• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Hướng Nhật Quỳ

Hoắc Hành Chu ngồi xổm xuống, hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng cúi đầu, hôn khẽ lên hai mắt cậu.

Lạc Hành cau mày, miệng vô thức nói câu gì đó mà Hoắc Hành Chu không nghe rõ. Trong đầu cũng đang nghĩ, nếu như hắn có thể nhận ra cậu sớm một chút, hoặc là ngày đó nhớ tới lời cậu, thì tốt biết bao.

Nhiều năm qua, cậu sống trong “Căn phòng tối” kia, chịu biết bao nhiêu khổ, cần phải nhớ hắn bao nhiêu lần đây.

Cậu ấy sợ tối như thế, chỉ bị cúp điện thôi đã sợ thành thế này, chờ đợi trong căn phòng nhỏ tối đen như mực cả một đêm thì cậu ấy đã phải tuyệt vọng rất nhiều!

Cậu hẳn đã mong đợi vô số lần, bảo hắn đến cứu cậu đi.

Mà hắn thì…

Hoắc Hành phả ra một hơi thật dài, kéo người trong lòng lên, nhẹ giọng nói: “Tớ đảm bảo, bắt đầu từ hôm nay, tớ sẽ không rời khỏi cậu từng giây từng phút nào, sẽ không vứt bỏ cậu nữa.”

“Đừng sợ.”

Lạc Hành mơ mơ màng màng bị kéo dậy, ngủ đến mặt đỏ bừng, theo thói quen dụi dụi mắt rồi ngáp nhỏ một cái.

Hoắc Hành Chu bật cười cầm khăn lông bên cạnh vói ra sau lưng cậu giúp cậu lau mồ hôi, lại cởi nút áo ra thay quần áo khô cho cậu. Mãi đến khi cởi gần hết nút áo trước ngực mà Lạc Hành vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại, ngồi ngây ngốc mặc cho hắn làm.

Cởi áo sơ mi ra, hơi lạnh kích thích khiến Lạc Hành trong nháy mắt bừng tỉnh, cúi đầu nhìn trên người trần truồng thì sợ hết hồn: “Cậu làm gì vậy?”

“Thiết bị sưởi ấm trong phòng mở lớn thế kia, cậu còn trùm chăn, trên người cũng đổ mồ hôi, không chịu thay đồ lát nữa đi xuống thế nào cũng cảm cho coi.” Hoắc Hành Chu cười cầm lấy quần áo, đưa một ống tay áo cho cậu: “Đưa tay.”

Lạc Hành được hắn hầu hạ như thế thì vội vã kéo áo sơ mi qua, lại kéo chăn lên cằm che kín mít, tay chân luống cuống thay đồ trong chăn.

“Cậu kêu tớ tự thay là được rồi, sao… sao còn như thế…” Lạc Hành chẳng nói được gì trừng mắt nhìn, hồi lâu sau mới nói: “Nhóm Phùng Giai tới rồi sao?”

“Ừ, tới một lúc rồi.”

Hoắc Hành Chu đứng dậy, sợ sẽ tạo áp lực cho cậu nên không nói chuyện Triệu Cửu Lan ra, cũng không nói hắn đã biết chuyện mình chính là người anh trai kia.

Lạc Hành thay đồ xong rồi lại đến phòng vệ sinh rửa mặt qua loa, lúc này mới đi theo hắn xuống lầu.

Lục Thanh Hòa và Diệp Tiếu Tiếu cũng đã tới, đang ngồi tám gẫu trên ghế sofa. Phùng Giai lột vỏ quả hạch đầy đất, đang ôm điện thoại cãi vả mắng chửi nhau với Lý Nhạc Phàm và một người phía bên kia.

“Mẹ kiếp, bà mẹ nó mày đi vào trong tránh chút đi, không thấy bên ngoài toàn là người hả? Trình độ của mày cậu út tao cũng bó tay với mày.” Phùng Giai vừa mắng vừa hít sâu, hoàn toàn thể hiện vẻ căng thẳng trên mặt lên game.

