"Thím, cháu mang mọi người đến mua biện pháp kiếm tiền, bao nhiêu tiền, thím cứ nói với chúng cháu một tiếng." Vừa đi vào trong sân, Vương Đông đã nói với Tô thị đang may đáy giày trong phòng trước
Tô thị để đáy giày xuống, cười đi tới cửa mời Vương Đông đi vào, 7-80 thôn nhân tự động dừng ở ngoài phòng, đưa cổ dài muốn nghe bên trong nói những gì.
Sáng sớm bọn họ đã bị Vương Đông gọi tới, nói Tô đại thẩm đồng ý bán biện pháp kiếm tiền cho mọi người, mặc dù mọi người đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng vẫn đi theo, khác với lần trước, lần này mọi người tới cũng không có dáng vẻ hung dữ ngăn cản Lý Văn như lần trước, mà là tò mò mong đợi chiếm đa số, dù sao nếu thật sự có thể mua, đây chính là chuyện cực tốt.
Mọi người ở trong sân nghị luận ầm ĩ chờ đợi, có mấy nàng dâu trẻ tuổi chào hỏi nhau một câu, đi tới phòng Lý Noãn, cũng quan tâm hỏi thân thể nàng khỏe hơn chút nào chưa, thấy trên đầu nàng đeo băng vải, lại lo lắng hỏi thăm xảy ra chuyện gì.
Lý Noãn cười nói không có việc gì, đã hỏi tới chuyện sinh con của mấy nàng dâu.
Hôm nay bụng của nàng đã bắt đầu nhô lên, chưa tới khoảng bốn tháng nữa đứa bé sẽ ra đời, nàng có chút mong đợi, có chút hưng phấn, còn có mấy phần không biết làm sao, dù sao nàng chưa từng có kinh nghiệm mang thai, loại cảm xúc phức tạp cũng chưa bao giờ có.
Mấy nàng dâu có ý tốt giễu cợt nàng một lát, rồi tỉ mỉ nói đến kinh nghiệm hoặc kiến thức khi mang thai, ngồi ở trên kháng ngươi một câu ta một câu, bổ sung lẫn nhau, cuối cùng nói chuyện hơn nửa canh giờ.
Trong phòng trước, Vương Đông và Tô thị nói chuyện một lát, trên mặt nở nụ cười tươi đi ra nói: "Tô đại thẩm nói rồi, biện pháp kiếm tiền này rất nguy hiểm, trước bán cho một số người thử trước, nếu thật sự thành công, lại bán cho mọi người trong thôn, để mọi người cùng nhau kiếm bạc trắng. Chỉ là người mua biện pháp, nhất định phải ký khế ước, bảo đảm sau khi mua biện pháp, nếu gặp phải nguy hiểm, sẽ không tới tìm phiền toái, mọi người thông báo với nhau, nếu ai nguyện ý ký khế ước, mà có thể mua trước, nhóm đầu tiên chỉ có mười hộ gia đình."
Vừa nghe nói phải ký khế ước, rất nhiều người đang muốn thử lập tức hoài nghi, Vương Đông cũng không vui mừng, nói: "Rốt cuộc các ngươi có mua hay không? Các ngươi cũng không nghĩ xem, bạc dễ kiếm như thế sao, bây giờ chúng ta còn đang sống dựa vào đất đai. Các ngươi không dám mua, thì dứt khoát trở về trông chừng đất đai của mình, tiếp tục sống cuộc sống khổ cực, đừng đứng ở chỗ này. Thiệt thòi ta chạy tới chạy lui giúp các ngươi nghĩ biện pháp phát tài, quay đầu lại chính các ngươi lại không dám?"
Vừa rồi ở trong phòng trước, Tô thị nói cho Vương Đông biện pháp kiếm tiền chính là đi vào sâu trong núi săn thú, nhưng mà nhà bọn họ có kỹ năng săn thú, cho nên Lý Văn mới có thể dựa vào cái đó kiếm tiền.
Vương Đông cũng không có hoài nghi gì, trong khoảng thời gian này, người trong thôn cũng biết, Lý Văn thường đi sâu vào trong núi mang thú rừng trở lại, mọi người đã sớm suy đoán hắn đi sâu vào trong núi săn thú, nhưng đều không chắc chắn, bây giờ nghe Tô thị vừa nói như thế, tất nhiên tin tưởng.
