Lạc Hành rủ mắt, cậu muốn biểu hiện mặt tốt nhất của mình trước mặt Hoắc Hành Chu, nhưng mãi vẫn không nắm được điểm mấu chốt, muốn thân thiết, lại sợ hắn phát hiện.
Nếu như cậu thông minh hơn chút nữa thì tốt rồi, vậy mình có thể hòa nhập vào thế giới của hắn, một chút xíu thôi cũng được.
Trong suốt một tiết, cậu vẫn luôn ngây người ra, không nghe lọt nửa chữ nào, cho đến khi Hồ Giai Văn đến gọi cậu đi ăn cơm thì mới hồi hồn lại.
Người trong phòng học đã đi hết, Hoắc Hành Chu cũng không biết đã đi từ lúc nào.
“Cậu nghĩ gì thế, vừa rồi Hoắc Hành Chu đứng ở cửa sau gọi cậu nửa ngày mà cậu cũng không đáp lại cậu ấy.” Hồ Giai Văn nghi ngờ nhìn Lạc Hành: “Hai người cãi nhau à.”
Lạc Hành khẽ giật mình, Hoắc Hành Chu gọi cậu sao?
Lỗ tai lại… Nghiêm trọng hơn ư.
“Cậu ấy nói gì vậy?” Lạc Hành hỏi.
Hồ Giai Văn nghĩ lại, bảo: “Cũng không nói gì cả, chỉ bảo cậu vài câu nhưng cậu không trả lời, rồi đi với sắc mặt không tốt lắm.” Dừng lại một chút, còn nói: “Tính tình Hoắc Hành Chu như thế đó, nếu như cậu…”
“Không sao cả, đi ăn cơm đi.”
–
“Nè Hoắc tổ tông, mày đang yêu đúng không?”
“?” Hoắc Hành Chu nhíu mày, “Tin vịt từ đâu ra thế.”
Phùng Giai rụt cổ, mang vẻ mặt tao chỉ kể lại chứ không thêm mắm thêm muối đâu, nói: “Hôm nay có người đứng trên lầu thấy mày nói chuyện rất lâu với một nữ sinh cầm thư tình, dạo này cũng không thấy mày cúp cua, tụi nó đều bảo mày đang yêu, đúng không Lý Nhạc Phàm.”
Hoắc Hành Chu đang uống nước, nghe cậu ta nói vậy, mới giương mắt lên:
“Mày thấy tao giống như đứa sẽ tự đánh flag hả?”
Phùng Giai run rẩy lắc đầu: “Không giống.”
Lý Nhạc Phàm tiếp lời cậu ta, thở dài, “Nhưng nào ai có thể trốn khỏi định luật “Thật là thơm[1]” chứ.”
[1] “Thật là thơm” [真香]: là từ phổ biến trên Internet ở Trung Quốc, xuất phát từ câu nói của nhân vật chính Vương Cảnh Trạch trong chương trình Biến Hình Kế của Hồ Nam khi vừa từ thành thị xuống nông thôn, sau đó lại bị vả mặt. Câu này dùng để biểu thị trạng thái tâm lý của một người khi kết quả của một việc nào đó hoàn toàn khác so với dự tính ban đầu.
Hoắc Hành Chu lạnh nhạt cười một tiếng, hắn lại đang muốn đánh, nhưng nhóc bạch nhãn lang kia không cho hắn cơ hội, ngược lại hắn muốn đứng dưới cột cờ hát Chinh Phục, nhảy từ tháp đồng hồ xuống dưới.
Nghĩ đến đứa nhỏ mềm mềm kia, lại nghĩ tới giọng Pháp mềm mại của cậu đêm ấy, Hoắc Hành Chu không khỏi cảm thấy không yên lòng.
Phùng Giai bỗng dưng nói thêm một câu: “Yêu đương không phải chuyện mất mặt gì, cứ nói đi, ghê lắm thì chỉ hát một câu Chinh Phục thôi, nếu như Lưu Mộng Nhã đồng ý tao, đừng nói Chinh Phục, tao quỳ xuống hát cũng được nữa.”
“Tiền đồ đâu.” Hoắc Hành Chu hơi nghiêng mắt nhìn cậu ta, chậm rãi uống hết nước, lạnh nhạt nói: “Tao có hát hay không thì có liên quan gì đến mày, để mày chuẩn bị micro cho tao hả? Bản thân theo đuổi được nữ thần đi rồi hãy nói, lo chuyện bao đồng.”