Lý Tư Ngạn hừ một tiếng, vừa điều khiển nhân vật leo vào nhà vừa đạp Phùng Giai: “Mày được, cậu út mày thì có liên quan gì đến mày? Cậu út mày còn chưa nói tao nhé, tới phiên mày làm màu à, đúng không cậu út?”

Trong ống nghe truyền tới một tiếng cười khẽ, cũng chẳng trả lời.

Phùng Giai “Ấy ấy” hai tiếng, đột nhiên phát hiện mấy vệt máu bắn tung tóe, sau đó đỉnh đầu bốc khỏi một hồi rồi biến thành một cái hộp ngay ngắn, tức giận ném điện thoại rồi nhào tới đánh Lý Nhạc Phàm: “Tao cho mày đạp tao!”

Hai người ồn ào, bỗng đánh một đấm lên người Lục Thành Hòa. Lần đầu tiên cậu ta chẳng những không cau mày mà trái lại còn tốt tính nhích sang bên để nhường chỗ, chừa lại càng nhiều không gian cho họ đánh nhau.

Diệp Tiếu Tiếu lanh mắt, trông thấy Lạc Hành và Hoắc Hành Chu đi xuống lầu bèn vội nhắc: “Nè đừng đánh, họ xuống rồi.”

Phùng Giai vừa mở miệng gọi một tiếng em họ thì bị Hoắc Hành Chu quét ánh mắt sắc lẻm tới, miễn cưỡng nói lái lại: “Em họ tao nói với tao, bảo tao hôm nay ăn nhiều một chút.”

“Muốn ăn nhiều một chút thì đi làm việc.” Hoắc Hành Chu nghiêng đầu ra hiệu vào phòng bếp: “Ra ngoài nhà kính kia nước đi, nếu không mẹ tao về lại dạy bảo tao.”

Sân phía bên phải của nhà Hoắc Hành Chu có một nhà kính, ban đầu Hoắc Diệp Sơn làm để mẹ hắn trồng hoa. Kết quả không ngờ giống nào của bà cũng chết nên về sau để không luôn.

Phùng Giai “Ôi’ một tiếng rồi lập tức nhảy cẫng lên, vào bếp đẩy rau cải Hoắc Hành Chu vừa rửa xong ra ngoài. Lý Nhạc Phàm quen việc nên tìm được một bó xiên nướng để lên xe, hối thúc cậu ta đẩy nhanh lên chút.

Lạc Hành nhìn dáng vẻ cười đùa của họ, không nhịn được cũng cười lên. Diệp Tiếu Tiếu và Lục Thanh Hòa xách đồ uống và bia lên rồi cũng đi ra ngoài.

Tổng cộng cũng chỉ cách mười mấy bước, Hoắc Hành Chu sợ Lạc Hành vừa tỉnh ngủ sẽ lạnh nên nhất định đưa không sót một cái áo lông khăn quàng nào để cậu mặc vào, sau đó mới tự mình cầm mấy dụng cụ như bàn chải và nước sốt thịt nướng theo.

Lạc Hành muốn cầm giúp một tay thì bị hắn vỗ tay: “Bao giờ thì đến phiên cậu bắt tay vào, cậu chờ đến lúc ăn là được rồi.” Nói rồi dắt tay cậu đến nhà kính.

“Bọn họ sẽ nhìn thấy, cậu đừng kéo tay tớ mà.” Lạc Hành tránh thoát hai cái, nhà kính là hoàn toàn trong suốt, kiểu dáng bên ngoài thế nào đều nhìn thấy được.

Mặc dù cậu thích Hoắc Hành Chu, cũng biết hắn thích mình, nhưng bọn họ… bọn họ thì không biết, hơn nữa hai người con trai kéo tay nhau quá kỳ quái, ngộ nhỡ họ thấy được thì làm sao đây!

Hoắc Hành Chu ‘Ừ’ một tiếng, buông tay cậu ra.

Lạc Hành thoáng sửng sốt, bước chân bất giác dừng lại, chớp mắt nhìn bóng lưng đã đi xa hơn của hắn.

