• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Hướng Nhật Quỳ

Tay Hoắc Hành Chu cứng đờ.

Lông mi Lạc Hành khẽ run, cắn môi dưới không dám nhìn hắn, nhưng lại mò phải tay hắn đang đặt lên bụng dưới của mình, cảm giác tay hắn đang nhấp nhô theo hô hấp của mình.

Cậu không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Hoắc Hành Chu, chỉ sợ hắn cho rằng mình phóng đãng.

Thật ra cậu có thể không cần an ủi hắn như thế, có thể nắm tay hắn để trực tiếp lên áo mình, nhưng là cậu cố ý, cố ý để tay hắn dán vào làn da cậu.

Nhiệt độ lành lạnh của mình dán cùng một chỗ với lòng bàn tay nóng bỏng của hắn, Lạc Hành cảm thấy bụng dưới có một luồng nhiệt chầm chậm chảy xuống, khiến hơi thở Lạc Hành rối loạn, mất tự nhiên mà giật giật chân.

Từ nãy giờ Hoắc Hành Chu chẳng nói gì, hơi thở chọc ngay đỉnh đầu cậu, bàn tay dán vào bụng dưới của cậu không nhúc nhích càng khiến cậu khẩn trương hơn, căng thẳng đến người cũng chẳng dám nhúc nhích.

Hoắc Hành Chu rũ mắt nhìn cậu, nhìn dáng vẻ căng thẳng đến lông mi run rẩy của cậu, tim cũng tan chảy.

Sao cậu ấy lại mềm như vậy, thân thể mềm tính cách cũng mềm, chỗ nào cũng vừa mềm vừa đáng yêu, hận không thể ăn cậu một miếng.

Lòng bàn tay của mình dán cái bụng nhỏ mềm mại của cậu ấy, cảm thụ được hô hấp rối loạn, cảm giác nơi đó hơi nhúc nhích, không cách nào dằn xuống luồng khô nóng đang dâng lên.

Hắn chợt nghĩ, nếu như sau này bọn họ có thể ở bên nhau, lúc hắn muốn Lạc Hành, liệu cậu có đau đến khóc luôn không.

Cậu sẽ đạp hắn cắn hắn khóc lóc om sòm, hay là nhỏ giọng khóc thút thít, vừa đẩy hắn bảo hắn ra ngoài hay là yên lặng cắn môi run rẩy chịu đựng đây.

Hoắc Hành Chu nghĩ một lúc, cảm thấy mình có bệnh.

Hắn kiềm nén hô hấp, nhìn khuôn mặt đỏ bừng cùng vô thức duỗi lưỡi liếm môi của Lạc Hành, lại bắt đầu nghĩ, sao con trai không thể mang thai nhỉ.

Bụng dưới của Lạc Hành bởi vì hơi thở gấp gáp mà chuyển động rất nhanh, cảm giác lúc nhô lên nhô xuống thật mềm mại thật đáng yêu.

Lần này hắn xác định, rằng có lẽ bản thân thật sự có bệnh, cũng có chút lung tung gì đó.

Lạc Hành cảm giác hắn vẫn luôn nhìn mình, căng thẳng không dám ngẩng đầu lên, nhưng lại sợ hắn nói chuyện mình không nghe được sẽ bị hắn phát hiện, thi thoảng ngước mắt nhìn hắn.

“Có thể buông tớ… tớ…”

Lời còn chưa dứt, mắt Lạc Hành bỗng chốc trừng lớn, cậu ấy!

Tay hắn lại…

Hoắc Hành Chu cong ngón tay lại, dùng ngón tay xoa nhẹ ở trên rốn cậu hai cái. Chân Lạc Hành trực tiếp mềm nhũn, hơi thở hỗn loạn đẩy hắn: “Cậu đừng… đừng làm loạn tớ.”

Hoắc Hành Chu cố tình không buông tay, một tay như nổi giận mà siết eo cậu, một tay khác thì nhẹ nhàng thăm dò sượt qua rốn cậu hai lần. Cảm giác hơi thở của cậu ngày một nhanh, cái miệng nhỏ thở dốc xin tha: “Đừng…”

Mắt Lạc Hành nhanh chóng dâng lên một tầng hơi nước, nhòe đến phiếm hồng lắc đầu đẩy tay hắn: “Tớ sợ, sợ nhột, cậu đừng trêu tớ… Hoắc Hành Chu cậu buông tay.”

