Lạc Hành vừa muốn đứng lên thì bị Hoắc Hành Chu ấn vai xuống: “Cậu ngồi đi, tớ đi mở cửa.”
Lạc Hành gật đầu, căng thẳng ngồi thẳng người nhìn hắn đi tới cửa.
Chỗ hắn đứng vừa hay chắn mất người bên ngoài nên chẳng nghe rõ hắn nói gì, đang muốn đứng lên kết quả lại thấy hắn đóng cửa.
Sắc mặt không tốt lắm.
“Là, là ai vậy?” Lạc Hành không tự chủ được đứng lên.
Hoắc Hành Chu nói: “Chào hàng.” Nói rồi cầm tay cậu, không lên tiếng mà sờ mặt cậu, cười hỏi: “Đám Phùng Giai lát nữa mới tới, đoán chừng tối nay sẽ ồn ào tới nửa đêm, không chừng cũng cả đêm cũng chưa đủ, chịu nổi không?”
Lạc Hành giật mình: “Mấy cậu muốn chơi lâu vậy sao? Vậy phải ở đâu đây?”
Ngộ nhỡ bị họ phát hiện, cậu ở nhà Hoắc Hành Chu thì giải thích thế nào đây…
Hoắc Hành Chu không nhịn được phì cười: “Chơi game thôi, nhà tớ có một phòng chiếu phim, ba tớ đã tốn rất nhiều tiền đó. Cả đám thừa dịp ba tớ không ở nhà thì tới đây chơi game, làm ầm làm ĩ. Cậu đi ngủ trước một lát, chờ tụi nó tới rồi tớ gọi cậu.”
Lạc Hành trừ làm bài tập ra thì không làm chuyện gì cả đêm, không nhịn được cũng có chút tò mò, bèn gật đầu: “Cậu cũng ngủ đi?”
“Ây dô.”
Hoắc Hành Chu lập tức nở nụ cười, nhìn chăm chú vào mắt cậu hồi lâu.
“Mặt tớ dính gì à?” Lạc Hành kỳ quái sờ thử, không phát hiện ra cái gì, lần nữa ngẩng đầu lại đột nhiên bị hắn kéo lại.
Hoắc Hành Chu ấn cậu về phía mình, thấp giọng hỏi: “Ý cậu là đang mời gọi tớ?”
Lời này vốn chẳng có gì, nhưng bị hắn chế biến thì thoắt cái thay đổi, Lạc Hành vội vàng từ chối: “Không phải ý đó, tớ…”
“Vậy ý cậu là gì?” Hoắc Hành Chu đến gần cậu: “Bé ngoan.”
Bây giờ hai người đang ở trên bậc thang, Lạc Hành cũng chẳng dám làm hành động phản kháng quá lớn, rất sợ hai người té xuống. Kết quả hắn lại suồng sã vói vào vạt dưới quần áo cậu.
Bởi vì mới rửa rau nên đầu ngón tay bị ngâm nước lạnh như băng, vừa chạm vào da Lạc Hành đã lạnh đến kháng nghị một tiếng, ngay sau đó lại thấy xấu hổ.
“Nếu thật sự không mệt thì cũng được, vậy chúng ta làm chuyện khác nhé?” Hoắc Hành Chu nắm eo cậu, cảm giác rõ ràng da dẻ nơi đó vừa nóng vừa mềm, vì sợ lạnh mà nổi lên mấy hột be bé, cố tình cúi thấp đầu kề sát vào chóp mũi cậu, một chữ lại một chữ rắc hơi thở lên mặt cậu: “Có muốn làm không?”
Lạc Hành căng thẳng đến sắp cứng đờ, nhìn bàn tay càng lúc càng nắm chặt và khuôn mặt một lúc một gần của hắn. Hắn khẽ nhắm hai mắt, lông mi đen dài rũ xuống, không tự chủ được cũng nhắm mắt lại.
Hoắc Hành Chu chợt mở mắt, nhìn dáng vẻ cậu hơi ngửa đầu, cũng không hôn mà chỉ giơ tay gõ lên trán, cười nói: “Tớ có thể ngầm ý dáng vẻ này của cậu, là vì cậu đang muốn tớ hôn sao?”
!!!
“…” Lạc Hành mở mắt, trông thấy hắn vẫn ung dung nhìn mình cười, chỉ trong vòng một giây đã phản ứng lại, mặt thoáng cái đỏ bừng.
“…Không phải, tớ, tớ đi ngủ.”
Nói xong, cũng không chờ hắn trả lời đã nhanh chóng chạy mất, lại lập tức bị Hoắc Hành Chu kéo cổ tay lại.
Cậu vừa quay đầu.
Hoắc Hành Chu đứng dưới hai bậc thang, lần này chẳng hề chần chừ mà kéo cậu xuống rồi ngước đầu hôn lên, tùy ý thâm nhập câu đầu lưỡi cậu mà chơi đùa, dụ dỗ cậu theo mình.
Lạc Hành giật nảy mình, cúi đầu hôn hắn, so với nụ hôn lần trước thì càng thêm chủ động.
“Hoắc Hành Chu…”
“Đừng nhúc nhích.” Hoắc Hành Chu thoáng dời môi, khẽ liếm cậu một cái rồi nói với cậu: “Bé thỏ ngoan, há miệng ra, để anh đi vào.”
Mới đầu Lạc Hành còn sợ hãi, cực kỳ xấu hổ nên rụt lưỡi về, bị hắn kéo đầu xuống càng hôn càng mạnh, cánh tay vòng sau lưng cậu đến phát đau, vừa như xin tha mà duỗi ra một chút thì lập tức bị hắn ngậm vào nhẹ nhàng mút lấy.
Lạc Hành trong nháy mắt trợn to mắt, hắn làm… làm sao thế.
Đầu óc Lạc Hành nhất thời choáng váng, không nghĩ ra được bất kỳ từ gì để hình dung, cũng chẳng cự tuyệt được, chỉ có thể vô thức thừa nhận sự xâm lược cuộn trào mãnh liệt này.
Thật lâu sau, Hoắc Hành Chu mới buông Lạc Hành suýt nữa nghẹt thở ra, vươn tay lau đi nước bọt nơi khóe miệng cậu, ý cười nồng đậm: “Ô chao, thầy Lạc ngọt quá, nhất thời không nhịn được, xin lỗi nha.”
“Cậu…” Lạc Hành cố gắng thở hổn hển mấy cái, vội kéo cái tay đặt ngang hông mình ra, trừng mắt nhìn, không nói gì mà cấp tốc chạy lên lầu.
“Tớ đi ngủ đây.”
Hoắc Hành Chu thấy cậu không chịu nổi xấu hổ chạy còn nhanh hơn thỏ, bộ dạng như sợ mình lại hôn cậu, nhịn không được cười, lúc này mới xoay người xuống lầu mở cửa.
—
Triệu Cửu Lan đứng ở cửa hồi lâu.
Đã sắp hết năm, thời tiết trở nên lạnh đến dị thường, bà cảm giác mặt đã sắp bị gió thổi cứng ngắc, không kiềm được giơ tay xoa.
Lơ đãng ngẩng đầu, bà ta trông thấy dáng vẻ chật vật không nhiễm bụi trần của mình trên cửa, chợt lại để tay xuống.
Lúc này mới phát hiện, bà ta đã 37 tuổi, không còn trẻ nữa.
Tuy rằng ăn vận khéo léo, trang điểm đẹp đẽ gọn gàng, cũng không khỏi thừa nhận mình đang từng bước từng bước già đi.
Bà ta ngửa đầu, nhìn biệt thự Hoắc gia đẹp đẽ sang trọng này, lại nhớ tới cái sân nhỏ không chịu nổi đổ nát kia của mình, căm hận trong lòng lại tăng thêm một phần.
Vốn dĩ, bà ta cũng có thể có một tương lai tốt, cũng có thể sống cuộc sống trong nhung lụa.
Thế nhưng.
Triệu Cửu Lan nhắm hai mắt, nghĩ tới người đàn ông dí dỏm hài hước kia, vĩnh viễn mặc âu phục được cắt may khéo léo, mặt mày anh tuấn khiêm tốn nhã nhặn, đã trở nên gầy nhom tái nhợt, hệt như trái táo từ từ bị phơi khô.