Phùng Giai cũng chỉ muốn xui cho náo nhiệt thêm chút, chờ xem Hoắc Hành Chu bị vả mặt, kết quả không ngờ tới lại bị gắp lửa bỏ tay người, mặt đờ ra nhìn Lý Nhạc Phàm cười trên nỗi đau của người khác.
“Sao lại tức đến vậy chứ, người đưa thư tình cho nó cũng không phải tao.” Nghĩ đi nghĩ lại, Phùng Giai lại hỏi: “Có khi nào nó yêu tao không?”
Lý Nhạc Phàm im lặng nửa ngày, chỉ vào biểu tình của Hoắc Hành Chu.
“Cẩn thận bỏng.” Phục vụ nói.
“Tao không xứng, địa vị của tao là gì chứ.” Phùng Giai vội vàng đứng lên, mặt đầy nghiêm túc nhận lấy thức ăn đặt lên bàn: “Thức ăn lên rồi đây.”
Hoắc Hành Chu: “…”
–
Ba ngày sau khi thi tháng, toàn bộ bài thi được duyệt xong, thành tích đã được công bố ở các lớp, phía trước tháp đồng hồ có một bảng thông báo chuyên dùng để dán xếp hạng thành tích của các khối.
Lạc Hành gần như có thể tính ra mình thi được bao nhiêu điểm, hơn nữa cậu luôn không thèm để ý đến thành tích, ngược lại Hồ Giai Văn rất có vẻ rất kích động, kéo cậu đi qua đó xem.
Trước bảng danh sách có một đám người vây quanh, có người mà Lạc Hành quen biết và cũng có người không quen.
Hồ Giai Văn tuy là học tra (học kém), nhưng cậu ta luôn tin chắc bạn bè mình thi tốt thì chẳng khác nào lớp Chín thi tốt, lớp Chín thi tốt chẳng khác nào mình cũng được vẻ vang.
“Cậu không tò mò hả?” Hồ Giai Văn nắm lấy cánh tay Lạc Hành chen vào trong, đầu ngón tay dò từ dưới đi lên, đã đến hạng hai mươi rồi sao vẫn không thấy cậu ấy nhỉ.
Lại dò lên nữa.
Đệt!
!
“Lạc Hành, điểm của cậu giống y chang điểm lớp trưởng!” Hồ Giai Văn trợn mắt hốc mồm chỉ vào tờ giấy đỏ ghi thành tích viết bằng bút lông, kích động giật cánh tay của cậu: “Đây là lần đầu tiên tớ thấy có người thi bằng điểm với lớp trưởng đó.”
Đám học sinh nghe thấy giọng của Hồ Giai Văn, đều quay đầu lại nhìn, ánh mắt tùy ý nhìn về phía Lạc Hành, bàn luận khe khẽ.
“Đây là người tuyển chọn vào Tứ Trung lúc trước nhỉ.”
“Cũng lợi hại quá đi, từ xưa tới nay chưa từng có người nào thi bằng điểm với Diệp Tiếu Tiếu, cậu ấy đã là học thần của Nhị Trung chúng ta rồi, giờ lại có người thi nhiều điểm như cậu ấy, thật là trâu quá đi.”
Trong đám người không biết có ai cười lạnh: “Chưa biết chừng là gian lận mới được vậy.”
Có người kinh ngạc: “Không thể nào.”
“Sao biết được, tớ nghe nói ngoại trừ lần kiểm tra đầu tiên cậu ta thi hơn Diệp Tiếu Tiếu mười mấy điểm, còn lại cho dù là kiểm tra theo tuần hay mấy bài kiểm tra nhỏ, mỗi lần kiểm đều được gần bằng Diệp Tiếu Tiếu, hai người bọn họ một trước một sau, ai biết có phải chép đáp án của nhau hay không chứ.”
Lạc Hành đứng khá xa, không nghe thấy mấy lời nghị luận sau lưng, Hồ Giai Văn nhát gan không dám gây chuyện, nghe được vài câu thì không dám phản bác lại mới đi ra khỏi đám người.
Lạc Hành đứng trên hành lang đợi Hồ Giai Văn, trong tai lờ mờ nghe thấy có người nói: “Ơ kìa cậu xem Trương Đình lại đi tỏ tình nữa rồi, lần trước mới đụng phải cây đinh mềm ở chỗ Hoắc Hành Chu, bây giờ lại tới nữa.”
“Chắc cậu ấy rất thích Lạc Hành nhỉ, tớ đã thấy hơi đau lòng giùm cậu ấy rồi ha ha ha tìm ai không tìm lại tìm Hoắc Hành Chu.”
“Nói thật tớ cũng rất thích đó, dáng người trắng trẻo thành tích cũng tốt, mặc dù Hoắc Hành Chu đẹp trai, nhưng tính cậu ấy hở chút lại giễu cợt người ta, ai mà chịu nổi.”
“Mới thế đã gọi là giễu cợt? Các cậu chưa thấy lúc cậu ấy mắng người thật đâu, đó mới là hung ác thật sự, có nam sinh đã bị dọa đến mức mấy ngày liền không dám xuất hiện trước mặt cậu ta nữa.”
“Mau xem mau xem, Trương Đình đi qua rồi.”
Lạc Hành lại nhíu mày nhìn nữ sinh đứng cản trước góc rẽ ở hành lang, chỗ mà cô đứng vô cùng gian xảo, cản lại chỗ rẽ cực kỳ chặt chẽ, bốn phía là rào chắn, nếu muốn đi qua chỉ có thể quay lại đi đường vòng.
Trương Đình mặc đồng phục thống nhất của trường là váy xếp ly ca-rô đỏ đen phối với áo sơ mi dài tay, chiếc nơ con bướm được thắt chỉnh tề.
Tóc dài xõa vai mềm mại vắt sau vai, hình như cô có hơi khẩn trương, giơ tay lên nhiều lần mới nhét được tóc vào sau tai.
Chiếc eo nhỏ gầy trong chiếc váy xếp ly đồng phục trông không to bằng một nắm tay, phân nửa người đắm chìm dưới ánh mặt trời, bởi vì có trang điểm nhẹ, lông mi hơi chớp, nên xinh xắn lại đáng yêu.
“Phiền cậu nhường đường chút.”
Lạc Hành đợi một hồi, cô vẫn không nhường, nhíu mày: “Bạn à?”
Khuôn mặt trắng trẻo của nữ sinh đỏ hồng, cắn môi hít một hơi thật sâu rồi nói: “Bạn Lạc Hành, tớ là Trương Đình ở lớp Bảy, tớ, tớ thích cậu.”
Có lẽ là rất xấu hổ, cô càng nói thì âm thanh càng yếu đi, đến câu cuối Lạc Hành không nghe được, chỉ đoán dựa theo khẩu hình.
“Tớ có thể mời cậu kết giao với tớ được không.”
Lạc Hành nhíu mày nhìn phong thư màu hồng phấn với một hộp sô cô la trắng được cô bưng trong tay, nửa ngày vẫn không nói nên lời.
–
“Thật ra tao cảm thấy Lục…” Phùng Giai thiếu chút nữa đã đâm vào lưng Hoắc Hành Chu, nghi ngờ hỏi, “Mày xem gì vậy?”
Hoắc Hành Chu không trả lời, cậu ta nhìn theo tầm mắt hắn, một câu “Đệt” vững vàng phun ra từ trong miệng, con mẹ nó cái này là, hiện trường tỏ tình đó.
“Lớn lên đẹp trai có thành tích tốt thật là mẹ nó chiếm ưu thế nhỉ, mới chuyển đến mấy ngày đã có người tỏ tình rồi, ôi chẳng qua nữ sinh này cũng khá xinh đấy, có bị huyết trạm[2] cũng không lỗ.”
[2] Hình phạt của Trung Quốc đối với tội danh cưỡng hiếp trẻ em, nghĩa là hành vi xâm hại tình dục đối với trẻ em dưới 14 tuổi.
Hoắc Hành Chu nghiêng đầu liếc cậu ta một cái, ánh mắt lạnh đến mức gần như bắn ra từng cái dùi băng.
Phùng Giai rụt cổ, dùng trái bóng rổ che mặt, “Khụ khụ! Tình yêu sớm không thể bền lâu, nhất định phải dập từ trong trứng nước, phá, nhất định phải phá ngay.”
Không biết Hoắc Hành Chu nghĩ tới điều gì, rủ mắt cười nhạo: “Mày đi?”
Phùng Giai cười hì hì: “Tao không đi đâu, tao sẽ không làm mất lòng cô ta đâu, cô gái này là bạn tốt của Lưu Mộng Nhã, nếu như bọn họ thật sự hẹn hò vậy tao sắp thành “ăn cỏ gần hang” rồi.”
Hoắc Hành Chu tựa lên cây cột bên cạnh, ánh mắt chuyển đến trên mặt Lạc Hành, mấy ngày trước mới dạy là không được yêu sớm, bài kiểm tra đã tới nhanh vậy rồi.
Tốt nhất cậu nên nhớ.
–
Lạc Hành nhìn nữ sinh trước mặt, lẳng lặng đợi cô nói hết lời, im lặng mấy giây rồi chậm rãi nói: “Thật xin lỗi, tớ không thể nhận lấy ý tốt của cậu.”
Nữ sinh bị từ chối ngay mặt, lập tức cắn môi đỏ mắt, suýt nữa bật khóc, “Vì sao? Có phải do tớ có chỗ nào không tốt không? Cậu cứ nói đi, nếu như là thành tích, tớ nhất định sẽ cố gắng học tập. Hay là cái khác, cậu cảm thấy tớ không hiểu rõ cậu, thật ra tớ…”
“Tớ có người thích rồi.” Lạc Hành cười nhẹ, đôi mắt nhìn thẳng Trương Đình, dịu dàng ấm áp mà nói: “Cậu ấy rất tốt, nên chắc hẳn tớ sẽ không thích ai khác nữa, rất xin lỗi.”
Hoắc Hành Chu nhíu mày, cậu ấy có người mình thích rồi? Cô ta rất tốt, cho nên cậu ấy sẽ không thích ai khác?
Phùng Giai chống cằm đi chọc cánh tay Hoắc Hành Chu: “Ô kìa Hoắc Hành Chu, mày nói xem Lạc Hành thích ai vậy, mới chuyển tới một tháng đã có người thích rồi hả? Tiến độ mau lẹ dữ, hay là… Trong Tứ Trung của tụi nó?”
Lý Nhạc Phàm suy tư theo mạch suy nghĩ này, phủ định: “Ai nói vậy, ngộ nhỡ cậu ta chuyển tới trường của tụi mình vì người đó thì sao, mày nói thử xem Hoắc Hành Chu.”
“Sao tao biết được.” Hoắc Hành Chu nhấc chân rời đi, lành lạnh vứt lại một câu: “Cậu ấy thích ai thì liên quan gì đến mày.”
Hoắc Hành Chu cất bước đi trước, để lại hai người Lý Nhạc Phàm với Phùng Giai hai mặt nhìn nhau: “Nó làm gì thế, ăn nhầm thuốc súng à?”
“Không phải là ăn dấm chứ.”
Hoắc Hành Chu chân dừng lại, sắc mặt vô cùng khó coi quăng nửa bình nước trong tay lên trên đầu Phùng Giai, liếc xéo: “Ăn cụ mày.”
Phùng Giai ôm bình nước cười khà khà: “Tao không có cụ, mày không ăn được đâu.”
–
Bất cứ chuyện gì đều sợ bị lan truyền.
Ngày đó không biết ai vô tâm nói một câu trước bảng thông báo, một truyền mười mười truyền trăm, lời đồn Lạc Hành với Diệp Tiếu Tiếu trao đổi bài trong lúc kiểm tra đã bị truyền khắp Nhị Trung.
Kết quả thậm chí truyền vào tai Trình Lợi Dân.
Ông tìm hai người hỏi mấy câu, không phát hiện vấn đề gì mới để bọn họ đi về, cũng bắt buộc học sinh trong lớp đừng nghe gió thành mưa.
Thứ như lời đồn này không khác gì đốt lửa vào ổ rơm, lại bị người cố ý thổi thêm chút gió nên càng truyền đi càng không ổn, đến cuối cùng thậm chí nghe thành, Lạc Hành với Diệp Tiếu Tiếu yêu sớm, hai người mới trao đổi bài với nhau.
Bởi vì Diệp Tiếu Tiếu và Lạc Hành đều có thành tích xuất sắc trong khối, nhất là Lạc Hành, thi trung khảo còn là thủ khoa.
Trong trường ngoài trường cũng nhận được rất nhiều giải thưởng, nếu như thành tích như thế là vì họ gian lận với nhau lại còn yêu sớm, thì sẽ ảnh hưởng vô cùng ác liệt.