“Sao vậy?” Hoắc Hành Chu phát hiện cậu không theo kịp bèn ngoái đầu nhìn cậu. Lạc Hành khẽ lắc đầu, vội đuổi theo: “Không, không có gì.”

Cậu cứ nghĩ Hoắc Hành Chu sẽ vì cậu gặp khó khăn mà bảo cậu bồi thường hoặc nói chút gì đó, không ngờ lần này lại dễ dàng buông tay như vậy, không làm khó cậu.

Có phải là… có phải cậu ấy đã hết hứng thú với mình không.

Lạc Hành mím môi, cảm giác trái tim nhất thời chìm xuống, ra sức chớp đôi mắt cay cay mấy cái, trong lòng hệt như bị tắc nghẽn, khiến cậu thở không ra hơi.

Hoắc Hành Chu đẩy cửa kính ra, bảo Lạc Hành vào trước rồi sau đó mình mới vào.

Trong nhà kính cũng có lò sưởi, mấy người cũng chỉ ăn mặc nhẹ nhàng rồi bắt đầu bận bịu. Diệp Tiếu Tiếu ở một bên xiên rau cải, Lục Thanh Hòa khó khăn xiên thịt, Phùng Giai và Lý Nhạc Phàm thì chơi đùa bên bếp lò.

Chỉ chốc lát, một khay thức ăn đã xiên xong.

Hoắc Hành Chu lần lượt đổ sốt thịt nướng vào trong khay, bảo Lạc Hành bưng qua đặt lên giá giúp hắn. Hắn biết Lạc Hành không ăn cay nên chuẩn bị một ít mật ong đổ vào khay, lúc nướng cánh gà nướng cho cậu thì phết một ít.

“Ôi có thể ăn rồi có thể ăn rồi, đói chết bố.” Phùng Giai vớt một xâu ớt xanh và một xâu cánh gà đặt lên lò, hai chân vắt chéo ngồi trên ghế bắt đầu nướng.

Bên ngoài tuyết lại rơi, tuyết rơi bay lả tả, rơi càng lúc càng nhiều trên nóc nhà kính, rất nhanh đã trải thành một lớp chăn lông mỏng.

Trong phòng tiếng cười cười nói nói, Phùng Giai rất giỏi điều khiển bầu không khí, thi thoảng lại hờn dỗi với Hoắc Hành Chu và Lý Nhạc Phàm, Diệp Tiếu Tiếu và Lục Thanh Hòa nghiêng đầu nói chuyện, cũng cực kỳ ấm áp.

Lạc Hành nhìn họ, trong lòng cũng ấm áp lên, không nhịn được mà nghĩ, trước kia cậu chưa từng nghĩ sẽ được ăn cùng với nhiều người thế này, cùng chơi với nhau.

“Lạc Hành, cậu đưa ít tương ớt cho tớ.” Lý Nhạc Phàm đưa tay gọi một tiếng. Ban đầu Lạc Hành không nghe rõ, cậu ta suýt nữa nhảy cẩng lên nên thúc giục: “Nhanh lên nhanh lên tớ muốn phết.”

Lạc Hành vội bưng chén ớt sang cho cậu ta, nhìn cánh gà và thịt nướng chảy mỡ trong tay cậu ta, lại nhìn cánh gà mật ong thanh đạm trong tay mình, có chút thèm ăn muốn nếm thử.

Hoắc Hành Chu thấy cậu vô thức nuốt nước miếng, trừng trừng cặp mắt nhìn chằm chằm cánh gà của Lý Nhạc Phàm, khẽ cười cầm nĩa lên xẻ một miếng thịt gà của Lý Nhạc Phàm rồi đưa đến bên mép Lạc Hành: “Nếm thử nha?”

Lạc Hành nhận lấy, nhìn thịt gà và dầu ớt cháy vàng, không kìm được há miệng ăn vào rồi nuốt xuống. Kết quả vừa vào miệng đã bị cay đến hít không ngừng, vành mắt thoáng cái đỏ lên: “Cay… cay quá.”