Người này bà ta hận nửa đời người, người đàn ông có dung mạo vô cùng tương tự Lạc Hành, phẩm hạnh như nhau…
Không, bà ta đã chẳng xác định được, trong nháy mắt Triệu Cửu Lan nhìn thấy ông ta, bà ta giống như đột nhiên không nhận ra người này…
Lạc Chí Viễn.
Ngày hôm qua, ông ta đến tìm mình. Triệu Cửu Lan nhìn người trước mặt này, sững sờ đủ năm phút cũng chẳng thốt nên lời.
Sự yên tĩnh tràn ngập giữa hai người, ai cũng không chủ động mở miệng, như thế đang đợi đối phương, lại giống như không biết làm sao mở chiếc máy hát đã đóng nhiều năm.
Triệu Cửu Lan bình tĩnh đứng đó, vẫn không nhịn được mở miệng trước.
“Anh tới làm gì.” Triệu Cửu Lan cười gằn.
Lạc Chí Viễn cố nén cơn đau xương, từ sau khi ông nghe lời của Hoắc Hành Chu thì nhớ tới cơ thể gầy gò và lỗ tai của Lạc Hành.
Ông ta chẳng có cách nào ngồi đó nữa, nhất định phải tìm Triệu Cửu Lan hỏi rõ.
“Hành Hành đâu?” Bản thân Lạc Chí Viễn vẫn còn một tia áy náy, nhưng thấy bà ta vẫn lạnh lùng như thế thì không khách sáo với bà ta nữa, dứt khoát hỏi.
“Mắc mớ gì đến anh.” Triệu Cửu Lan chẳng chút khách khí cười lạnh một tiếng: “Nó có liên quan đến anh sao?”
Chân Lạc Chí Viễn đau đến gần như không chịu nổi, đau đớn đỡ lấy khung cửa, gian nan thở gấp: “Cửu Lan, cô đừng gây gổ với tôi, thằng bé là con trai cô, cũng là con trai tôi.”
Một tiếng gọi như vậy giống như trong nháy mắt đánh tan lý trí của Triệu Cửu Lan, bà ta đột nhiên hét ầm lên, giọng the thé đến suýt nữa đâm thủng màng nhĩ.
Bà nội Chu nghe thấy âm thanh thê lương này, vội vã chạy tới từ cách vách.
“Mẹ của bé ngoan, đã xảy ra chuyện gì?”
Triệu Cửu Lan nặn ra nụ cười hời hợt với bà nội Chu: “Không sao cả, bà về làm việc đi.”
Bà nội Chu không mấy yên tâm nhìn người đàn ông đang vịn đầu gối ở cửa, lại nhìn vẻ mặt lạnh lùng khi nhìn ông ta của Triệu Cửu Lan, ngẫm lại đây là chuyện nhà người ta, bèn quay về.
“Chuyện cô không thích Lạc Hành, sao không nói với tôi, nếu cô không muốn nuôi nó, sao lại sinh ra!” Lạc Chí Viễn gần như không chịu được biểu tình này của bà ta, đè nén sự phẫn nộ hỏi.
“Tôi thích nó hay không, không tới phiên anh xen vào. Anh là cái quái gì mà để ý chuyện của tôi?” Triệu Cửu Lan nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Thế nào? Nó đi nói với anh? Được thôi, đến cả anh mà cũng tìm được, ha?”
Lạc Chí Viễn thất vọng lắc đầu: “Tới hôm nay mà cô vẫn còn hận tôi, được, dù cô có hận tôi, thì sao lại trút hết thù hận lên người con cái, thằng bé đã làm sai điều gì?”
“Đã làm sai điều gì?” Ánh mắt Triệu Cửu Lan lạnh lẽo, tựa như lưỡi trượt (gắn ở đế giày trượt băng) bắn về phía Lạc Chí Viễn, từng bước một đến gần: “Anh hỏi tôi nó đã làm sai điều gì? Vậy tôi thì sao, tôi thì đã làm sai điều gì?”