Ban đầu chuyện này chỉ được truyền tai nhau trong đám học sinh, nhưng cuối cùng không biết sao lại đưa đến tai hiệu trưởng, gọi Trình Lợi Dân vào văn phòng, vừa vào đã mắng một trận.
“Học sinh trong lớp của thầy, thầy quản lý thế nào đấy!”
“Hai đứa đứng đầu khối đều đưa đến tay thầy, thầy lại làm ra chuyện như vậy hả? Không bao lâu nữa lãnh đạo trong cục sẽ tới khảo sát, bộ mặt của trường chúng ta lại vừa yêu sớm vừa gian lận?”
“Gọi phụ huynh tới cho tôi.”
Trình Lợi Dân im lặng nghe mắng, chờ hiệu trưởng nói mệt rồi, mới mở miệng: “Chuyện này là do các học sinh loan truyền bậy bạ, là chuyện vô căn cứ, một khi mời phụ huynh đến vậy thì đồng nghĩa với việc khẳng định lời đồn đó, sẽ tổn thương hai đứa bé đó biết bao nhiêu.”
“Tổn thương lần này sẽ ảnh hưởng lớn đến tụi nó, hay là ảnh hưởng lớn đến bình cấp (bình xét cấp bậc) đối với toàn bộ Nhị Trung?” Hiệu trưởng vỗ bàn một cái: “Trong lòng thầy không nghĩ đến à? Huống chi gọi phụ huynh đến thì có sao, không thì trả lại trong sạch cho chúng.”
Trình Lợi Dân nói: “Thế này, thầy cho tôi ba ngày, tôi sẽ điều tra chuyện này, nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa trước khi lãnh đạo tới.”
–
Buổi chiều sau giờ học có một tiết thể dục, lớp phó Đinh Siêu lấy cớ mình không thoải mái, thừa cơ chạy về phòng học trộm bài thi của Diệp Tiếu Tiếu và Lạc Hành, lại cầm theo sổ ghi chép của mình, tìm đến hiệu trưởng.
Hiệu trưởng đang thảo luận với người khác chuyện quyên góp, mặt mày hớn hở nhìn camera: “Ơ kìa Lục tiên sinh ngài quá khách sáo rồi, hôm nào ngài có thời gian rảnh, tôi sẽ tiếp ngài đi chọn địa điểm.”
Người đàn ông bên kia camera cười khẽ, trong gương mặt góc cạnh lại mang chút mềm mại, hiệu trưởng nhìn ý cười của y có hơi lay động trong chốc lát, không cần biết đã thấy bao nhiêu lần, ông ta đều cảm thấy người này không giống như một người cha có đứa con trai mười tám tuổi.
Lục Tinh Thích cười khẽ: “Lời này khách sáo quá rồi, Thanh Hòa ở trường nhờ ngài chiếu cố cho.”
Hiệu trưởng mừng rỡ cười theo, nghĩ thầm thành tích Lục Thanh Hòa tốt như vậy, đâu đến lượt ông ta chiếu cố, hơn nữa với bộ mặt lạnh lùng kia của nó, cho dù ông ta muốn chiếu cố, cũng không có cơ hội nha.
“Phải thế chứ phải thế chứ, ngài và Quý tiên sinh ủng hộ trường học của chúng tôi, chúng tôi…” Hiệu trưởng nghe thấy tiếng gõ cửa, quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Lục Tinh Thích cười nói: “Ồ, vậy không quấy rầy ngài nữa.”
“Không có không có.” Hiệu trưởng vội vã đứng dậy: “Vậy tôi cúp máy trước, Lục tiên sinh hôm khác chúng ta lại thảo luận chuyện chọn địa điểm.”
“Ừm.”
Tắt video đi.
“Vào đi.”
Đinh Siêu nắm chặt bài thi với tổng điểm mình đã ghi trên bảng danh sách, cậu ta không tìm Trình Lợi Dân, thứ nhất là cậu ta vốn không tin Trình Lợi Dân sẽ xử lý công bằng Lạc Hành và Diệp Tiếu Tiếu.
Mấy ngày nay trong trường học đã đồn thành thế này rồi, ông ta còn ém chuyện này xuống nữa, rõ ràng là đang bao che!
Thứ hai là cậu ta đến tố giác, muốn tách mình ra khỏi vụ này, cậu ta còn phải học Trình Lợi Dân thêm một năm nữa, không thể đối nghịch với ông ta, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có thể tìm đến thầy hiệu trưởng.