Hoắc Hành Chu sợ hết hồn, không ngờ cậu lại không thể ăn cay, vội mở lon nước ép trái cây cho cậu. Lạc Hành uống mấy hớp mới hơi bình thường trở lại, hoảng sợ không thôi hỏi Lý Nhạc Phàm: “Cái này cậu cũng ăn nổi sao?”

Lý Nhạc Phàm cười vỗ ngực: “Chuyện đùa, cậu từng nghe qua câu ăn cay có thể lo toang việc nhà chưa?”

Lạc Hành lắc đầu.

Hoắc Hành Chu xì cười một tiếng, thấy cậu lại nhấp một hớp nước trái cây lạnh, sợ cậu đau bụng bèn cầm lấy: “Uống ít thôi.”

Phùng Giai liếc nhìn Hoắc Hành Chu không cho cái này không chịu cái kia y như bà vú, giơ ớt xanh lên che môi, thấy Lạc Hành không nghe được nên trắng trợn nói: “Có hơi lưu manh nha, yêu đương mà cứ như nô tài vậy.”

Hoắc Hành Chu biết Phùng Giai đang nói mình, thừa lúc quay đài đi lấy đồ thì cười khẽ một tiếng: “Tao tình nguyện hầu hạ cậu ấy, mày quản được sao, hâm mộ thì mày cũng tìm một người đi.”

Phùng Giai hừ: “Được rồi, yêu đương sẽ ảnh hưởng tới tốc độ bắn súng của tao, tao còn là… Nè tụi bây nhìn xem, ngoài đó có phải Tiết Tiên không.”

Mọi người theo âm thành của cậu ta mà nhìn ra ngoài, nhưng lại chẳng thấy ai, chỉ có một bóng dáng chợt lóe rồi biến mất, bị cây xanh che khuất.

Sắc mặt Diệp Tiếu Tiếu trong nháy mắt không tốt, khẽ cau mày, dùng sức ghim cánh gà của cậu vào than rồi bảo: “Phùng Giai, sao cậu đáng ghét vậy.”

Phùng Giai biết Diệp Tiếu Tiếu ghét Tiết Tiên là vì Mẫn Dao, vừa rồi chỉ là nhìn thấy nên nhất thời nhanh miệng. Không nghĩ quá nhiều, lần này mới tỉnh táo lại, ho khan một tiếng: “À, ấy, Hoắc Hành Chu nhà mày có trái cây không, tao đi lấy một ít.”

Lạc Hành thấy họ nhắc tới Tiết Tiên, vội đứng lên bảo: “Tớ đi lấy cho.” Nói rồi bèn đứng dậy, không thèm mặc áo lông đã chạy đi, bị gió thổi một cái thì lập tức run cầm cập.

Cậu chạy tới cửa mới phát hiện cửa tự động khóa lại, cậu không mở được.

Cái cửa này cần có dấu vân tay của Hoắc Hành Chu, cậu vừa quay đầu lại, bả vai bỗng nhiên nóng lên rồi được người ôm vào lòng, nhiệt độ hòa cùng hơi thở quen thuộc lập tức lan vào đầu mũi.

Hoắc Hành Chu không lập tức nhấn mở cửa dẫn cậu vào mà thao tác trên đó hồi lâu, sau đó mới cầm tay Lạc Hành, nhấn lên.

Lạc Hành ngớ ra, Hoắc Hành Chu cúi đầu hôn lên đầu ngón tay của cậu, ôm cậu nói: “Bảo vệ tốt chiếc chìa khóa nhỏ này, không được phép bị thương nghe không?”

“Sao?” Lạc Hành nhất thời chưa kịp phản ứng, Hoắc Hành Chu cười cười không đáp lại, trái lại còn dùng sức đẩy cửa, sau đó khom người bế cậu lên, bước chân vững vàng đi vào bếp.

Lạc Hành giật mình, theo bản năng ôm chầm cô hắn: “Cậu bế tớ làm gì!”

Hoắc Hành Chu đặt cậu lên bàn, bên cạnh có một đĩa trái cây thập cẩm to đã cắt xong, cầm một miếng lên đút cho cậu: “Vừa nãy nghe thấy tên Tiết Tiên, chạy cái gì?”