“Triệu Cửu Lan!” Lạc Chí Viễn trầm giọng, ngực không ngừng phập phồng, như thể đau đớn đến yếu đi vài phần: “Tôi vẫn cho rằng cô là một cô gái, tôi uống say tôi có trách nhiệm, nhưng năm đó là cô chủ động! Tôi không nhất định phải chịu trách nhiệm với cô!”
“Đúng vậy.” Triệu Cửu Lan quay đầu lại, nhàn nhạt nói: “Bởi vậy tôi mới không tìm anh chịu trách nhiệm, tôi đi đây.”
“Cô!” Lạc Chí Viễn cứng họng, quả thật bị sự cứng đầu cứng ổ của Triệu Cửu Lan chọc giận đến sôi máu, gắt gao đè ngực lại mới có thể bình tĩnh được, hít một hơi thật sâu lại nói: “Được, tôi hỏi cô, nếu cô không muốn tôi chịu trách nhiệm với cô, vậy sao cô lại cho thằng bé mang họ Lạc? Nhiều năm như thế sao không chịu buông tha bản thân?”
Tại sao không chịu buông tha bản thân.
Một câu hỏi như vậy khiến bà ta bối rối, bầu không khí từ nỏ giương dây lại biến trở về sự yên tĩnh không hề có một tiếng động.
Triệu Cửu Lan mờ mịt hồi lâu, lại nghe ông ta nói nhỏ: “Lạc Hành vô tội, nếu cô sinh thằng bé ra, tại sao không thể cho nó một chút yêu thương. Cô là mẹ nó mà, là cốt nhục hoài thai cô sinh ra kia mà!”
“Đến cả chuyện này mà nó cũng nói với anh?” Giọng của Triệu Cửu Lan như mang theo chút giễu cợt, chỉ là chẳng hề sắc bén như lúc trước, không biết đang nghĩ tới điều gì.
Lạc Chí Viễn không đáp mà hỏi ngược lại: “Cô không cần nó, sao không để tôi dẫn nó đi, ngược đãi nó, đánh nó mất đến thích giác là có thể khiến cô vui vẻ, khiến cô hận tôi ít đi một chút ư?”
Triệu Cửu Lan vốn đã yên tĩnh lại trong nháy mắt như bị đốt pháo, gia trên người đều dựng lên: “Thế nào? Anh và tình nhân của anh sống không vui nên tới tìm tôi gây phiền phức?”
“Cô đừng không nói phải trái như thế được không? Triệu Cửu Lan, tôi thành tâm thành ý thỉnh cầu cô, nếu quả thật cô không thương Lạc Hành, vậy tôi phiền cô giao thằng bé cho tôi, tôi sẽ chăm sóc tốt nó. Nếu cô gặp được người đàn ông mình thích thì cũng đừng lúc nào cũng dây dưa chút thù hận này, theo đuổi hạnh phúc, có được không?” Lạc Chí Viễn thật sự không chịu được tính cách này của bà ta, luôn luôn nói chưa được đôi câu thì đã nói lời ẩn chứa sự châm chọc[1].
[1] Nguyên văn là Giáp thương đái bổng [夹枪带棒]: Kẹp thương mang gậy (trong lời nói ẩn ý châm chọc, mỉa mai).
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt Triệu Cửu Lan lập tức xanh mét cắn chặt răng, giơ tay tàn nhẫn vung cho ông ta một bạt tai, như thể những lời này đối với bà ta mà nói là một nỗi nhục nhã nghiêm trọng nhất.
Lạc Chí Viễn không kịp tránh né, chấp nhận cái tát này: “Tôi thấy cô điên rồi!”
Triệu Cửu Lan cười lạnh, hoàn toàn chẳng để ý hình tượng mà siết chặt quả đấm: “Tôi điên rồi, tôi đã sớm điên rồi, ngày anh và tình nhân của anh tuyên thệ chủ quyền trước mặt tôi, đoạn tuyệt làm nhục tôi thì tôi đã điên rồi.”
Hồi lâu.
“Được, tôi sẽ nói anh biết tại sao tôi lại sinh Lạc Hành.” Triệu Cửu Lan xoay người, ngẩng đầu thật cao, nước mắt theo khóe mắt nhỏ xuống, lướt qua gò mắt trắng ngần rồi rơi vào trong tóc, không nhìn thấy nữa.
“Tôi hận anh, cho nên tôi muốn để anh hối hận cả đời. Anh và tình nhân của anh, cả đời này đều không có con trai ruột, mà Lạc Hành lại chính là đứa con duy nhất của anh.”
Dừng một lúc, chẳng biết Triệu Cửu Lang nghĩ tới điều gì, hơi thở bỗng tắc nghẽn, thật lâu cũng không phát ra được âm thanh lần nữa.
Lạc Chí Viễn cũng cứng đờ, quả thật ông không thể chấp nhận được lý do này. Vốn là một cô gái xinh đẹp sạch sẽ, làm sao lại biến thành bộ dạng như hôm nay.
“Tôi biết cha mẹ anh vẫn luôn không chấp nhận các anh, mà tôi thì có con, bọn họ nhất định sẽ coi như trân bảo, hơn nữa sẽ yêu cầu tôi và anh kết hôn.”
Triệu Cửu Lan vươn tay lau sạch đi nước mắt, hít một hơi thật sâu rồi quay đầu cười: “Nhưng mà tôi hối hận, vào cái ngày Lạc Hành mất thính giác thì tôi đã hối hận, tôi muốn để anh… cả nhà anh, đều phải chịu đựng nỗi thống khổ lớn hơn tôi.”
Lạc Chí Viễn giận điên lên, thẹn quá hóa giận nhào tới, cuối cùng cũng không nhẫn tâm đánh bà ta, bàn tay cách rất gần bà ta bỗng ngừng lại.
Ông ta nhìn hốc mắt đỏ bừng của Triệu Cửu Lan, oán hận rút tay về, nắm chặt đến vang lên tiếng răng rắc: ‘Cô… cô thật là bất chấp lý lẽ!”
“Nếu như nó cũng nói với anh, vậy tôi cũng chẳng cần giấu giếm, tôi đúng là hận nó, một ngày tôi cũng chưa từng yêu thương nó, như…”
“Không phải nó tìm tôi để nói mà là tôi sắp chết rồi, tôi tìm nó!” Lạc Chí Viễn cũng không kiềm được, mặc dù ông ta cũng không muốn nói nhưng chẳng thể để Lạc Hành bị hiểu lầm lần nữa.
Đứa trẻ kia vô cùng thiện lương, ông cũng nhìn ra, cho đến bây giờ Lạc Hành vẫn yêu thương bà ta, cho dù có thể sẽ bị dồn nén rất nặng nề rất nặng nề.
Triệu Cửu Lan bối rối một hồi, chật vật nhìn dáng vẻ tiều tụy không thể tả của ông ta: “Có ý gì?”
Lạc Chí Viễn nhắm mắt: “Tôi bị bệnh ung thư máu, vẫn luôn không có tủy phù hợp để ghép, cho nên sau khi Tây Thành vô tình gặp được Lạc Hành thì bảo nó đến thăm tôi, muốn thằng bé hiến tủy cho tôi.”
“…” Triệu Cửu Lan trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên cười: “Tôi những tưởng anh cao thượng hơn tôi bao nhiêu, hóa ra anh cũng chẳng biết xấu hổ.”
—
“Bà Triệu, có gì cần làm à.” Hoắc Hành Chu kéo cửa ra, vô từng làm bà ta bừng tỉnh từ trong hồi ức.
Triệu Cửu Lan bỗng mở mắt, chật vật tránh né tầm mắt, thật lâu mới cười một tiếng: “Lạc… Lạc Hành ở đây à?”
Lông mày Hoắc Hành Chu khẽ nhíu, chắn ở cửa không cho bà ta chút mặt mũi, hai tay ôm ngực tựa vào khung cửa: “Bà muốn gặp cậu ấy?”
“Không…” Triệu Cửu Lan vội bác bỏ: “Không, làm phiền cậu gạt nó chuyện hôm nay tôi tới tìm cậu, có được không?”