Hiệu trưởng đặt điện thoại ở một bên, nhìn người học sinh cao gầy này một lúc, bởi vì tâm tình khá tốt, nên ông ta cười hòa ái hỏi: “Vị bạn học này, có chuyện gì không?”
“Hiệu trưởng, em muốn tố cáo hai bạn học gian lận với nhau.”
Hiệu trưởng nhíu mày, ngẩng đầu nhìn cậu ta: “Có chứng cứ không?”
Đinh Siêu để bài thi của Diệp Tiếu Tiếu và Lạc Hành lên trên bàn, lại mở ra quyển vở của mình, chỉ vào điểm số mỗi cột mà nói: “Đây là điểm kiểm tra mỗi tuần của Lạc Hành sau khi đến đây, tổng điểm với xếp hạng trong bài kiểm tra nhỏ, thi tháng và thi giữa kỳ, đây là thành tích của Diệp Tiếu Tiếu, trừ lần đầu tiên hơn kém nhau mấy điểm, mỗi lần đều thi được điểm số giống nhau như đúc.”
Trên vở của cậu ta có ghi chép thành tích của mấy lần kiểm tra theo tuần và một lần thi tháng, lại thêm kỳ thi giữa kỳ lần này, theo thứ tự rõ ràng thậm chí làm thành một bảng.
Lông mày hiệu trưởng nhíu lại thật chặt: “Còn gì nữa không, cái này của em có thể chứng minh được điều gì?”
Đinh Siêu sợ ông ta không tin mình, “Lần thứ nhất bọn họ chênh lệch mấy điểm là bởi vì Lạc Hành vừa chuyển đến đây, lúc kiểm tra ngồi ở bàn cuối. Lần thứ hai kiểm tra xếp chỗ ngồi dựa theo thành tích nên cậu ta ngồi sau lưng Diệp Tiếu Tiếu, mỗi lần về sau điểm của bọn họ gần như giống y chang nhau, ngài không cảm thấy lạ à?”
Hiệu trưởng chống cằm, rơi vào trầm tư, nhận lấy bài kiểm tra của hai người rồi so sánh sơ qua, đúng là có mấy chỗ khác biệt trong bài kiểm tra, nhưng cuối cùng đều được số điểm không hơn kém nhau bao nhiêu.
Từ bài kiểm tra nhỏ đến kỳ thi giữa kỳ, thi tinh tinh toái toái (chỉ sự rời rạc, lẻ tẻ) mấy chục lần, lại được điểm số cao bằng nhau năm sáu lần, quả thật có hơi kỳ lạ.
Đinh Siêu nói: “Hồi trước khi em thi được hạng ba lớp, hoặc là Lục Thanh Hòa thi được hạng hai của khối, đều chênh lệch với Diệp Tiếu Tiếu từ 5 đến 15 điểm, vì sao Lạc Hành có thể lần nào cũng thi ngang điểm được?”
Hiệu trưởng im lặng hồi lâu, nên mới bị Đinh Siêu nhắc nhở như vậy.
Ông ta từng nghe Trình Lợi Dân nói, đứa bé Lạc Hành này rất kỳ lạ, kiến thức hỏi cậu gần như không có câu nào là cậu không biết, cho dù ông ở trên lớp, hỏi một vài kiến thức cao siêu hơn cậu cũng có thể trả lời trôi chảy.
Cậu không nên mất điểm ở những đề thế này mới phải.
“Hai người kia nhất định có gì đó quái lạ.” Đinh Siêu thấy hiệu trưởng nhíu mày, tiếp tục thêm mắm thêm muối.
Từ khi tên Lạc Hành này đến đây, lớp phó như mình lập tức trở thành trò cười, lần nào cũng chỉ là vạn năm đứng thứ ba, thứ hạng trong khối đang bị tụt xuống.
“Còn nữa, không cần biết là kiểm tra tuần hay là thi tháng, ngay cả bài luyện thi làm buổi trưa em cũng mượn của Lạc Hành rồi mang tới.” Cậu ta lấy ra đặt ở trước mặt hiệu trưởng.
Bài luyện thi làm vào buổi trưa không tính là kiểm tra, cho nên Lạc Hành không tận lực làm, hiệu trưởng xem sơ qua vậy mà thấy đúng hoàn toàn, giống như đang xem đáp án tiêu chuẩn được sao chép.