Lạc Hành há miệng ăn vào, vì có hơi lạnh nên khó chịu, miệng nhỏ nhai nuốt xong mới nhỏ giọng đáp: “Tiết Tiên là bạn của các cậu, tớ… ở đó không tiện.”

“Nó mà là bạn bè của bọn tớ cái khỉ gì.” Hoắc Hành Chu dừng một lúc, lại nói: “Vả lại sau này cậu là vợ tớ, có xem là bạn cũng chẳng liên quan đến hai ta, nên tránh cũng là tụi nó tránh.”

“Cậu đừng… nói lung tung.” Lạc Hành nghẹn lời, bình tĩnh nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Hoắc Hành Chu, một ý nghĩa trong lòng chợt nảy sinh, kích thích trái tim càng đập càng nhanh, suýt nữa đã nhảy khỏi miệng.

Hoắc Hành Chu nghe được, giơ tay nhấn lên lồng ngực bên trái của cậu, cười hỏi: “Sao tim đập nhanh vậy?”

Lạc Hành thoáng cái thẳng lưng, vị trí mà bàn tay hắn đang để căn bản không đúng, không hề gần tim cậu, mà là… chỗ đó.

Lòng bàn tay hắn xoa nhẹ hai cái cách lớp áo sơ mi, cảm giác được nơi đó thay đổi thì cười khẽ một tiếng: “Cục cưng, nơi này của cậu làm sao thế?”

“Đừng…” Lạc Hành giùng giằng tránh hắn, nhưng khi nhúc nhích thì càng ma sát nhiều hơn, xấu hổ đỏ rần cả mặt: “Hoắc Hành Chu, cậu đừng làm loạn.”

Hoắc Hành Chu thấy cậu dáng vẻ bị trêu chọc của cậu, hơn nữa sau khi hay người Lạc Hành vẫn luôn thích là mình, còn hôn trộm mình thì nóng lòng càng không muốn buông cậu ra, nhất định phải khiến cậu khó chịu mới thôi.

“Có còn nhớ chuyện cậu cho tớ một phiếu trao đổi không?” Hoắc Hành Chu kề sát cậu, từ bàn tay đổi thành ngón tay, bóp nhẹ một cái: “Bây giờ tớ muốn đổi.”

“Cậu muốn đổi, đổi cái gì?” Lạc Hành khó khăn đè nén hô hấp, ngón tay nắm chặt áo sơ mi càng lúc càng mềm nhũn, gần như không bắt được mà thở hổn hển.

“Buổi tối… học một câu trong kịch truyền thanh trước đây của chú Khương, cho tớ nghe thử được không?” Hoắc Hành Chu vòng tay ra phía sau, thăm dò từ vạt dưới quần áo cậu, sờ lưng cậu, ấn về phía mình.

Chỗ hõm cổ nháy mắt nóng lên, Lạc Hành bất đắc dĩ ngẩng đầu, lại cảm giác trái cổ lập tức bị hắn ngậm vào, khẽ liếm nhẹ một cái, khó chịu ‘Ưm’ một tiếng, thở hổn hển xin tha: “Không… không được, tớ không biết…”

“Không biết thì học, thầy Lạc của chúng ta thông minh thế này chắc chắn vừa học là biết ngay.” Ngón tay của Hoắc Hành Chu từ từ dời xuống, dời đến phần lưng quần của cậu thì móc ngón tay vào kéo ra một đoạn ngắn, sau đó ấn lên eo, không nặng không nhẹ mà xoa nắn.

Hắn biết đây là nơi Lạc Hành sợ nhột nhất, chỉ cần chạm vào nơi này thì căn bản là bảo gì nghe nấy, cho nên mới trắng trợn dày vò cậu, ép cậu xin tha.

“Hoắc Hành Chu buông tay…” Giọng Lạc Hành đã phát run, giọng nói nhỏ xíu tràn ra từ cổ họng, lại dính nhớp luẩn quẩn trong tai Hoắc Hành Chu làm đầu quả tim hắn nóng hổi, gần như sắp điên lên.