“Sao?” Hoắc Hành Chu nhướng mày, giễu cợt một tiếng: “Sao thế? Hôm nay bà tới tìm tôi gây phiền phức, chỉ có điều tôi không phải con trai bà, bà không thể đánh được tôi.”
Nghe ra được địch ý và trào phúng chẳng chút che giấu nào trong lời nói của hắn, Triệu Cửu Lan nắm chặt tay, ánh mắt mang nhiều tia phức tạp lướt qua người hắn nhìn vào trong: “Tôi chỉ… muốn hỏi thử cậu, Lạc Hành sẽ hiến tủy chứ?”
Mặt mày Hoắc Hành Chu trong nháy mắt lạnh xuống, cũng không mở miệng nói chuyện với bà ta, chỉ lạnh lùng nhìn vẻ mặt của bà ta, kiềm chế kích động trở tay đóng cửa.
Hắn muốn nghe thử người đàn bà này muốn nói gì.
Chẳng lẽ muốn bảo Lạc Hành đi hiến tủy ư? Hắn vốn không muốn để mẹ Lạc Hành ngồi tù, nhưng nếu quả đúng như vậy, vậy bà ta cứ làm thành viên niên liễm[2] ở nhà tù đi.
[2] Niên liễm là một từ Hán-Việt để gọi khoản tiền mà mỗi thành viên đóng hàng năm cho tổ chức theo quy định.
Triệu Cửu Lan cắn răng, ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Hành Chu: “Không phải, không phải tôi bảo nó đi hiến tủy.”
“Thế hôm nay bà tới đây làm gì?” Hoắc Hành Chu nhàn nhạt nâng mí mắt, cười với bà ta một tiếng: “Diễn tiết mục hối hận trước mặt tôi? Thôi đi, tôi đâu phải Lạc Hành, tôi ăn không trôi cái bộ này.”
Triệu Cửu Lan có phần lúng túng cảm nhận được địch ý mỗi lúc một nhiều của hắn, lời còn sót lại làm sao cũng chẳng nói ra được, hồi lâu mới lắc đầu: “Nếu đã xác định không hiến cũng được, tôi đi đây.”
Hoắc Hành Chu nhìn dáng vẻ chạy trối chết của bà ta, chợt thấy không hiểu.
Mục đích hôm nay bà ta tới đây, chỉ để hỏi Lạc Hành có hiến tủy hay không ư?
Có bệnh?
Triệu Cửu Lan đi một đoạn đường khá dài, lại quay đầu nhìn Hoắc Hành Chu một cái, giật giật môi, vừa như đang nói gì đó lại như chẳng hề nói gì mà quay đầu đi.
Hoắc Hành Chu vừa muốn đóng cửa thì phát hiện có chiếc xe taxi dừng ở đối diện đường, mấy người Phùng Giai bước từ trên xuống, cùng lướt qua Triệu Cửu Lan.
Đôi bên gật đầu qua loa coi như chào hỏi, Triệu Cửu Lan đúng lúc ngồi xe rời đi.
Lý Nhạc Phàm cười híp mắt chạy tới, như một làn khói mà chen vào cửa, cởi áo lông treo lên giá quần áo, chà chà tay mắng lạnh quá.
Lần đầu tiên Phùng Giai đi chầm chậm, vừa đi vừa ngoái đầu[3] nhìn Triệu Cửu Lan, cau mày hỏi Hoắc Hành Chu: “Cổ tới tìm mày làm gì vậy?”
[3] Nguyên văn là Nhất bộ tam hồi đầu [一步三回头]: nghĩa là đi một bước ngoái đầu lại ba lần.
“Mày biết?”
“Biết chứ, tao có người cô là bà con xa, con trai cổ cùng lứa với ta và cậu út.” Phùng Giai thấy Hoắc Hành Chu nhíu mày, như không nhớ ra được bèn nhắc một câu: “Kinh Tu Trúc! Người chơi game đó.”
Hoắc Hành Chu gật đầu một cái: “Cậu út mày họ Kinh, bà ta họ Triệu, làm sao một nhà?”