Nhưng Vương Đông vốn là người miệng cọp gan thỏ, vừa nghe nói như thế, nhất thời phản ứng lại chuyện như vậy chắc chắn không an toàn, đi sâu vào trong núi săn thú, ngộ nhỡ gặp phải thú rừng lớn, không chết cũng bị lột da, vốn chỉ muốn có biện pháp kiếm tiền là có thể dễ dàng lấy được bạc, nào biết sẽ gặp nguy hiểm, rất buồn bực, lại nghĩ tới biện pháp kiếm tiền tốt nhất, đó chính là lấy phí trung gian giữa hai bên người mua và người bán.
Đây cơ bản là chuyện ngồi chờ lấy bạc, làm vậy còn không đơn giản ư? Nhưng không phải cái gì cũng không làm, ít nhất hắn phải đợi thôn nhân mua, khi đó mới có phí cho người trung gian, cho nên hiện tại hắn gần như không để lại sức lực cổ động mọi người mua.
"Thôn trưởng nói tốt như vậy, vậy sao thôn trưởng không mua?" Im lặng một lát, đã có người hỏi.
Vương Đông vừa nghe, lập tức trợn mắt nhìn về phía người kia, nghĩ sẽ lấy ra danh hiệu thôn trưởng để áp chế, nhưng con ngươi hắn xoay vòng rồi bày ra dáng vẻ đương nhiên, gật đầu nói: "Mua, sao không mua được, ta là người mua đầu tiên, ta làm thôn trưởng, đương nhiên phải đánh trận đầu. Về phần mười hộ kia là lấy ra ngoài cho các ngươi."
"Thôn trưởng, rốt cuộc biện pháp kiếm tiền kia là gì, ngài phải nói rõ ra, nếu không mọi người sẽ không dám mua lung tung." Có người khác hỏi.
Lời này vừa nói ra, lập tức được mọi người phụ họa, đều muốn Vương Đông nói rõ ràng.
Sắc mặt của Vương Đông lập tức có chút thay đổi, phải nhờ vào mắng chửi người để bản thân có sức mạnh, Tô thị lập tức đi ra ngoài, nói với mọi người: "Biện pháp kiếm tiền kia, chính là đi vào tận sâu trong núi săn thú, chỉ là Văn Nhi nhà ta có biện pháp, có thể để cho mọi người không cần tốn sức vẫn có thể bắt được thú rừng, nhưng trong núi sâu rất nguy hiểm, nếu chúng ta bán biện pháp này cho các ngươi, các ngươi ở trong núi sâu gặp phải nguy hiểm gì, thì không thể trách đến nhà chúng ta."
Đám người lập tức có chút xôn xao, cũng nghị luận ầm ĩ.
"Đi vào tận sâu trong núi săn thú, đây không phải là để cho người đi chịu chết sao? Loại biện pháp này mà có thể kiếm được tiền ư, dù có đưa không, ta cũng không lấy." Chỉ chốc lát sau, đã có người nói to.
Tô thị nhíu mày, nói với người kia: "Nếu các ngươi không muốn mua thì đừng mua, vốn ta cũng không muốn bán."
Người nọ không ngờ Tô thị có thể nói ra lời sắc bén như thế, sửng sốt một chút, không biết nên nói tiếp thế nào, liền dứt khoát ngậm miệng không nói, vốn có người muốn nghị luận mấy câu thị phi cũng đều ngậm miệng, thầm nói cái nhà này đã thay đổi, không dễ bắt nạt như trước kia.
Cả sân người cũng không ai dám tỏ thái độ, cùng nhau thảo luận, phần lớn là dáng vẻ do dự không quyết.
Một lát sau, mới lại có người hỏi: "Tô đại thẩm, vậy nhà biện pháp săn thú của nhà các ngươi, muốn bán bao nhiêu tiền?"
"Năm lượng bạc một phần!" Vương Đông lập tức mở miệng cướp lời nói, vốn là Tô thị và hắn quyết định giá tiền là ba lượng, nhưng nếu như không tăng giá, thì sao hắn có thể lấy được phí trung gian?
Tô thị nhìn Vương Đông một cái, thầm nghĩ Vương Đông này thật sự lòng dạ hiểm độc, lại nói ra giá tiền chênh lệch đến hai lượng bạc, nhưng cũng không mở miệng phản bác.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
"Đắt như thế?" Lập tức có người bất mãn kinh kêu lên.
Năm lượng bạc, như thế cũng đủ cho gia đình nông dân bình thường dùng nửa năm rồi, gia đình hơi khó khăn một chút, cũng đủ dùng cho một năm.
Tô thị còn chưa lên tiếng, mấy nàng dâu trẻ tuổi đi ra khỏi phòng Lý Noãn, Lâm thị đi đầu lớn tiếng nói: "Năm lượng bạc chỗ nào, rõ ràng là ba lượng bạc, thôn trưởng cố ý đề cao giá tiền, muốn tham ô bạc của chúng ta."
Mọi người nghe Lâm thị nói, lập tức nói Vương Đông không biết xấu hổ, Vương Đông tức giận nhìn chằm chằm Lâm thị, nàng ấy lại khẽ nâng cằm, trong mắt toát ra khinh bỉ, hoàn toàn không sợ, chọc cho Vương Đông tức giận không thôi, nhưng lại không dám làm ra chuyện gì.
Mặc dù vấn đề giá cả đã giải thích, nhưng vẫn không có ai bày tỏ nguyện ý mua, đều vẫn còn ở giai đoạn xem chừng.
Đối với tình huống này, Tô thị cũng không nóng nảy, dù sao bọn họ đã nghĩ tới, nếu như không ai mua sau này có thể tránh được một đống phiền toái, mặc dù có khế ước, nhưng sẽ có người không nói đạo lý, coi như biết rõ làm ầm ĩ không chiếm được chỗ tốt cũng sẽ làm, đến lúc đó cả nhà bọn họ sẽ gặp không ít phiền phức.
"Thím Tô, biện pháp này cháu mua, đúng lúc chồng con không có gì chỉ có thân thể cũng rắn chắc, đi săn thú nói không chừng còn có thể mua về cho cháu vài cây trâm, nếu vận khí tốt, bắt được thú lớn, nhà cháu cũng sẽ giống nhà thím, sẽ mua thêm đất đai."
Người nói lời này, chính là Lâm thị phơi bày âm mưu của Vương Đông, nàng ấy cười nói, bày tỏ tin tưởng người nhà Lý Noãn, cũng ôm tâm tư phát tài.
"Vậy nhà cháu cũng mua, chồng cháu cũng không có gì, chồng cháu cũng giống như chồng Lâm tỷ, có nhiều người đi cùng cũng sẽ an toàn hơn." Người thứ hai mở miệng, là nàng dâu bên cạnh Lâm thị - Lý thị, nói xong, còn dùng khuỷu tay chọc Lâm thị mỉm cười nói: “Lâm tỷ, tỷ phải để chồng tỷ chiếu cố đến chồng muội đấy nhé, hắn cũng không cường tráng như chồng của tỷ.”
Lâm thị và các nàng dâu trẻ tuổi bên cạnh Lý thị nghe được lời này, đều đồng ý mua, muốn chồng bọn họ cũng đi theo cùng.
Cũng không lâu lắm, mười danh ngạch đã xác định xuống, Lý Noãn đứng ở bên cửa sổ trong phòng nhìn ra, phát hiện người đứng ra muốn mua, phần lớn là những người nàng dự đoán lúc trước, duy chỉ có một người làm nàng có chút kinh ngạc, đó chính là vợ Lý Trụ người bị nàng dọa đến mức sinh bệnh nặng hơn một tháng trước, cũng nói muốn mua.
Sau đó Tô thị nói mấy câu nói, đuổi mọi người rời đi, mang theo mười hộ muốn mua biện pháp đi hậu viện, Vương Đông vốn cũng muốn đi theo, lại bị Lâm thị mắng trở về, vẻ mặt tức giận đuổi ra khỏi sân nhỏ nhà Lý Noãn.
Trong Thư Hương viện, Lý Văn đang mang theo mấy đứa bé Lý An đọc sách, Tô thị mang theo người tiến vào.
Mọi người ký khế ước rất nhanh, lại lưu loát nộp bạc, vợ Lý Trụ tùy tiện nói: "Biện pháp kiếm tiền người nói đâu? Nhanh đưa cho ta, ta còn phải chạy về nhà nấu cơm trưa."
"Ở chỗ này không dạy được, lúc xế chiều, mỗi nhà cử ra một người đi theo ta tới chân núi, ta sẽ tự tay dạy." Lý Văn mỉm cười nói.
Kỹ năng bố trí bẫy rập, không chính mắt thấy đến không tự thử nghiệm, sẽ hoàn toàn không có biện pháp học được, bọn họ cũng không cần không vào sâu trong rừng sâu núi thẳm, chỉ cần ở bìa rừng học tập là được rồi, đợi đầu xuân tuyết tan rồi, bọn họ mà có thể kết bạn đi vào trong núi sâu thử bố trí bẫy rập.
Hơn nữa hai huynh muội đều rất chắc chắn, nhóm người thứ nhất này chỉ cần nghiêm túc đi làm, nhất định sẽ thu hoạch không tệ, bởi vì vừa tới mùa xuân, chính là thời gian động vật lớn ra ngoài kiếm ăn, là thời gian săn bắt tốt nhất.
Dĩ nhiên, chắc chắn bọn họ cũng sẽ không bỏ quên thời cơ tốt nhất này.