“Nếu như bài luyện thi này cậu ta làm đúng hết thậm chí tần suất đúng rất cao, vậy tại sao vừa kiểm tra lại trùng hợp bằng điểm với Diệp Tiếu Tiếu chứ?” Đinh Siêu nói.
Hiệu trưởng lật xem bài luyện thi, hồi lâu nói: “Thầy biết rồi, em đi ra ngoài trước đi.”
Đinh Siêu vội vàng đáp lại, vui rạo rực bước ra khỏi văn phòng, nghe thấy hiệu trưởng nén giận gọi điện thoại: “Thầy Trình, thầy qua đây một chút.”
–
Môn thể dục của lớp mười hai khoảng một tháng mới có một tiết, các nam sinh như vừa được xuất chuồng, các nữ sinh cũng ngồi một bên hoặc nói chuyện hoặc cho cổ vũ các nam sinh đang chơi bóng.
Lạc Hành ngồi một bên, nhìn Hoắc Hành Chu chạy trên sân bóng đổ mồ hôi như mưa, không khỏi híp mắt lại.
Cậu ấy thật đẹp trai.
“Ê.” Đột nhiên có một bóng đen phủ xuống, che đi tầm mắt của Lạc Hành.
Cậu ngẩng đầu lên, “Lớp phó.”
Đinh Siêu vênh vang đắc ý đứng trước mặt cậu, hừ lạnh bảo: “Kẻ gian lận sẽ không có kết cục tốt.”
Lạc Hành nhíu mày, không để ý đến cậu ta, Đinh Siêu vắt hết óc phun ra tất cả những câu nói dùng để châm chọc người khác: “Đừng tưởng là mày không nói gì thì coi như xong.”
“Lạc Hành, thầy Trình gọi cậu đến phòng làm việc của thầy hiệu trưởng.” Hồ Giai Văn chạy chậm tới.
“Gọi tớ? Chuyện gì vậy.”
Hồ Giai Văn không thích Đinh Siêu cho lắm, nghĩ một chốc rồi hạ giọng ghé vào bên tai Lạc Hành nói: “Tớ vừa mới đi vệ sinh, thầy thấy tớ nên kêu tớ truyền lời, không nói có chuyện gì, nhưng hình như sắc mặt thầy không tốt lắm, còn bảo cậu kêu lớp trưởng đi cùng nữa, có thể là nói… Việc kia.”
–
Hoắc Hành Chu thoáng nhìn qua, trông thấy bóng lưng Lạc Hành rời đi nên hơi run lên, bóng trong tay lập tức bị cướp đi.
Phùng Giai nhảy lên ném bóng vào rổ, đắc ý hoan hô, kết quả Hoắc Hành Chu không thèm phản ứng chút nào, lại gần nhìn theo tầm mắt hắn: “Lạc Hành đi về phía văn phòng làm gì thế?”
Hoắc Hành Chu nhíu mày, thấy cậu đi qua tìm Diệp Tiếu Tiếu nói mấy câu, tiếp đó cô nàng cũng vội vàng đi theo, Phùng Giai nói tiếng “Ơ kìa”: “Hai người họ cùng đi về ký túc xá, chắc không phải vì chuyện kia chứ.”
“Chuyện gì?”
Phùng Giai dằn bóng hai lần, nói: “Dạo này trong trường đang đồn đại là hai người lớp trưởng với Lạc Hành trao đổi đáp án, gian lận với nhau, tao đoán ông Trình biết chuyện này rồi, mới gọi bọn họ đi nói chuyện đó.”
“Đệt.” Hoắc Hành Chu thu hồi tầm mắt, cầm bóng ném vào rổ, không thèm để ý bóng vào chưa thì đã quay người bước đi.
“Nè mày đi đâu đó.” Phùng Giai đứng phía sau hô to.
Hoắc Hành Chu vẫn tiếp tục đi về phía trước, không hề quay đầu lại, chỉ có người đằng trước mới thấy được sắc mặt của hắn rất kém, vẻ mặt như muốn đánh người.
–
Tác giả có lời muốn nói:
Giấm vương Đông Á không danh phận hôm nay được thăng cấp, tự ăn giấm của mình.
Chương sau, giấm Hành Chu đẹp trai quá! Góp tiền mua giúp Lạc Lạc thuốc trợ tim nè, tôi cho một đồng.