“Này nhé, không phải một nhà, là bà con xa.” Phùng Giai khua tay múa chân, suy nghĩ chọn lời rồi mới nói: “Cậu út của tao là cậu ruột của nhà bọn tao, cổ thì cùng đời với bà ngoại tao. Do có chút ân tình nên được nhận làm con gái nuôi, kết quả là có quan hệ bà con với nhau, có điều sau này cãi nhau nên tách ra.”
Hoắc Hành Chu khẽ cau mày nhìn cậu ta, không lên tiếng.
Phùng Giai hơi trầm mặt, cười bảo: “Hồi đầu cũng vậy, ân tình nên trả lại, nhưng mà hình như nghe nói còn hại bà ngoại mất đứa con nên vẫn không thể có thêm nữa. Bởi vậy cậu út tao mới sinh trễ như thế, sau này bà ngoại tao thật sự không chịu được nữa nên dọn đi.”
“Từ đời bà của mày đã dọn đi, mày làm sao quen được?” Hoắc Hành Chu giễu cợt một tiếng: “Muốn chiếm hời người ta?”
“Hừ!” Phùng Giai hừ lạnh: “Mày thấy tao giống hạng người như vậy hả?”
“Người cũng đi xa rồi còn nhìn gì, không vào thì tao đóng cửa?” Hoắc Hành Chu vốn cũng không mặc nhiều, đứng lâu như thế cũng sớm sắp lạnh cóng, mặt mày khó chịu hối thúc.
“Dung mạo của cổ thật giống mẹ cổ, mặt mày có tới bảy tám phần tương tự.” Phùng Giai vội đi vào, vừa cởi đồ vừa nói: “Hồi Nguyên Đán chẳng phải cậu út tao về nhà ư, tao về tìm ảnh chơi, đúng lúc gặp cổ tới tìm bà ngoại tao giúp đỡ, sao còn có liên quan tới nhà mày thế?”
Hoắc Hành Chu tỉnh bơ nhìn lên lầu, mới đáp: “…Mẹ của Lạc Hành.”
“Gì?” Phùng Giai sửng sốt mấy giây, đầu óc rối loạn, Hoắc Hành Chu tưởng cậu ta lại muốn nói gì nên chờ một lúc.
Kết quả hồi lâu mới phun ra một câu: “Con mẹ nó, vậy không phải Lạc Hành là em họ xa của tao ư? Oh my god.”
Hoắc Hành Chu đi phía trước, Phùng Giai lại dán tới khoác vai hắn, bỉ ổi nói: “Anh Chu, phu xướng phu tùy, kêu tiếng anh họ tao nghe nào.”
Hoắc Hành Chu nghiêng đầu, nhìn cậu ta cười ôn hòa, “Lập lại lần nữa, bảo tao gọi mày là gì?”
“Phùng mập là được rồi, đừng xa lạ mà ha ha ha… Khụ.” Phùng Giai chạy tới phòng bếp, nhìn rau củ và thịt đều được đặt trên xe đẩy ba tầng, chà chà tay hỏi: “Nè em họ tao đâu?”
Hoắc Hành Chu vừa mới lên lầu chuẩn bị gọi Lạc Hành, nghe thấy lời này lại quay đầu, Phùng Giai lập tức bình tĩnh đổi giọng: “Chị dâu tao đâu! Còn không không xuống nhận cái cúi chào của tụi tao, làm gì vậy?”
“Chỉ biết dùng từ vớ vẩn, lát nữa ngậm mấy lời lộn xộn đó lại cho tao.” Hoắc Hành Chu đe dọa nhìn cậu ta, nhấc chân lên lầu.
Hắn đẩy cửa ra.
Chẳng biết do mình uy hiếp hay là mệt thật mà Lạc Hành ngủ rồi.
Quần áo cởi ra treo trên kệ quần áo ở cuối giường, dép lê quy củ đặt ngay mép giường, cả người vui trong chiếc chăn bông, để lộ khuôn mặt nhỏ xíu, còn hơi đỏ.
Hắn thò tay vào trong chăn sờ soạng một cái, quả nhiên có hơi rịn mồ hôi, nhẹ nhàng kéo góc chăn ra.
Lông mi Lạc Hành khẽ run, Hoắc Hành Chu vẫn thản nhiên chờ cậu tỉnh, kết quả cậu chỉ nhích nhích đầu rồi ngủ tiếp.
Dư quang thoáng thấy chiếc điện thoại cậu đặt trên giường, bật cười một cái rồi cầm lên, vừa định bấm nút khóa màn hình thì kết quả đột nhiên lại dừng lại, cả người cứng đơ tại chỗ.
Đây là…
Hắn ngơ ngác nhìn bức ảnh trên màn hình, thật lâu sau cũng chẳng thể phản ứng kịp, ra sức dụi mắt một cái, mới phát hiện không phải là ảo giác.
Trên màn hình là một bức ảnh.
Hắn đang ngủ.
Lạc Hành căng thẳng nhíu mày đến gần hôn hắn, có lẽ là vì run tay nên chụp không rõ mấy, còn có một cái đánh dấu rất lớn.
Hắn bình tĩnh nhìn, phát hiện quần áo mặc trên người hắn, hẳn là… lần hắn uống say kia.
Đứa nhỏ này chăm sóc mình, không lên giường chăm sóc mình, nhưng lại lén lút hôn mình?
Hoắc Hành Chu không nhịn được mà bật cười, đầu ngón tay ấn nhẹ lên màn hình điện thoại, lơ đãng phóng to, lại chợt nhớ tới một chuyện.
Khi hắn còn bé, có một lần cùng Diệp Tiếu Tiếu đi tìm Tiết Tiên chơi, bởi vì ở lại nhà họ quá muộn nên cuối cùng ngày hôm sau lúc sắp đi thì phát hiện có cây dâu tằm.
Diệp Tiếu Tiếu muốn ăn, Tiết Tiên ngại bẩn nên không đi, hắn trèo lên hái, kết quả trông thấy một nhóc câm đang ngồi trong phòng nhỏ.
Hắn không thích ăn kẹo, Diệp Tiếu Tiếu bỏ kẹo vào túi hắn làm vướng víu nên thuận tay ném cho nhóc câm đó.
Vậy… vậy thì.
Thằng đàn ông mà cậu ấy vẫn luôn tìm… chính là mình?
Một lúc lâu.
Hoắc Hành Chu từ tự mắng chính mình, trở tay tát mình một bạt tai.
Nếu năm đó mình hỏi Lạc Hành nhiều thêm mấy câu, có phải Lạc Hành sẽ ít chịu khổ nhiều như vậy không.
Cậu ấy… Hoắc Hành Chu cảm thấy một hơi lấp kín ngực, lên không được xuống không xong nghẹn đến khiến hắn khó chịu, lại nghĩ tới Lạc Hành từng dè dặt kể với hắn, chuyện khi còn bé mình từng gặp một anh trai.
Lúc cậu kể, trong mắt không cách nào che giấu sự ủ rũ, sự kiêu ngạo và khát khao không cách nào với tới khi nhắc đến người kia, thậm chí còn có một chút tự ti.
Thảo nào lúc mình cười cậu, dù lúc nào cũng đỏ mặt xấu hổ nhưng vẫn thừa nhận, thậm chí còn cởi lưng quần ra cho hắn nhìn eo, kéo tay hắn sờ bụng.
Hắn thật lòng muốn giả thành tên biến thái[4], có được không?
[4] Nguyên văn là Dã nam nhân [野男人]: nghĩa xấu, thường để mắng người. Tư tưởng hành vi không tuân theo quy tắc đàn ông.
Hoắc Hành Chu cảm thấy mình chính là một tên đần, thời điểm cậu dõi theo mình, cái kiểu dè dặt đó đã rất rõ ràng! Ai lại đi vâng lời răm rắp người mình không thích như thế!
Cậu mong mỏi hắn có thể nhớ lại như vậy, vừa sợ hắn sẽ đột nhiên nhớ ra dáng vẻ hiện lên trước mắt khiến trái tim Hoắc Hành Chu càng nhói đau, hận không thể hung hăng đánh mình một trận nữa.
Chuyện quan trọng thế này, sao hắn có thể quên chứ!