“Bé ngoan, gọi một tiếng anh tớ nghe nào.” Hoắc Hành Chu dụ dỗ cậu, đồng thời cũng đang hành hạ chính mình. Một tay lại dời đến phía trước rồi ấn một cái lên phần da mềm trên bụng dưới của Lạc Hành, chóp mũi cọ cọ lên cổ cậu, hối thúc: “Nghe lời, gọi một tiếng.”

Lạc Hành lắc đầu, trốn tránh hơi thở của hắn, nhưng phần da bên cổ càng căng chặt, càng nhạy cảm hơn. Mỗi một tấc, mỗi một tế bào đều tràn đầy sự tê dại khiến cậu gay go đến suýt nữa tan vỡ.

“Hoắc Hành Chu, mày đem trái cây đi đâu rồi?” Phùng Giai ở bên ngoài đập cửa, la lớn: “Hay là ăn trộm trong đó hả, Hoắc Hành Chu, Hoắc Hành Chu!”

Lạc Hành thấp thoáng nghe thấy giọng Phùng Giai, cuống cuồng khẽ đẩy Hoắc Hành Chu: “Có phải Phùng Giai đang kêu cửa không.”

Hoắc Hành Chu ‘Ừ’ một tiếng, ngẩng đầu nói: “Đừng đếm xỉa nó.”

Lạc Hành vừa muốn nói chuyện thì nghe thấy cửa sổ phía sau bị đập mạnh một cái: “Lạc Hành? Các cậu có trong bếp không, không sao chứ?”

Âm thanh lần này rất gần, Lạc Hành rất sợ bị phát hiện nên dùng sức đẩy Hoắc Hành Chu ra. Chẳng những không đẩy được mà còn bị hắn chen vào giữa hai chân, đè cậu trên bàn, cúi người xuống, không tiếng động nói: “Gọi anh, tớ sẽ tạm tha cậu.”

Ánh mắt Lạc Hành không tự chủ được mà nhìn ra cửa sổ, khẩn trương lắc đầu liên tục: “Không được, sẽ bị phát hiện, cậu mau buông ra, tớ muốn ra ngoài…”

“Không, không cho cậu ra ngoài. Bây giờ gọi một tiếng anh cũng chẳng thèm gọi, sau này có phải cả tớ cũng không quan tâm không?” Hoắc Hành Chu vờ thở dài uất ức, chìa tay gãi gãi lên bụng cậu, nhẹ nhàng vén lên một góc.

Hắn đứng dậy, hơi lùi xuống rồi hôn nhẹ lên cái rốn xinh xắn của cậu, cảm giác được eo Lạc Hành bỗng chốc cong lên: “Anh… anh…”

Lạc Hành sợ hãi, mang theo tiếng nức nở lắt nhắt mềm nhũn xin tha: “Phùng Giai… ở bên ngoài… cậu đừng…” Vừa nói vừa bắt đầu dùng cả tay chân để giãy giụa, loáng thoáng lại nghe thấy âm thanh ngay cửa sổ, vành mắt đỏ đến độ một giây kế tiếp sẽ khóc lên khiến Hoắc Hành Chu lập tức mềm lòng, không nỡ dồn ép cậu nữa.

Hắn đứng dậy, đưa tay giam Lạc Hành lại, cùng cậu đan mười ngón tay lại với nhau rồi cúi đầu hôn lên, khí thế to lớn không đợi cậu phản ứng lại đã tiến quân thần tốc làm mưa làm gió.

Lạc Hành còn chưa ổn định lại hơi thở đã hoảng sợ đến quên cả thở, gần như hai ba giây sau đã bắt đầu thiếu oxy. Một tay bị giam, tay còn lại thì vô lực để trước ngực hắn, vô thức tiếp nhận.

Hồi lâu.

Hoắc Hành Chu thoáng thấy Lạc Hành mặt mày đỏ bừng nhắm mắt lại, lông mi run rẩy tiêm nhiễm vài vệt ẩm thì đột nhiên buông cậu ra, cầm một miếng dưa hấu ngậm vào miệng, chườm một lúc rồi đưa cho cậu.

Lạc Hành ngơ ngác nhận lấy, còn chưa kịp cắn đã bị hắn bóp cằm nâng lên hôn, ngậm môi cậu rồi thăm dò đầu lưỡi khuấy đảo trong miệng cậu. Miếng dưa hấu nhỏ bị khuấy đến mềm nát, nước ép đỏ chảy ra từ trong miệng, nhuộm ướt cằm.

Lạc Hành chưa từng chịu đựng sự trêu chọc thế này, khó chịu đẩy hắn ra, hô hấp từng ngụm từng ngụm một, hồi lâu mới lấy lại tinh thần. Hoắc Hành Chu cười lau môi cậu: “Ăn ngon không?”

Lạc Hành nhìn hắn, chẳng biết vô tình hay cố ý duỗi lưỡi liếm nhẹ môi một cái, lỗ tai đỏ bừng ‘Ừ’ một tiếng thật thấp.

Hoắc Hành Chu bị vẻ trêu chọc chẳng chút che đậy này của cậu làm cho tim mềm nhũn, vươn tay ôm cậu vào lòng, khẽ cắn lên cổ cậu: “Bé ngoan.”

“Ừm.”



Lúc Hoắc Hành Chu bưng một mâm trái cây lớn tới thì mấy người đã sắp ăn xong cả rồi. Phùng Giai xấu xa cười lên: “Em dâu họ, ăn no rồi?”

Hoắc Hành Chu chẳng để ý xưng hô nửa câu đầu của cậu ta, cười một tiếng: “Nãy ăn no muốn chán luôn rồi.”

Lạc Hành nghi ngờ hỏi: “Em dâu họ cái gì?”

Phùng Giai vừa muốn nói chuyện thì bị ánh mắt tươi rói của Hoắc Hành Chu ép trở về, suy nghĩ một chốc mới cẩn thận đáp: “Là vầy, tớ ấy, gần đây chơi một trò chơi với anh Chu, trong đó tớ là em trai.”

Lạc Hành quay đầu sang nhìn vẻ mặt cười như không cười của Hoắc Hành Chu, cầm nấm hắn đã nướng xong, cắn một cái rồi lại nghĩ: Mình cũng đâu ngốc.

Có điều trông vẻ mặt hốt hoảng của Phùng Giai, cuối cùng cũng không hỏi, tối lại hỏi Hoắc Hành Chu là được.

Diệp Tiếu Tiếu và Lục Thanh Hòa ăn xong rồi, chạy qua một bên xem tuyết. Lý Nhạc Phàm cũng ăn xong hết rồi, gọi hai người Diệp Tiếu Tiếu cùng ra ngoài đắp người tuyết.

Nhất thời, trong phòng chỉ còn lại hai người Hoắc Hành Chu và Lạc Hành đang lẳng lặng nướng đồ. Thỉnh thoảng có dầu nướng chảy ra nhỏ lên lửa than, làm lửa và khói bốc lên.

Hoắc Hành Chu sợ cậu khó chịu nên bảo cậu ngồi xa một tí, nhưng Lạc Hành thì chưa từng thấy nướng thịt lại vui như vậy: “Không khó chịu, tớ… tớ muốn nướng cho cậu ăn.”

Hoắc Hành Chu ngây ra, cười: “Được, tớ thích ăn thịt, không thích ăn chay.”

“Ừm.” Lạc Hành cầm một xâu lớn nhất, đặt lên lò nghiêm túc nướng, mặt bị lửa than hơ đến đỏ bừng, lông mi hơi rũ, trên chóp mũi nhỏ xinh đọng một ít mồ hôi hột.

Hoắc Hành Chu mềm lòng hận không thể ôm cậu vào lòng, mỗi ngày đều ôm vào lòng, đến cả một xíu gió cũng không cho cậu thổi, để đời này cậu chỉ có cười, chẳng chút khổ sở mới được.

Có lẽ vì ánh mắt quá nóng rực nên Lạc Hành ngoái đầu nhìn hắn: “Làm sao vậy? Có phải trên mặt tớ dính gì không…” Vừa nói vừa sờ thử, bị Hoắc Hành Chu chặn tay lại, cong ngón tay gạt đi giọt mồ hôi trên chóp mũi cậu, cười bảo: “Đâu có, nhìn cậu thôi.”