Hoắc Hành Chu không nghe cậu, lực tay siết eo cậu rất lớn, hoàn toàn không cho phép cậu lộn xộn. Tay chân Lạc Hành phát run, hơi thở hỗ loạn thở dốc: “Hoắc Hành Chu còn trêu tớ nữa, tớ sẽ giận!”

Giọng nói giống như tiếng hít thở của cậu, run đến không còn hình dáng, lời uy hiếp nói ra miệng biến đổi bất ngờ. Thà nói là nỗi giận, chi bằng nói thích mà chẳng chịu nói nói một đằng làm một nẻo.

Hoắc Hành Chu bật cười nghĩ, sao khắp người Lạc Hành chỗ nào cũng mẫn cảm sợ nhột như vậy, chỉ vừa chạm một cái đã run thành cái dạng này.

Cậu ấy có thể chịu đựng cái gì.

Đứa nhỏ như vậy nên phải được nuông chiều mới đúng, đừng nói là bị thương, đến cả một chút nước lạnh cũng không thể để cậu chạm vào.

Hoắc Hành Chu buông lỏng tay, nhìn đôi mắt đỏ hoe nhập nhòe hơi nước, hé miệng, uất uất ức ức không đếm xỉa hắn, vội vã nói: “Xin lỗi xin lỗi, tớ trêu cậu thôi, tớ biết sai rồi.”

Lạc Hành cúi đầu thật thấp, đáy mắt chua xót dùng sức chớp mắt, mũi và ngực đều phát đau, ẩm ướt đến gần như sắp không nhịn được.

Cậu không muốn để hắn thấy mình phóng đãng, nhưng cậu lại cố tình đi dụ dỗ hắn, chờ đến khi hắn trêu mình thì mình lại bắt đầu sợ hắn phát hiện rằng mình cố ý.

Cậu vừa ích kỷ không cho Hoắc Hành Chu ở bên Diệp Tiếu Tiếu, chơi cùng bọn Tiết Tiên, vừa phóng túng lôi kéo hắn. Vừa ảo não lại xấu hổ, hận không thể đào hố chôn mình.

Lạc Hành cảm thấy bản thân mình như một kẻ thích mà chẳng chịu nói…

“Được được.” Hoắc Hành Chu cách cái chăn kéo cậu vào trong ngực, liên tục nói xin lỗi: “Sau này cậu không đồng ý thì tớ sẽ không chạm lung tung vào cậu, có được không?”

“Đừng giận tớ.”

“Tớ biết sai rồi, đảm bảo lần sau sẽ không tái phạm.”

Lạc Hành chôn trong ngực hắn, giọng mũi dày đặc nói: “Buồn ngủ.”

“Được được được ngủ đi, lát nữa tớ gọi cậu dậy đi thi.” Hoắc Hành Chu nghe thấy giọng mũi, tim như bị ai đó nhéo mạnh một cái, trách cứ mình không nên liều lĩnh như thế, biết rõ cậu nhát gan, còn kích động như vậy.

Lạc Hành phỏng chừng buồn ngủ thật nên chỉ chốc lát đã ngủ. Hơi thở nhợt nhạt phả lên ngực hắn, cánh mũi nhẹ nhàng mấy máy, vừa mềm mại vừa đáng yêu.

Hoắc Hành Chu cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên tóc cậu.



Hai ngày thi trôi qua rất nhanh, chiều ngày thứ ba đã trở về trường học, đúng lúc có một giáo viên có chuyện phải đi trước nên có một vị trí trống không.

Hoắc Hành Chu đi theo xe, không cần đặt vé khác.

Lúc tới đều là lớp ta và trường ta ngồi chung, nhưng mấy ngày nay bọn học sinh đều lăn lộn, các giáo viên cũng ngồi lộn xộn, giành đến cuối cùng chỉ còn lại hai chỗ duy nhất.

Lạc Hành không muốn ngồi tách khỏi Hoắc Hành Chu, thế nhưng cũng không còn cách nào, tài xế giục: “Nhanh tìm chỗ ngồi, xe chạy ngay đó.”

Cậu tuỳ tiện ngồi xuống, Hoắc Hành Chu nhìn quanh một vòng, đến bên cạnh Khương Tự gõ gõ vai gã: “Nè, mày đến chỗ Lục Thanh Hòa ngồi đi.”

Khương Tự hừ lạnh một tiếng: “Không đi.”

“…” Hoắc Hành Chu bất đắc dĩ, chân thành nói: “Lần tới tao cho mày chơi bóng, cùng lắm thì tao không nói để thức ăn trên bảng bóng rổ nữa.”

Trong đầu Khương Tự bỗng chốc nhớ tới lần trước hắn kẹo quả bóng rổ, mặt đầy cà khịa nói: “Để thức ăn trên bảng bóng rổ, heo chơi còn mạnh hơn mày.” Càng tức hơn.

“Không cho.”

Hoắc Hành Chu nói: “Sao mày lại bắt nạt người ta hả.”

“?” Khương Tự: “Mày nói cái gì? Tao bắt nạt mày?”

Hoắc Hành Chu nói: “Không phải hả, lần trước mày mách thầy Trình, tao còn phải viết ba ngàn chữ kiểm điểm đấy, vì kiểm điểm đó cũng nên dựng cầu nối tình hữu nghị chứ.”

Con người Khương Tự này không xấu, chỉ là quen thói kiêu ngạo nên nhất thời bị Hoắc Hành Chu gọt giũa rồi giận.

“Tao cũng không mách với thầy tụi bây, chỉ thấy muốn làm bạn mày thôi, mày không thể từ chối chứ.”

Gã suy nghĩ một hồi cũng cảm thấy vậy, vì vậy đứng lên, còn hừ lạnh một tiếng: “Lần này cho mày, lần sau chơi bóng tao chắc chắn sẽ thắng mày!”

“Được được được chờ mày thắng.” Hoắc Hành Chu chợt kết thúc, quay đầu lại vẫy tay với Lạc Hành, “Lại đây.”



Tất cả mọi người đều ngồi xong, tài xế hỏi một tiếng có còn thiếu học sinh nào không, giáo viên các trường cầm theo danh sách học sinh của mình xác định lại một lần.

Lạc Hành ngồi ở chỗ cạnh cửa sổ, nghiêng đầu lơ đễnh nhìn phong cảnh, luôn cảm thấy Hoắc Hành Chu ở bên cạnh cậu thì ngay cả phong cảnh cậu cũng không nhìn nỗi.

Cậu muốn nói chuyện với Hoắc Hành Chu nhưng chẳng biết nói gì, sợ hắn thấy nhàm chán.

Điện thoại rung lên một cái, cậu cúi đầu nhìn thử, là Wechat của Yến Nhiên.

Yến Nhiên: Tiền nhuận bút của em lần này chị đã lấy giúp em.

Yến Nhiên: Báo cho em một tin mừng, gần đây Hoắc Nghiễn Sinh khá rảnh, hình như chú ấy là người Giang Thành.

Yến Nhiên: Chừng nào em nghỉ hè, chị giúp em hẹn chú ấy thử xem.

Liên tục ba tin nhắn, thấy Lạc Hành kích động không thôi, Hoắc Hành Chu bị động tác của cậu làm cho nghiêng đầu đi, cau mày hỏi cậu: “Cậu làm gì vậy?”

Lạc Hành kích động đưa điện thoại cho hắn xem, “Hoắc Nghiễn Sinh, tớ có cơ hội được gặp Hoắc Nghiễn Sinh rồi!”

Hoắc Hành Chu cười nhạo một tiếng: “Kích động vậy làm gì.”

“Cậu không hiểu đâu.” Lạc Hành giơ điện thoại mặt mày hớn hở nói với hắn: “Khi còn bé tớ từng xem sách của chú ấy, mỗi một quyển tớ đầu rất thích, tớ vẫn luôn, vẫn luôn muốn nhìn thấy chú ấy! Nhưng mà chú ấy chưa từng làm Fansign[1].”

[1] Fansign nghĩa là chỉ ngôi sao, nhà văn hay một vài người có tiếng hoạt động buổi ký tặng người ủng hộ vì đã mua tác phẩm (album âm nhạc, sách hoặc những tác phẩm khác) của mình. Giống như fan meeting của idol vậy.

Hoắc Hành Chu nhìn ánh mắt lóng lánh của cậu, hận không thể từ phóng ra khỏi những ngôi sao, không khỏi ăn giấm, hừ lạnh một tiếng: “Sách của ổng có gì hay mà xem.”

“Hay mà!” Lạc Hành nói liên tuồng, lần đầu Hoắc Hành Chu thấy cậu kích động như vậy, bộ dạng nói liến thoắng như này, kích động đến ngực phập phồng, tốc độ nói nhanh ơi là nhanh.

Hắn thấy chói mắt, giơ tay che mắt Lạc Hành lại.

“Cho nên Yến…” Giọng nói của Lạc Hành ngưng lại: “Sao, sao vậy?”

Hoắc Hành Chu nhìn đôi môi đỏ tươi của cậu, có lẽ là nói nhiều quá nên có phần nuốt khô, hơi liếm liếm môi, hắn lại chuyển xuống che kín môi cậu.

Hơi thở của cậu gãi lòng bàn tay, khiến tay hắn nhột, lòng cũng nhột.

“Cậu không thích Hoắc Nghiễn Sinh ư?” Lạc Hành chớp mắt, ở trong lòng bàn tay hắn mập mờ không rõ hỏi: “Thế tớ sẽ không nói.”

“Cậu nói đi.” Hoắc Hành Chu buông tay ra, ngửa đầu thở dài, lại không nhịn được mà nghĩ, nếu như ngày nào đó cậu ấy phát hiện mình là con trai Hoắc Nghiễn Sinh, sẽ phản ứng sao đây.

Hừm, khóc lóc ôm đùi hắn nói mình có mắt như mù à?



Sau ngày thứ ba trở về trường thì lập tức cho ra thành tích, đưa ra thành tích không ngoài dự liệu, Lạc Hành lại là người đứng đầu.

Ba người đứng đầu đều là Nhị Trung, hiệu trưởng mặt mày hớn hở trong nghi thức kéo cờ một mình khen ngợi ba người bạn học này, còn bảo mau người tới chụp ảnh ba học sinh giơ cúp.

Trong kỳ khảo sát hướng dẫn vừa qua, gần như đã bắt đầu bình cấp rồi, các thầy cô và hiệu trưởng đều bày sẵn trận địa chờ quân địch, ân cần dạy bảo học sinh các lớp, không được quấy rối không được gây hoạ.

Gần đến lễ Giáng Sinh, mọi người đều có phần mất tập trung khi lên lớp, thậm chí rất nhiều bạn nữ đã bắt đầu nghĩ cách chuẩn bị quà cho người mình thích.

Lạc Hành chẳng hứng thú gì với mấy ngày lễ này, vẫn giám sát Hoắc Hành Chu làm bài thi như cũ, mỗi một lần hắn làm sai đề đều tỉ mỉ ghi chép lại, sau đó giảng lại cho hắn một lần nữa.

Mỗi ngày Hoắc Hành Chu chôn vùi trong bài thi đã sớm muốn phát điên, hết lần này đến lần khác Lạc Hành cũng đều có cách khiến hắn ngoan ngoãn ngồi trong phòng học cùng bài thi chém giết.

Phùng Giai cũng sắp ngu luôn, đuổi theo hắn hỏi: “Anh Chu, gần đây mày xảy ra chuyện gì vậy, ngày ngày không phải làm bài thi thì là chuẩn bị làm bài thi, mày muốn thi đại học hả?”

Hoắc Hành Chu liếc mắt: “Thì sao?”

“Không phải, cổng đại học kia mở chỗ nào chúng ta cũng không biết, mày đừng sa đọa chứ.” Phùng Giai đến vịn vai hắn, bị ánh mắt lạnh buốt của hắn dọa trở về, chà xát tay cười khà khà: “Có phải ba mày dạy dỗ mày không?”

Hoắc Hành Chu chậc một tiếng: “Không biết cổng đại học mở chỗ nào là mày, nói vớ vẩn gì đâu.”

“Không phải, mày thật sự muốn thi đại học chứ.” Phùng Giai nghĩ không ra, hai năm đầu cấp 3 đều trải qua trong chơi bóng chơi game, đột nhiên nói với mình rằng muốn thi đại học, đừng có gạt người chứ.

“Ừm.”

Hoắc Hành Chu dừng chân.

Phùng Giai suýt chút nữa đụng phải lưng hắn, cũng sợ hết hồn rồi dừng chân: “Bà mẹ mày sao vậy, tự nhiên dừng lại.”

Hoắc Hành Chu nghiêng đầu nhìn cột cờ, lại thu tầm mắt lại nhìn tháp chuông, “Buổi tối mời mày ăn đồ nướng.”

“Hả? Tối nay có tự học buổi tối mà, cúp?” Phùng Giai đầu óc mơ hồ mù tịt: “Chẳng phải mày nói muốn thi đại học sao, trốn thi?”

“Phùng Giai.”

“Sao thế?”

“Chắc tao phải đứng dưới cột cờ hát Chinh Phục rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK