• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Hướng Nhật Quỳ

Tài xế “Ồ” một tiếng rồi không nói nữa, tần suất cần gạt nước càng lúc càng nhanh, ngay cả ông ta cũng lầm bầm mấy tiếng: “Giờ này mưa lớn quá, đường cũng không nhìn thấy.”



Lạc Hành sợ điện thoại bị ướt nên vẫn để trong cặp, lại sợ bánh ngọt sẽ chảy ra nên chỉ có thể ông trong ngực, sau khi bước xuống xe thì lập tức vọt vào màn mưa.

Nơi bọn họ ở lúc trước ở Gia Trúc Viện, bốn phía đều bị phá bỏ và dời đi nơi khác, chỉ còn lại một tầng nhà cũ kỹ nơi gió sương mưa tuyết càng ngày càng tàn tạ, biểu dương hơi thở năm tháng cũ kỹ.

Bà nội hàng xóm đi ra đổ nước, một chậu nước sôi suýt chút nữa hắt lên người cậu, sợ hết hồn vội vàng cầm lấy cái ô: “Bé ngoan, sao cháu dầm mưa về thế, không bảo mẹ cháu đến đón cháu sao, mau đến đây trú mưa đi.”

Lạc Hành ôm hộp bánh ngọt, nhìn bà nói: “Không sao ạ, cháu về nhà trước, tạm biệt bà nội Chu.”

“Lại ăn bánh ngọt sao… Này bé ngoan…” Bà nội Chu nhìn bóng lưng Lạc Hành, thở dài.

Triệu Cửu Lan và bà ở cùng một đại viện (khu vực có nhiều hộ gia đình ở), từ đó đến giờ chưa từng nói chuyện với bà ta, quái gở lại đơn độc, ngược lại thì nhà bà ta giáo dục ra đứa bé này, ngoan vô cùng.

Bà nội Chu quay lại nhìn cháu trai mình, thở dài.

“Nhạc Nhạc cháu nhìn anh Lạc Hành của cháu từ nhỏ rất ngoan ngoãn, gặp ai cũng lễ phép chào hỏi, ở ngoài cũng không nghịch ngợm, tan học thì về nhà làm bài tập, nhìn lại cháu xem, cả ngày chỉ biết chơi game.” Bà nội Chu vừa trách mắng, vừa lấy một cái bánh đường vừa mới hấp trong nồi ra đặt vào dĩa nhỏ, đưa cho nhóc.

“Cảm ơn bà nội.” Nhạc Nhạc để điện thoại xuống, lúc dĩa đến thì ngẩng đầu ngọt ngào cười một tiếng, “Nhạc Nhạc cũng ngoan mà!”

Bà nội Chu bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc, cười: “Ăn từ từ kẻo nóng, ôi chao ôi chao… Ôi cái miệng lớn này ngoan quá, ăn ngon không?”

Nhạc Nhạc ngậm đầy miệng, ô ô không rõ liên tục gật đầu: “Bánh ngọt bà nội làm ăn ngon nhất, bà cũng nếm thử đi.” Vừa nói vừa lấy một cái, đưa cho bà nội.

Bà nội Chu khom người ăn, cười cười xoa đầu nhóc: “Nhạc Nhạc là tiểu tâm can của bà nội, không uổng công thương!”

Nhạc Nhạc lắc chân ngồi trên ghế nhồm nhoàm nhồm nhoàm hai cái đã ăn xong rồi, trả lại cái dĩa: “Bà nội còn muốn một cái! Thật lớn!”

Bà nội Chu cầm lấy, cười cười đi lấy bánh ở lồng hấp: “Được được được, thật lớn!”



Lạc Hành vòng qua hơn nửa sân mới quay lại cái khu nhà nhỏ phía cuối kia, cửa không đẩy ra được, cả người cậu đều bị đông cứng, lạnh run cả người, chìa khóa suýt nữa đã không cầm chắc.

Thật vất vả mới tra được ổ khóa trong nhưng không vặn được.

Hẳn là đổi khóa mới rồi.