Lạc Hành chớp chớp mắt, ngượng ngùng tránh né ánh mắt: “Nhìn tớ làm gì.”

Hoắc Hành Chu cười toe toét nhìn cậu: “Cậu đẹp, tớ thích nhìn cậu.”

Lạc Hành cảm giác đầu quả tim như bị chích một cái, vội thu ánh mắt về chuyển sáng thịt nướng, thấy bên trong đã ứa khá nhìn đầu, trông vừa cháy vàng vừa ngon miệng.

“Cậu nếm thử đi.” Lạc Hành thổi thổi thịt nướng, sau đó đưa cho hắn, thấy hắn còn đang nhìn mình thì xấu hổ thúc giục: “Cậu mau… mau ăn đi.”

Hoắc Hành Chu nhận lấy, thổi thổi rồi cắn một tiếng, đột nhiên giật mình.

Lạc Hành khẩn trương hỏi: “Ăn ngon không?”

Hoắc Hành Chu gian nan cắn hai cái, sau đó nhanh chóng nuốt xuống: “Ngon lắm, bé ngoan nhà chúng ta quả nhiên làm gì cũng giỏi nhất.”

Lạc Hành cười cong cả mắt, lúc này mới yên lòng, nghiêng đầu thấy hắn ăn xong hết rồi mới rút khăn giấy lau tay cho hắn: “Vậy sau này, tớ nướng cho cậu nữa nhé.”

Hoắc Hành Chu gật đầu, cười nói: “Được.”

Tài nghệ này của cậu, nhìn thôi đã biết cậu chưa từng nướng thịt, bên ngoài cháy khét đắng nghét, bên trong còn chưa chín, phân nửa đều làm thịt sống quả thật làm người khác chẳng thể hiểu được đây là nguyên liệu thần bí gì.

Hoắc Hành Chu thấy cậu đang tập trung nướng, còn sốt sắng hỏi hắn ăn có ngon không thì không nỡ để cậu mất mát, sơn hào hải vị gì cũng nuốt vào hết.

“Còn ăn không? Cậu ăn no chưa?” Lạc Hành nhìn Hoắc Hành Chu cứ uống nước mãi, nhìn lửa than trong bếp lò, lại hỏi.

“Cậu còn muốn nướng hả?” Hoắc Hành Chu lại đổ chút nước ấm, đưa cho Lạc Hành uống: “Cậu còn muốn nướng thì tớ còn ăn tiếp được, không muốn nướng thì chúng ta cùng ra ngoài đắp người tuyết, đắp đẹp hơn bọn Lục Thanh Hòa luôn.”

Lạc Hành xoay đầu, trông thấy Lục Thanh Hòa đang cởi khăn quàng của mình ra quàng cho người tuyết thì lập tức bị hấp dẫn, gật đầu nói: “Vậy cũng ta cũng đi thôi.”

Hoắc Hành Chu thở phào nhẹ nhõm, lại uống một hớp rồi kéo cậu lên, tưới tắt than, đi tới cửa mặc quần áo.

“Tự tớ mặc.” Lạc Hành trừng mắt, nhỏ giọng nói: “Tớ cũng đâu phải con nít, không cần cậu mặc cho tớ.”

Hoắc Hành Chu nghe xong, cười lên: “Tớ thích cưng chiều cậu như con nít đó, tốt nhất là có thể ngày ngày vùi trong lòng tớ, nâng trong lòng bàn tay của tớ, mặc quần áo cho cậu, đút cơm cậu ăn, ôm cậu chơi.”

Lạc Hành thấy hắn càng nói càng quá đáng, đoạt lấy khăn quàng trong tay hắn quấn qua loa rồi đẩy cửa ra ngoài.

Hoắc Hành Chu nhìn bóng lưng chạy mất dạng của cậu, cười một tiếng thật thấp: “Này mà coi là cưng chiều? Sau này sẽ còn nhiều hơn cơ, cả đời dài thế kia, chuẩn bị một chút đi bé ngoan.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK