"Nhị muội, huynh có hai tin tức tốt muốn nói cho muội." Vừa đi vào trong nhà, Lý Văn lập tức cười nói, tâm tình vui sướng không có lời nào có thể miêu tả được.
"Là tin tức tốt gì, mà làm đại ca vui mừng như thế? Hôm nay trên trời rớt xuống cái bánh nóng hay những dã vị kia bán được nhiều tiền?" Lý Noãn cười hỏi, vỗ vỗ cối đá trước người, "Nhưng mà mặc kệ là gì, mau tới đây ngồi xuống rồi nói, thuận tiện giúp muội giã thuốc. Ngoài ra, muội cũng đang có chuyện muốn thương lượng với huynh."