Lạc Hành không kiên trì nữa, cất chìa khóa vào túi bên hông cặp, đứng ở hiên cửa lắc lắc nước mưa trên đầu, lại vắt vắt vạt áo dưới áo sơ mi.

Trong ngực ôm hộp bánh ngọt có chút ẩm ướt, có giọt nước mưa chảy xuống cằm, cậu giơ tay lau một cái, để lộ chiếc bánh ngọt bên trong không chảy cũng không ướt.

Thở phào nhẹ nhõm.

Hoàn hảo.

Cậu nhìn màn mưa đến xuất thần, không biết đã qua bao lâu thì mưa dường như nhỏ đi, phía đông nam thấp thoáng xuất hiện một chiếc cầu vồng màu nhạt.

Lạc Hành giơ tay lên, vừa định chạm vào chiếc cầu vòng kia thì nghe thấy âm thanh xoay chìa khóa sau lưng, lập tức bỏ tay xuống rồi xoay người.

“Về rồi?” Triệu Cửu Lan chán ghét nhìn cậu, thoáng thấy bộ dạng cả người ướt đẫm trên tóc nhỏ nước của cậu, khẽ nhướng mày: “Tại sao không gõ cửa?”

“Vừa về đến nhà, định gõ.”

Lạc Hành chật vật cười, cầm bánh ngọt một đường cẩn thận bảo vệ trong ngực, mặc kệ bản thân ướt đẫm cũng không để bánh chảy đưa cho bà ta: “Mẹ, bánh ngọt này mẹ thích ăn nhất, trên đường về con nhìn thấy, nên mua một ít.”

Triệu Cửu Lan đứng dưới ở hiên cửa khô ráo, từ trên cao nhìn xuống nhìn Lạc Hành ở bên ngoài, lạnh lùng bước lên.

Lạc Hành thở phào nhẹ nhõm: “Con bây giờ…”

Bà ta tàn nhẫn vung tay một cái.

Hất bánh ngọt chia năm xẻ bảy xuống đất.

Cái hộp giấy đổ sụp xuống đất, màu bơ vàng nhạt xuôi theo kẽ hộp chảy xuống rồi bị nước mưa dội thấu, một sợi quấn lớn chảy vào cống thoát nước.

Lạc Hành ngơ ngác nhìn vệt bơ chảy dài, trên trời lại bổ một tia sét, giội xuống một cơn mưa lớn hơn, giội đến khiến cậu không mở mắt ra được.

“Có phải con đến bệnh viện thăm Hoa Chấn Sinh không?” Triệu Cửu Lan hỏi.

Hoa Chấn Sinh là tên của hiệu trưởng, Lạc Hành gật đầu: “Hiệu trưởng bị thương nên con muốn thay mẹ đến thăm ông ấy.”

“Thay mẹ đến thăm? Ông ta tự làm tự chịu còn đến phiên con đến thăm ông ta, trình độ thành tích của con hoàn toàn là của Nhất Trung, ông ta đưa con đến Nhị Trung là để thu lợi ích, thay thế tên con!” Triệu Cửu Lan cười lạnh nói: “Hay ý con là mẹ làm sai, cần con đến nhận sai xin thứ lỗi?”

Mưa mãnh liệt trút xuống, Lạc Hành khó thở mở miệng, miệng uống ít nước mưa mới có thể nói chuyện: “Không phải, chỉ là đến thăm một chút.”

Triệu Cửu Lan: “Ông ta hại con! Bảy năm trước ông ta đã hại con một lần, nếu không phải mẹ kịp thời chuyển trường cho con, con đã bị hủy hoại trong tay ông ta. Mẹ giáo dục nhiều năm như vậy, con đều đã quên ở sau đầu!”

“Con không có quên.”

Cậu không quên.

Ngày đó, bà dùng một quyển sách giáo khoa, cướp đi bảy phần thích lực của cậu.

Lạc Hành giản lông mày, từ trong ra ngoài đều rét run, mùa đông tháng Mười cậu run lẩy bẩy.

“Vào đi, đừng lấy bộ mặt ngoan ngoãn đáng thương đó tranh thủ lòng cảm thông của người khác, để người khác biết là mẹ không cho con vào nhà.”

Triệu Cửu Lan cầm lấy cái ô cạnh cửa, bung ra trước đầu, Lạc Hành liếc nhìn bánh ngọt đã trở thành đồ bỏ đi, nháy mắt, giơ tay lên lau đi nước mưa trong mắt.

Lạc Hành nhẹ nhàng hắt hơi một cái, không theo bà ta vào nhà, chỉ là đứng trong mưa nhẹ giọng nói: “Con đi thay quần áo trước.”



Khu nhà này không tính là nhỏ, hai bên trồng rất nhiều loài hoa hiếm lạ, mọc rất tốt.

Bên trong khu nhà nhỏ này có ba gian phòng, một gian gác xép nho nhỏ là Triệu Cửu Lan ở, bên cạnh cửa hông là chỗ Lạc Hành ở từ lúc sinh ra đến nay, quanh năm âm u ẩm ướt không có ánh mặt trời.

Cậu đẩy cửa đi vào, bởi vì đã lâu không có người đi vào, một mùi mốc meo mục nát bốc lên, cậu bật đèn, chiếu sáng căn phòng nhỏ hẹp.

Trên sàn có một tấm ván nhỏ, bên trên chất đống rất nhiều sách giáo khoa mỏng dày, rất nhiều từ ngữ thâm thúy khó hiểu ai xem cũng không hiểu, nhưng tiểu học cậu đã bắt đầu học.

Lúc đứa trẻ khác nghịch ngợm nũng nịu, cậu lại ở trong gian phòng nhỏ này, chôn vùi trong những thứ kiến thức thâm thúy này.

Lạc Hành thu hồi tầm mắt, nhìn về phía cái giường trong góc kia, khá nhỏ, là chỗ ngủ của cậu thời trung học.

Trên đất để hành lý của cậu ở trường học, tìm một cái khác đổi lại, lại lấy túi nhựa bỏ quần áo ướt vào trong hành lý rồi kéo dây kéo lên.

Cậu lấy ô ra, hít một hơi thật sâu rồi đứng lên, cũng không nhìn căn phòng nhỏ đối diện kia mà đi thẳng đến dưới hiên nhà chính, đặt cái ô ở một bên mới vào cửa, nghe thấy bà ta đang gọi điện thoại thì không lên tiếng, chỉ lẳng lặng đứng đó.

Triệu Cửu Lan nuôi con mèo, là bảo bối của bà ta, một thân trắng như tuyết không biết là giống mèo gì, màu sắc hai con mắt bất đồng, một con màu vàng một con màu xanh da trời, vùi trên đầu gối bà ta ngủ.

Bên cửa sổ có một cái giá leo mèo thủ công, Triệu Cửu Lan tự mình làm giỏ ngủ cho con mèo, còn có một ít thức ăn mèo nhập khẩu đặt trên tủ bát.

Động tác bà ta dịu dàng vuốt ve lưng mèo, rất sợ làm đau nó.

Lạc Hành bình tĩnh nhìn nó, ký ức cậu cho đến bây giờ chưa từng có được một tí nụ cười nào của Triệu Cửu Lan, thà rằng cho một con mèo sự dịu dàng như thế, cũng không chịu bố thí cho cậu.

Đã nhiều năm như vậy cậu cũng không biết tại sao.

Khi còn bé, lần đầu tiên cậu thi hạng nhất, dâng đến trước mặt bà ta, bà ta chỉ lạnh lùng “Ồ” một tiếng.

Sau này lớn rồi, cậu thi đua tranh được các loại hạng nhất, mỗi một lĩnh vực đều đạt được thành tích tốt, như cũ vẫn không thể đổi lấy một tia quan tâm của Triệu Cửu Lan.

Khi còn bé cậu không hiểu, sau này lớn lên cũng dần dần hiểu rõ Triệu Cửu Lan đối với cậu, chỉ có hận, hận đến tận xương tủy.

Ngày 28 tháng 10, chính là ngày mai, phỏng chừng đây cũng là nguyên nhân bà ấy gọi mình về.

Lạc Hành không biết là ngày gì, chỉ biết là ngày này, dù cho không chọc bà mất hứng, cậu cũng nhất định phải trải qua trong căn phòng tối đen đó.

Từ tâm tâm niệm niệm làm thật tốt để khẩn cầu mẹ một chút dịu dàng và ngợi khen đến cuối cùng là nản lòng, Lạc Hành bây giờ đã không khao khát người khác sẽ cho mình một tia ôn tình nữa.

Cậu chỉ có thể dựa vào chính mình.

Lạc Hành nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa, Triệu Cửu Lan đã nói chuyện điện thoại xong, tà tà nhìn cậu cười nhạt: “Con bây giờ lớn rồi, về nhà mẹ đều phải tam giục tứ thỉnh cầu con về.”

Lạc Hành cúi đầu không nói.

Triệu Cửu Lan nhìn chằm chằm cậu, tựa như nhìn cừu nhân.

“Con không có gạt mẹ.” Lạc Hành ngẩng đầu, “Chất lượng dạy học ở Nhị Trung cũng rất tốt, mặc dù tỷ lệ lên lớp không bằng Nhất Trung, cũng ở lại lớp nhiều hơn Nhất Trung, nhưng mẹ thành thích của con sẽ không tuột xuống.”

Sắc mặt Triệu Cửu Lan cũng không tốt mấy, nhìn khuôn mặt khiến bà ta càng ngày càng quen thuộc của cậu, hận không thể xé nát cậu: “Thành tích của con sẽ không xuống dốc, nếu không phải mẹ phí tâm giáo dục con từ nhỏ đến lớn, hiện tại không biết con đã sớm sa đọa thành dạng gì rồi, bây giờ con còn có tư cách nói lời này ở trước mặt mẹ?”

Lạc Hành rũ mắt.

“Mẹ nghe nói con bị chuyển đến lớp Chín nhỉ, đó là cái lớp gì? Tốt xấu lẫn lộn con lấy cái gì đảm bảo đây, đi theo đám học sinh nghịch ngợm phá phách kia, con có thể học được cái gì, mẹ sẽ tìm hiệu trưởng để họ chuyển con sang lớp Mười Một.”

“Con không chuyển.” Lạc Hành ngẩng đầu.

Chát!

Lạc Hành vừa ngẩng đầu, còn chưa kịp phản ứng đã bị Triệu Cửu Lan mạnh mẽ vung một bạt tai, nửa bên mặt cũng đã tê rần.

“Tao đã sớm nói mày giống như nó, máu chảy trong xương đều là dòng máu hèn hạ, nếu tao không cố gắng dạy mày, sớm muộn gì mày cũng sẽ trở nên hèn hạ như nó.”

Móng tay Triệu Cửu Lan mạnh mẽ siết chặt, trong đôi mắt tràn đầy oán hận gần như có thể xé cậu thành từng mảnh.

Lạc Hành không nhúc nhích, không cần nhìn cũng biết gò má nóng hừng hực hắn là còn bị móng tay quẹt thành một đường, từ nhỏ đến lớn cậu không muốn biết “Nó” trong miệng bà ta là ai, cũng chẳng quan tâm mình bị thương.

Vất vả lắm cậu mới cùng một lớp với Hoắc Hành Chu, vừa cảm thấy ông trời như vậy là có một chút xíu thương xót cậu.

Đời này đây là lần duy nhất cậu không nghe lời bà ta, cũng là một lần duy nhất cậu nghe theo đáy lòng mình, phản nghịch một lần.

Cậu không muốn đến lớp Mười Một.

“Mày có đi hay không?”

“Con không đi.”



Tác giả có lời muốn nói: Tôi biết, các bạn cũng muốn Lạc Lạc đánh mẹ cậu, nói thật tôi cũng rất muốn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK