• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Hướng Nhật Quỳ

Đám học sinh đều biết Hoắc Hành Chu, cũng từng nghe trước đây hắn đánh nhau ác độc cỡ nào, trông thấy bộ dạng này của hắn thì rối rít nuốt lời xuống rồi rúc đầu đi.

Cuối cùng vẫn đi hết, còn tri kỷ đóng cửa lại.

Tay Lạc Hành vẫn bị hắn siết trong tay, không nghe thấy những lời uy hiếp kia của hắn, nhưng nhìn ánh mắt sợ hãi của họ cũng biết, Hoắc Hành Chu đang đưa lưng về phía cậu lúc này đáng sợ cỡ nào.

“Hoắc Hành Chu…” Lạc Hành do dự gọi một tiếng.

Hắn xoay người lại, nắm chặt lấy cổ tay cậu, ánh mắt bị nhấn chìm dưới cơn thịnh nội rất đáng sợ, Lạc Hành sợ đến nỗi giật giật môi, không dám lên tiếng.

Hoắc Hành Chu buông tay ra, chẳng nói một lời duỗi chân bước đến cạnh cửa, khóa trái từ bên trong.

Lạc Hành bất giác lùi về sau một bước, nhìn dáng vẻ đi tới của hắn, cả người dường như không thể kiềm được sự tức giận.

“Tớ muốn… về lớp học.” Lạc Hành cắn môi, nhấc chân muốn đi thì cổ tay bị hắn nắm chặt, hung hăng áp trên cửa, sau lưng có chút đau đớn.

“Hoắc Hành Chu, tớ đau.” Lạc Hành giãy giụa hai lần, muốn rút tay mình ra, cổ tay vẫn luôn bị hắn nắm gần như sắp bị nắm gãy, nhưng trên người đau cũng không tính là gì, bởi cậu sợ ánh mắt này.

Dáng vẻ hiện tại của Hoắc Hành Chu, như thể đã hoàn toàn mất đi lý trí, nhiều lần muốn phát tiết sự tàn bạo.

“Có phải hiệu trưởng tìm cậu để nói chuyện chuyển trường không?” Hoắc Hành Chu vẫn không nhịn được mà buông lỏng tay, bắt lấy cổ tay cậu xoa nhẹ hai cái, trông thấy nơi đó đã bị mình nắm đến đỏ.

Lạc Hành gật đầu.

“Mẹ cậu bảo cậu chuyển trường?” Hoắc Hành Chu tận lực đè nén tính khí hỏi, nhớ đến vẻ mặt suýt nữa thì tan vỡ của cậu khi nãy, rất sợ sẽ kích thích cậu thêm lần nữa.

Vừa nghe đến hai chữ mẹ, con ngươi Lạc Hành bỗng run lên, vùng vẫy muốn trốn khỏi ngực hắn, chống lên thùng nước lắc đầu: “Không phải, là tớ… Tớ không muốn ở Nhị Trung, tớ muốn đến Nhất Trung.”

Hoắc Hành Chu nhíu mày, nhìn dáng vẻ chống cự của cậu, cơn giận trong lòng lại dâng lên.

Nói dối.

“Lạc Hành.” Hoắc Hành Chu bước tới bóp lấy sau gáy cậu, buộc cậu ngửa đầu đối diện tầm mắt mình, “Cậu nhìn tớ.”

Lạc Hành sợ hãi ngẩng đầu, nhìn biểu tình từ cơn thịnh nộ đến dần trở nên dịu dàng của hắn, sau cùng gần như có thể chảy ra nước, chậm rãi mở miệng: “Nói tớ biết, mẹ cậu đã nói những gì với cậu.”

“Không, không nói gì.” Lạc Hành lắc đầu, đè nén chua xót trong lòng, lời nói đó làm sao cậu có thể nói ra với Hoắc Hành Chu.

Nói rằng, Triệu Cửu Lan trách cậu như một đứa hèn hạ, vô sỉ lại ích kỷ cám dỗ hắn trầm luân cùng mình.

Nói rằng, thứ dơ bẩn lại đê tiện cậu muốn vịn cành trèo cao, hay là nói, thích đàn ông là không đúng, sẽ huỷ hoại cuộc sống vốn có của cậu.

Hoắc Hành Chu chăm chú nhìn nét mặt cậu, thấy cậu thống khổ tránh né, đôi mắt bị nhòe đến đỏ bừng, tưởng chừng như một giây sau là có thể rơi nước mắt, thân thể cũng không kìm chế được mà phát run.

Trên mặt cậu có tự ti và chán ghét, Hoắc Hành Chu gần như lập tức hiểu được, sự chán ghét này không phải đối với ai khác, mà là Lạc Hành đối với bản thân cậu.

Phỏng chừng Triệu Cửu Lan lại gửi những tin “Thấp hèn” gì đó cho cậu, nói sinh mệnh của cậu chính là “Nguyên tội” rồi.

Mẹ kiếp.

Mình cẩn thận cưng chiều cậu ấy, vừa mới cho cậu ấy có một chút cảm giác bản thân mình vô tội, những lời thương tổn của bà ta không liên quan đến cậu, vừa mới để nhận thức của cậu ấy quay về đúng hướng thì bà ta lại truyền cái loại tư tưởng não tàn này vào.

“Bé ngoan.” Hoắc Hành Chu một tay nắm chặt gáy cậu, một tay bóp eo cậu ấn về phía mình, gần như nói từng chữ một: “Cậu còn nhớ tớ đã nói gì không, trên đời này cậu là độc nhất vô nhị, là bé ngoan giỏi nhất.”

Lạc Hành do dự hồi lâu, cắn môi lắc đầu: “Tớ không phải… Tớ rất xấu, tớ…”

“Nói dối!”

“Thật, cậu không biết cậu cái gì cũng không biết, tớ…” Lạc Hành liều mạng giãy giụa, nói năng lộn xộn trách cứ bản thân mình: “Tớ ích kỷ đến Nhị a…”

Hoắc Hành Chu khẽ nhíu mày, hung hăng kéo cậu về phía mình, môi lưỡi trong nháy mắt phủ xuống.

Mắt Lạc Hành bỗng trợn to, hô hấp bỗng chốc bị đình chỉ, sững sờ nhìn sự phẫn nộ và không kiên nhẫn chẳng cách nào nói ra được trên khuôn mặt hắn.

Môi lưỡi mạnh mẽ áp chế cậu, đầu lưỡi dùng lực cạy mở răng cậu, mang theo chút xâm lược tàn bạo, thô bạo mút lấy môi lưỡi không cho cậu lùi bước.

“Có ai không?”

“Đệt, ai ở trong đó!”

“Này, mở cửa, ở trong đó làm gì vậy, có để cho người ta uống nước không hả?”

Hoắc Hành Chu làm lơ tiếng kêu ngoài cửa, trái lại càng đè eo cậu dán sát về mình, để nụ hôn này thêm sâu sắc.

Môi của hắn rất mỏng, hôn môi mà như đang cắn xé, cái tay kia ôm chặt gáy cậu áp về phía hắn, càng lúc càng đi sâu vào, mang theo làn sóng mãnh liệt, như thể sắp nhấn chìm cậu.

Từ trước đến nay Lạc Hành chưa từng hôn như thế, mấy lần trước cũng chỉ là hôn lướt qua rồi thôi, so với lần tàn nhẫn xâm nhận này thì chỉ có thể coi như chuồn chuồn lướt nước.

Cậu bị dọa đến ngây người, ngây ngốc đứng tại chỗ mặc cho hắn mút hôn chèn ép, mãi đến khi sắp nghẹt thở mới phản ứng được, dùng sức đầy hắn một cái rồi kịch liệt ho khan.

“Bé ngoan.” Hoắc Hành Chu ôm eo cậu, giơ tay giúp cậu thuận khí, một tay kia thì nhẹ nhàng lau trên môi cậu, lau đi giọt nước miếng.

“Nếu sau này tớ còn nghe cậu nói thế nữa, nghe một lần sẽ hôn cậu một lần, có nghe không?”

Lạc Hành thở hổn hển hồi lâu mới trở lại bình thường, vẻ mặt không biết là vì thiếu dưỡng khí hay do nụ hôn này mà đỏ đến kinh người.

Trong đầu cậu là một mớ hỗn độn, ý thức và hô hấp dường như đều cùng lúc bị nụ hôn này rút đi, lảo đảo xoay chuyển, toàn thân như bị ném vào trong đầm lầy, xung quanh không có bất kỳ món đồ nào có thể bắt lấy.

Cậu chỉ hơi động, nhưng chỉ càng bị vùi lấp hơn.

“Nói cậu phải nghe.” Hoắc Hành Chu giơ tay, khẽ chạm lên khóe miệng cậu, thấp giọng dụ dỗ: “Nghe lời.”

Lạc Hành ngơ ngác nhìn hắn, ma xui quỷ khiến gật đầu.

“Bé ngoan.”

Lạc Hành căng thẳng nín thở, trong lòng run sợ nhìn hắn, rất sợ hắn lại hôn mình lần nữa: “Cậu không thể hôn tớ, Hoắc Hành Chu cậu đừng…”

Hoắc Hành Chu cúi đầu, hôn khẽ lên mắt cậu, gần như cả cốt nhục trên người mình cũng bị vò nát, hóa thành một câu: “Tớ thích cậu.”

Cả ngoài Lạc Hành đột nhiên như bị nước thạch cao dội xuống, rồi nhanh chóng nguội lạnh đúc thành một pho tượng, từ ý thức đến thân thể, tất cả đều cứng lại.

Hoắc Hành Chu mới vừa nói cái gì, cậu ấy nói… Thích?

Trong đầu Lạc Hanh có chút bối rối, giống như năm đó lúc bị cuốn sách giáo phụ đập vào, một tiếng ‘ong’ vô cùng đau đớn và yên tĩnh rất lâu..

Môi cậu giật giật, cho rằng bản thân mình không thấy rõ hắn nói gì, trăm nghìn lần đều hoài nghi mình đang nằm mơ nên xuất hiện ảo giác, ra sức dụi mắt: “Cậu nói… cái gì?”

Hoắc Hành Chu nâng mặt cậu, ôm cậu vào lòng, một lần lại một lần nói với cậu: “Tớ nói, tớ thích cậu, muốn theo đuổi cậu, muốn cưng chiều cậu yêu thương cậu. Tớ biết bây giờ mình vẫn là học sinh, không thể hứa sẽ cho cậu điều gì hơn, nhưng cái mạng này, con người này, tớ đều có thể hứa với cậu.”

“Tớ muốn mỗi ngày được hôn cậu, ôm cậu ngủ, nấu cơm cho cậu. Tớ sẽ không gây gổ với cậu, cậu không thích chuyện gì tớ đều không làm.”

“Sau này cậu muốn thi trường đại học nào, tớ đều tùy ý cậu.”

“Tớ biết có lẽ cậu sẽ thấy quá đột ngột, trong một lúc không thể chấp nhận. Nhưng cậu có thể suy nghĩ một thời gian rồi trả lời có muốn ở bên tớ hay không, tớ đảm bảo sẽ không chần chừ, cũng sẽ không nhìn những người khác lâu thêm chút nào.”

“Nếu sau này chúng ta có một ngôi nhà, cậu sẽ ngồi trước cửa sổ dùng sách tiếng Pháp đọc cho tớ nghe, cậu có thể vùi trong lòng tớ chơi game, ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ sát đất, một năm rồi lại một năm.”

“Chờ khi già rồi, chúng ta vẫn có thể cùng nhau tập thể dục buổi sáng, cậu không đi nổi tớ sẽ ôm cậu, khiến ai cũng ngưỡng mộ, cậu nói có tốt không?”

Trong mắt Lạc Hành thoáng chốc phủ kín một tầng hơi nước, mơ hồ đến chỉ có thể thấy rõ hình dáng của Hoắc Hành Chu, bên tai cậu là một khoảng tĩnh lặng, cuối cùng không nghe thấy cũng không nhìn thấy.

Thân thể cậu cứng đờ trong lòng Hoắc Hành Chu, hệt như một pho tượng không có linh hồn, ý thức bị buộc phải mất đi, lại bị từng câu nói dịu dàng đến tận cùng xé thành mảnh vụn, hóa thành bông tuyết.

Từng mảnh từng mảnh rơi trên người cậu, lạnh đến run lẩy bẩy.

Những câu Hoắc Hành Chu nói quá tốt đẹp, cậu chỉ cần vừa nhắm mắt đã có thể thấy được hình ảnh đó tốt cỡ nào. Nội tâm vui mừng và sợ hãi đang điên cuồng giao chiến, trong đầu như có hai âm thanh đang tranh cãi.

Cậu không nghe rõ, lại bị tranh cãi đến đau đầu, thân thể cũng không nhịn được mà run rẩy, há miệng nhưng vẫn chẳng nói được lời nào.

Lạc Hành hít một hơi thật sâu, trong mắt lại càng mờ mịt, ngay cả hình dáng của hắn cũng không thấy rõ. Cậu muốn dụi mắt, muốn lau nước mắt, nhưng luôn cảm thấy tay nặng như chì, nhấc cũng không được.

“Tớ muốn đối tốt với cậu cả đời.” Hoắc Hành Chu hơi dừng lại, nhớ lại trong lòng cậu còn có một người, lại nói: “Tớ nhất định sẽ tốt hơn người cậu thích kia, nếu như trong một lúc cậu không chấp nhận nổi thì trước hết cứ suy nghĩ thử, nhưng bé ngoan à, đừng bị những lời nói kia ảnh hưởng mà chọn chuyển trường, có được không?”

—— tớ muốn đối tốt với cậu cả đời.

Lạc Hành gần như không kiềm được, gắt gao cắn chặt răng kiềm nén nước mắt sắp rơi xuống, cảm giác hô hấp của Hoắc Hành Chu vô cùng gần, giọng nói cũng vô cùng dịu dàng.

Những lời đó hệt như một bàn tay lớn, bóp đến đầu quả tim cậu vừa đau vừa xót, lại giống như dịu dàng ôm lấy cậu, để cậu không bị gió thổi, không bị mưa tát, không bị trôi dạt đầu đường xó chợt không nơi nương tựa.

—— chúng ta sẽ có một ngôi nhà, tớ muốn đối tốt với cậu.

Cậu cũng không biết khi yêu là như thế nào, chỉ nhớ kỹ trong lòng, một người đủ mười năm.

Cậu ấy nói muốn cho mình một ngôi nhà.

Từ khi cậu bắt đầu hiểu chuyện thì đã đã sống trong căn phòng nhỏ tối đen kia vô số ngày đêm.

Có một ngày, ánh mặt trời chiếu vào, một đứa trẻ cao hơn cậu một chút nằm sấp ở trên tường, hỏi cậu: “Này, em làm gì ở đây vậy?”

“Sao em không nói chuyện, là người câm ư?”

“Cho em ăn kẹo này.”

Người ấy đưa một viên kẹo vào, Lạc Hành cuộn mình thành một đoàn nhỏ lẳng lặng nhìn viên kẹo nằm trong tay người ấy, sợ hãi nhận lấy, sau đó trông thấy người ấy nở nụ cười.

“Anh tên Hoắc Hành Chu, không được quên.”

Bé Lạc Hành khẽ gật đầu.

Cậu không quên, mười năm qua, cậu một phút cũng chưa từng quên tên Hoắc Hành Chu, không quên ngày đó hắn tới đưa viên kẹo, sau lưng mang theo nắng chiều.

Cậu đã từng rất sợ bóng tối, nhưng trong nháy mắt được nắng chiều nhuộm thành ráng màu rực rỡ nhất, xua tan hắc ám, phủi xuống hạt bụi nhỏ trong không khí.

Khi ấy tai cậu vẫn còn tốt, nghe thấy giọng nói rất êm tai của Hoắc Hành Chu, không bi bô như người khác, nhưng mang theo một phần hơi thở niên thiếu, vừa tùy ý lại kiêu căng.

Lạc Hành vẫn luôn cắn môi không nói lời nào, Hoắc Hành Chu cũng có phần hơi lưỡng lự rằng mình bày tỏ dưới cơn kích động có phải đã quá lỗ mãng rồi không. Nhưng nếu hắn không như thế thì Lạc Hành thật sự sẽ phải rời đi.

Làm sao hắn có thể yên tâm để Lạc Hành rời khỏi mình.

“Bé ngoan.” Hoắc Hành Chu rũ mắt, áp lên trán cậu, giọng ôn tồn hỏi: “Có cần tớ không?”

Lạc Hành gắt gao kiềm chế khát khao muốn gật đầu của mình, cậu đã từng vô số lần mộng tinh nửa đêm, cũng vô cùng mong chờ sẽ được nghe những lời này. Giờ đây vầng thái dương không chỉ chiếu rọi cậu, mà còn rơi vào lòng bàn tay cậu, mặc cậu muốn gì cứ lấy.

Lạc Hành ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, nghe âm thanh trầm khàn của hắn, vừa nghiêm túc vừa kiên nhẫn chờ mình trả lời.

Triệu Cửu Lan nói, cậu như thế là không bình thường.

Cậu không biết thích một người đàn ông là không bình thường, cậu vốn nghĩ, bản thân chỉ là thích một người, muốn ở bên người ấy mà thôi, cũng không thương tổn đến bất kỳ người nào.

Nhưng mà.

Nhưng mà Triệu Cửu Lan nói rất đúng, cuộc sống của Hoắc Hành Chu vốn tốt như vậy, cậu không thể vì sự ích kỷ của mình mà ảnh hưởng đến hắn, không thể.

Hắn còn có người nhà, chú Hoắc tốt như thế, mẹ hắn lại vừa xinh đẹp vừa có khí chất như vậy, cũng không thể vì mình mà bị người khác chỉ trích.

Hoắc Hành Chu cần phải giống như trước kia, liếc nhìn cậu ấy ở phía xa, nhìn cậu ấy tự tin tuỳ ý, nhìn cậu ấy khoe khoang kinh cuồng (hết sức lông bông).

Thỉnh thoảng may mắn mơ thấy, trong mơ hắn bá đạo ngang ngược có dịu dàng cưng chiều cũng có, cùng nhau ăn cơm rửa chén, cùng nhau làm bài tập chơi game, cùng nhau… Lạc Hành càng nghĩ càng khó chịu, tim đã sắp thắt vào nhau.

Nếu để Hoắc Hành Chu và cậu cùng rơi vào vũng bùn, khiến cuộc sống vốn tươi sáng của hắn trở nên âm u như mình, khiến cha mẹ hắn cũng từ đó không ngốc đầu lên được, bị người khác chỉ chỏ.

Thì cậu làm sao xứng với Hoắc Hành Chu, làm sao xứng với lòng tốt của chú Hoắc.

Lạc Hành dùng sức lắc đầu, đôi mắt càng lau càng ướt, nước mắt nóng hổi từng giọt rơi xuống, nóng đến lòng Hoắc Hành Chu từng hồi đau đớn.

“Tớ không cần.” Lạc Hành giương mắt, bình tĩnh nhìn đôi mắt bỗng co rút của Hoắc Hành Chu, nói từng chữ từng chữ một: “Tớ không cần cậu.”

Cậu rất thích Hoắc Hành Chu.

Vì hắn, gì cũng nguyện ý, cho dù… cho dù bị người khác chửi rủa cậu cũng không quan tâm. Hoắc Hành Chu là phần sạch sẽ nhất trong cuộc đời bẩn thỉu của cậu, là thứ đặt trên đầu quả tim không bị bất kỳ sự ô nghiêm nào.

Hoắc Hành Chu nhíu mày, âm thanh trong nháy mắt lạnh lẽo, hơi thở dịu dàng thoáng chốc kết thành sương lạnh, dừng một chút lại cười lên, xoa nhẹ đầu Lạc Hành, có chút khàn giọng mở miệng: “Không sao đâu, suy nghĩ một thời gian cũng được, đâu thể theo đuổi vợ là theo ngay được…”

“Tớ suy nghĩ rồi.” Lạc Hành nắm chặt tay, móng tay bấm vào lòng bàn tay đau đớn,  đôi mắt không nhịn được mà chảy nước mắt, vội cắn chặt răng nhẫn nhịn.

“Tớ nói không cần là không cần, tại sao cậu cứ thích ép buộc tớ, không…”

Giọng nói bỗng ngừng bặt.

Hoắc Hành Chu giơ tay ôm cậu vào lòng, chầm chậm vỗ hai cái lên lưng cậu, bất đắc dĩ cười khổ: “Được được được không thích không thích, đừng khóc.”

Hoắc Hành Chu thở dài, dùng âm lượng cậu không nghe được, nói thật nhỏ: “Tiểu tổ tông.”



Từ sau ngày cậu từ chối lời bày tỏ của Hoắc Hành Chu, thì hắn chưa từng đến lớp học.

Lạc Hành vô thức cắn môi, nhìn về phía chỗ ngồi trống rỗng bên cạnh.

Mấy tháng nay, mỗi ngày hắn đều ngồi bên cạnh làm ồn mình, không phải chọc đến cậu mặt đỏ tía tai thì là gọi hắn ‘Anh Hành Chu’ để xin tha mới bỏ qua.

Có lúc cậu không thể đứng nhìn hắn cứ mãi chơi game, sẽ nhẹ nhàng nhắc nhở hắn làm bài thi, nhưng hắn lúc nào cũng đắc thế không để người khác từ chối mà muốn thưởng.

Chẳng biết hắn kiếm đâu ra bao nhiêu “Lợi ích”, nhưng hắn cũng chăm sóc cho mình rất nhiều, hắn sẽ mang sữa bò mang kẹo cho mình, còn tự tay bóc cho cậu một hộp quả hạch lớn.

Hắn còn bất chấp gió tuyết, đưa bánh ngọt cho cậu, ở bên cậu trong căn phòng nhỏ đó cả đêm, còn bị Triệu Cửu Lan đánh một bạt tai.

Nghĩ tới đây, ngòi bút của Lạc Hành lệch đi, đâm quyển giải tích thành một vệt lớn.

Hết thảy đầy ấp trong lòng đều là Hoắc Hành Chu. Lạc Hành rũ mắt, khó chịu không làm bài thi nữa, cúi đầu thật thấp nằm sấp trên cánh tay.

Nếu người của thế giới này đều có thể như các chị trên Weibo, khoan dung với đồng tính như thế thì tốt rồi, tất cả mọi người đều có thể dùng ánh mắt bình đẳng mà đối đãi.

Không có kỳ thị, không có ánh mắt khác thường.

Thì tốt biết bao.



“Hành Chu?” Hiệu trưởng Trần của Nhất Trung vừa đẩy cửa phòng hiệu trưởng ra đã thấy một người vắt chéo hai chân ngồi đang buồn bực ngán ngẩm xoay bút trước bàn làm việc của mình.

Hoắc Hành Chu nghe tiếng bèn cắm bút lại ống đựng bút, đứng lên ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Chú.”

“Ngồi đi.” Hiệu trưởng Trần cửa ha hả nhìn đứa cháu này của mình, cười hỏi: “Hôm nay không phải lên lớp sao, sao cháu lại tới đây? Hay cúp học?”

Hoắc Hành Chu đan chéo hai tay để lên bàn, nghiêm túc nhìn hiệu trưởng Trần hỏi: “Trường các chú có một giáo viên tên Triệu Cửu Lan, đúng không ạ?”

Hiệu trưởng Trần ‘Ừ’ một tiếng: “Thế nào? Hai người quen nhau?”

“Không hẳn vậy.” Hoắc Hành Chu suy nghĩ một chút, uyển chuyển nói: “Con trai bà ta ngồi cùng bàn với cháu, là đứa trẻ rất hướng nội, gần đây cô Triệu nói muốn cậu ấy chuyển trường đến Nhất Trung, cậu ấy lại ngại nói nên nhờ cháu tới nói với chú.”

“Muốn chuyển đến trường của chú?” Hiệu trưởng Trần cười ha ha, “Tên gì, chú phê duyệt cho cháu.”

“Không phải. Cậu ấy không muốn chuyển, cậu ấy cảm thấy đã là năm cuối rồi, vòng tới vòng lui sẽ ảnh hưởng đến học nghiệp, cậu ấy lại không thể ngỗ nghịch với mẹ cậu ấy nên nhờ cháu đến hỏi thử chú, có thể đừng đồng ý yêu cầu chuyển trường hay không.”

“Nghĩa là gì?”

Hoắc Hành Chu chuyển trong tâm, bắt đầu nói: “Chất lượng dạy học của Nhị Trung bọn cháu cũng không tệ, cậu ấy chuyển đến trường bọn cháu để bồi dưỡng kế hoạch, trong tỉnh có ghi lại, nếu phải chuyển khỏi trường bọn cháu, vậy mặt mũi của hiệu trưởng trường bọn cháu để đây đây. Đến lúc gặp mặt thầy ấy cũng khó nói, đúng không?”

Hiệu trưởng Trần yên lặng hồi lâu.

“Lời cũng đã để cháu nói, nhưng mà chú chỉ chưa từng thấy cháu để ý đến chuyện người khác như vậy, có phải có lỗi với người ta không?”

Hoắc Hành Chu rũ mắt cười: “Gần vậy ạ.”

Sự việc tuy rằng nói như thế, nhưng chuyện chuyển trường cũng không thể chỉ dựa vào một câu nói của hắn mà quyết định. Hiệu trưởng Trần nghĩ chút rồi nói: “Cháu về trước đi, chú tìm cô Triệu bàn bạc, buổi tối sẽ có tin cho cháu.”

“Được.” Hoắc Hành Chu đứng lên, đi vài bước bỗng quay đầu lại, hỏi: “Văn phòng của cô Triệu ở đâu ạ?”

“Ra khỏi lầu này quẹo phải, tầng 5 lầu Dục Tú, văn phòng lớp 12.” Hiệu trưởng Trần nhìn đồng hồ, nói: “Giờ đã sắp đến giờ tan học, cháu tìm cô ấy có việc?”

Hoắc Hành Chu nghiêng người sang, vẫy tay: “Tán gẫu.”

Đi xuống lầu, Hoắc Hành Chu đi băng băng đến lầu Dục Tú, đúng lúc tan học, bọn học sinh ở hai bên hành lang dán mắt nhìn hắn, có vài nữ sinh còn đỏ mặt lùi mấy bước.

Hắn trước sau như một bị người khác vây xem, quen rồi nên mặt không cảm xúc đi lên tầng 5.

Văn phòng lớp 12.

Hoắc Hành Chu giơ tay gõ cửa, một âm thanh trẻ tuổi đáp lại: “Vào đi.”

Một tay hắn đẩy cửa ra, đứng ở cửa chưa đi vào.

Cô giáo trẻ tuổi liếc nhìn hắn, cảm thấy lạ mặt thì khẽ nhíu mày: “Bạn học, em tìm ai?”

Hoắc Hành Chu đảo mắt qua, trông thấy Triệu Cửu Lan đang tưới hoa, còn thường xuyên nói đùa với đồng nghiệp, trông tâm tình có vẻ tốt.

Chậc.

Này là cho rằng mình nhất định phải có được ư?

Hoắc Hành Chu cười khẽ một tiếng, mở miệng: “Cô Triệu.”

Triệu Cửu Lan nghe thấy âm thanh thì đột nhiên cứng đờ, ngón tay đưa theo bản năng, bình nước rầm một tiếng rơi trên mặt đất, vệt nước bắn tung tóe trên sàn.

Bà ta xoay thân thể cứng ngắt lại, ánh mắt lạnh lẽo trong nháy mắt, xen lẫn chút hoảng hốt: “Mày tới làm gì!”

Hoắc Hành Chu tà tà dựa vào khung cửa, hoàn toàn không thấy sự sợ hãi khẩn trương của bà ta, cà lơ phất phơ cười: “Tìm cô thỉnh giáo chút chuyện, cô thấy chỗ này nói được không, hay là tìm chỗ khác?”

Triệu Cửu Lan hốt hoảng nhặt bình nước lên, run rẩy đặt lên trên bệ cửa sổ. Trong giọng nói mang vào tia run rẩy không thể nhận ra được: “Không có gì để thỉnh giáo, lát nữa tao còn phải lên lớp, mày đi đi.”

“Nếu cô không chọn, vậy chúng ta nói chuyện ở văn phòng.” Hoắc Hành Chu cất bước đi tới, trầm thấp giễu cợt một tiếng, ngồi chễm chệ ở bàn làm việc của bà ta, nhặt một cây bút lên, gõ hai lần.

Một vẻ công tử bột.

“Dù sao tôi cũng chẳng quan tâm, không biết cô có quan tâm hay không.” Hoắc Hành Chu ánh mắt phiến diện, cười liếc nhìn cô giáo trẻ bên cạnh kia, rũ mắt nói với Triệu Cửu Lan, “Cô biết mà, tôi không biết liêm…”

“Câm miệng!” Triệu Cửu Lan đột nhiên hét to, giọng nói sắc bén đâm vào màng tai đau nhói.

“Vậy.” Cô giáo nhìn tình hình này, lưỡng lự bảo: “Cô Triệu, hai người nói chuyện đi, em ra ngoài thảo luận về bài thi tháng tới với cô Mã một chút.”

Triệu cửu Lan không lên tiếng, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Bà ta biết rõ, thằng nhóc lưu manh này hoàn toàn không biết xấu hổ, chuyện gì cũng nói chuyện gì cũng làm, đối cứng với nó cuối cùng cũng chỉ có phần thua thiệt.

“Mày muốn nói gì.” Giọng Triệu Cửu Lan cứng ngắc hỏi.

Hoắc Hành Chu gõ bàn, cười nói: “Thỉnh giáo bà, mục đích cùng hành động mà bà gởi…”

Triệu Cửu Lan cắn răng, đồng tử đột nhiên co lại, ngoài lạnh trong yếu hỏi: “Nó nói cho mày biết?”

Hoắc Hành Chu ‘A’ một tiếng, không tỏ rõ ý kiến.

Triệu Cửu Lan cười lạnh, giữ vững lý luận của mình: “Tao nói những lời đó thì có chỗ nào không đúng? Đồng tính luyến ái vốn là biến thái, là bệnh hoạn! Nó là con trai tao, tao có trách nhiệm biến nó lại thành đứa trẻ bình thường.”

Hoắc Hành Chu khẽ nhíu mày, đứa trẻ bình thường?

“Không chỉ vậy, bà còn bảo cậu ấy đừng ở cùng một chỗ với tôi, quên rồi?” Hoắc Hành Chu giễu cợt: “Thật sự cảm ơn bà đã dụng tâm lương khổ[1] rồi.”

[1] Dụng tâm lương khổ (用心良苦 – trong đó chữ “lương – 良” dùng theo nghĩa là rất: ý câu thành ngữ là: dùng rất nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại. Ý nói Triệu cửu Lan đã suy nghĩ rất nhiều, dùng hết thảy mọi cách để ‘uốn nắn’ Lạc Hành trở lại bình thường, tách Lạc Hành ra khỏi Hoắc Hành Chu, còn nguyên do vì sao bà ta cố gắng nhiều như vậy thì về sau sẽ nói.

Triệu Cửu Lan mạnh miệng, bày ra biểu tình kiêu ngạo, tựa như nghĩ tới chuyện buồn nôn gì, lạnh lùng nói: “Tao chỉ là giáo dục nó không nên hủy hoại cuộc sống và gia đình người khác. Nếu như nó còn một chút lương tri, thì không nên ở cùng mày, hủy hoại mày, hủy hoại cha mẹ mày.”

Tâm Hoắc Hành Chu dần chìm xuống.

Mỗi một chữ của Triệu Cửu Lan đều nặng nề đập vào tim hắn, cuối cùng xếp thành một câu hoàn chỉnh, như một bàn tay tàn nhẫn bóp nát tim hắn.

Chẳng trách ngày đó cậu lại có nỗi tuyệt vọng và thống khổ sâu như vậy, thời điểm nói không cần mình thì khóc còn khó coi hơn người bị cự tuyệt là hắn.

Phải rồi.

Lạc Hành thiện lương như vầy, cậu ấy tình nguyện thương tổn mình cũng không thể khiến mình có chút tổn thương nào, càng nói đến thương tổn cha mẹ cậu ấy.

Triệu Cửu Lan chính là nhìn thấy sự thiện lương của Lạc Hành, biết mạnh bạo không thể khiến cậu khuất phục nên hết thảy đều lựa chọn cách này để khiến cậu tự động buông bỏ.

Thứ hai là cũng có thể đả kích mình, khiến hai người nhất định hiểu lầm càng sâu, sẽ không thể ở bên nhau.

Mưu tính này thì tốt lắm.

Tiếc là, bà ta lại gặp phải kẻ tên Hoắc Hành Chu này.

“Thì ra là vậy.” Hoắc Hành Chu khẽ cười, đứng lên vẫy tay với bà ta: “Cảm ơn cô Triệu đã giải thích nghi hoặc, đi đây.”

“Mày có ý gì…” Triệu Cửu Lan ngẩn ra, dường như nghe không hiểu, mờ mịt hai giây.

“Lừa bà đó.” Hoắc Hành Chu hơi câu khóe miệng: “Lạc Hành không chịu nói ra, tôi lại không nỡ ép cậu ấy nên chỉ có thể tới hỏi bà.”

Triệu Cửu Lan thẹn quá hóa giận, giơ tay đã muốn đánh hắn lại bị hắn cầm chặt cổ tay, hung hăng siết chặt, bóp đến bà ta cau mày, bị đau đến giãy giụa.

“Nè, lần trước cho bà tát một cái coi như trả lại ân huệ bà sinh Lạc Hành, bà còn thật sự cho rằng tôi sẽ mặc cho bà đánh chửi?” Mặt mày Hoắc Hành Chu lạnh như băng, nhìn bà ta từ trên cao, đè nén ánh mắt rét lạnh có thể đông cứng người sống.

“Tôi không động chạm bà, chỉ là không muốn tổn thương Lạc Hành, bà thật sự cho rằng tôi sợ bà?”

“Bà cảm thấy có Lạc Hành là sự sỉ nhục của bà?” Hoắc Hành Chu cười nhạo một tiếng, tàn nhẫn hất cổ tay bà ta ra, lạnh nhạt nói: “Có người mẹ như bà, mới là sự sỉ nhục của Lạc Hành.”

“Bà tìm đủ mọi cách không muốn để chuyện tôi thích cậu ấy bị người khác biết, rất không thực, tôi cũng vậy.”

Triệu Cửu Lan bỗng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm hai mắt hắn nói: “Thế mày…”

“Tôi là vì, không muốn để người khác biết được cậu ấy có một người như vậy, người mẹ ngược đãi của cậu ấy.” Hoắc Hành Chu cúi người, dùng giọng nói trầm thấp, cười nói: “Tôi ngại lắm.”

Triệu Cửu Lan nhìn bóng lưng của Hoắc Hành Chu, tàn nhẫn quét toàn bộ bài thi trên bàn làm việc xuống, cầm cốc đập, chậu hoa vừa mới tưới vỡ đầy đất, dọa giáo viên vừa trở về từ bên ngoài sợ ngây ngẩn.

“Cô Triệu, sao, sao thế ạ?”

“Không có gì.” Triệu Cửu Lan hung hăng siết lòng bàn tay, ngã ngồi trên ghế, nặng nề hít khí vào lại phun ra như để hả giận, nhìn cô giáo có phần lo lắng.

“Có phải em học sinh kia uy hiếp cô không?” Cô ngẩng đầu nhìn cửa, học sinh khi nãy trông thật không giống người hiền lành mà. Tuy rằng vẫn luôn mang ý cười, nhưng biểu tình trên mặt lại cực kỳ lạnh.

“Chúng ta là giáo viên, lại sợ một học sinh ư?” Cô lấy điện thoại ra nói: “Em giúp cô báo cảnh sát, không tin không trị được cậu ta,”

“Không cần, tôi không sao.” Triệu Cửu Lan vẫn luôn lẩm bẩm lập lại: “Tôi không sao, không sao.”

“Cô…” Cô giáo đưa tay, chạm lên trán Triệu Cửu Lan, bị bà ta dùng sức đẩy tay ra, vội vã đỡ lấy bàn, lòng hãy còn sợ vừa định mở miệng đã thấy bà ta suy sụp xông ra ngoài.

Triệu Cửu Lan chạy đến phòng vệ sinh, mở khóa vòi nước ra sức hắt nước lạnh lên mặt. Bà ta rốt cuộc đã làm sai điều gì!

Tại sao người nào cũng đối xử với bà ta như vậy, tại sao tất cả những người trên đời này đều muốn đối xử với bà ta như vậy. Lạc Chí Viễn đã như vậy, Lạc Hành cũng vậy, tất cả bọn họ đều như vậy!

Không một ai thật sự yêu bà ta, tất cả mọi người đều muốn rời khỏi bà ta, cả cha mẹ cũng cảm thấy bà ta chưa cưới đã có thai, còn ở bên một tên đồng tính luyến ái quá mất mặt, xua đuổi bà ta.

Bà ta ưỡn bụng lớn, lúc nhọc nhằn khổ sở mà sống không ai biết, lúc bị người khác hối thúc có ai từng bảo vệ bà ta, từ trước đến nay chưa từng ai thật sự nhìn thấy sự đau khổ của bà ta.

Triệu Cửu Lan rốt cuộc không kìm nén được, nằm nhoài bên cạnh bồn gào khóc.



Liên tục nửa tháng, Hoắc Hành Chu đều không đến lớp, không ai biết hắn đã đi đâu.

Phùng Giai từng đến hỏi vài lần, Diệp Tiếu Tiếu cũng tới hỏi mấy lần, Lạc Hành cũng chỉ lắc đầu.

Cậu không biết.

Sau ngày đó, cậu không dám liên lạc với Hoắc Hành Chu nữa, sợ hắn thấy phiền sẽ càng không đến lớp.

Hiệu trưởng từng tìm cậu nói chuyện, nói thường xuyên chuyển trường sẽ có ảnh hưởng đối với học nghiệp của cậu, vì vậy không tán thành. Hiệu trưởng Trần của Nhất Trung nói chuyện với mẹ cậu, cũng không đồng ý chuyển trường.

Cậu cứ yên tâm mà học ở Nhị Trung, chờ tốt nghiệp đi.

Lạc Hành thở phào nhẹ nhõm, nhìn giao diện Wechat của Hoắc Hành Chu, nhìn ghi chép hai người từng nói chuyện một lần lại một lần, nhìn hắn cố tình giở trò xấu để chọc mình, trong lòng vừa đau vừa xót.

Cậu rất nhớ Hoắc Hành Chu, nhưng lại không dám gửi Wechat cho hắn, chỉ sợ gửi đi rồi sẽ hiển thị ‘Bạn đã không còn là bạn tốt của đối phương’, càng lo lắng mình sẽ không kiềm được nữa.

“Không phải, Lạc Hành.” Phùng Giai kéo lê dép đi ra từ phòng vệ sinh, gõ gõ mép giường của cậu hỏi: “Chẳng phải Hoắc Hành Chu ở cùng cậu sao, nó đi đâu không nói cho cậu biết hả.”

Lạc Hành khẽ lắc đầu: “Tớ không biết.”

“Nó sẽ không đi đánh nhau, chết ở đâu rồi. Ôi mẹ nó tớ phải hỏi thử, đất nước không thể một ngày không có vua.” Phùng Giai cười hai tiếng, nói không lựa lời chế giễu: “Cũng chẳng báo một tiếng, về rồi không ai nhặt xác cho nó đâu.”

Người nói vô tâm, Lạc Hành lại bị câu nói này của cậu ta dọa sợ, môi run rẩy nói: “Cậu có thể, có thể tìm cậu ấy không?”

“Sao cậu không tự tìm.” Phùng Giai cúi đầu chơi game, nhớ đến chuyện Lạc Hành không nghe được, lại ngẩng đầu nhìn cậu nói: “Chắc nó cố tình câu cậu đó, nói không chừng đang chờ cậu dỗ nó.”

Lạc Hành rũ mắt, cậu thật không biết nên làm gì, nhưng lại rất lo cho Hoắc Hành Chu, vẫn là cẳn răng gửi một tin nhắn Wechat cho hắn.

—— cậu… mấy ngày nay sao không đến lớp.

Gửi tin nhắn đi, không có nhắc nhở không còn bạn tốt, nhưng cũng chẳng trả lời.

Phùng Giai và cậu út của cậu ta lập nhóm chơi game rồi, không nói thêm nữa. Lạc Hành nhìn giường chiếu trống không ở đối diện, tâm dần chìm xuống.

Hoắc Hành Chu không cần cậu nữa.

Lạc Hành nằm xuống, che kín mình trong chăn, ngơ ngác nhìn giao diện Wechat không hề trả lời lại, một giọt nước mắt lách tách rơi xuống, im lặng co mình lại, nuốt nghẹn ngào về lại trong bụng.

Kỳ thực tên Hoắc Hành Chu này, thậm chí có thể dùng “Đơn thuần” để hình dung.

Hắn gia giáo tốt, lớn lên trong hoàn cảnh may mắn kia, đen là đen trắng là trắng.

Dù cho tình cờ bước vào khu vực u tối thì hắn cũng có thể cấu xé sự hỗn độn, tách bản thân ra từ bên trong.

Cha mẹ hắn cũng không dạy hắn hóa rồng[2] như người bình thường, chỉ là đích thân dạy dỗ để tạo nên tam quan và tính cách của hắn.

[2] Nguyên văn là [Vọng tử thành long/望子成龙]: ý nói hy vọng con trai mình là người thành đạt.

Lạc Hành cắn chặt môi, ở trong lòng lần lại một lần nói lời xin lỗi, là cậu không tốt, cậu không nên tự mình đến trêu chọc Hoắc Hành Chu.

Nếu như cậu không đến, thì Hoắc Hành Hành vẫn là dáng vẻ tùy tiện khoe khoang đó. Lạc Hành nghĩ, cậu thật sự rất tệ, chỉ có thể mang sự đau khổ đến cho người khác.

Cậu cho Triệu Cửu Lan sự đau khổ, cũng cho Hoắc Hành Chu sự đau khổ.



“Lạc Hành.” Diệp Tiếu Tiếu cầm giấy kiểm tra sức khỏe phát ra cho từng người, lúc đến cậu thì gọi hai tiếng mới phản ứng.

Lạc Hành nhận lấy, vừa định nói cảm ơn đã nghe Diệp Tiếu Tiếu hỏi: “Hôm nay Hoắc Hành Chu có tới không?”

“Tớ không biết.” Lạc Hành cụp mắt, có chút cô đơn.

Diệp Tiếu Tiếu nhìn khuôn mặt hơi tái nhợt của cậu, gầy hơn so với nửa tháng trước không ít, gần như thở dài nói: “Vậy tớ đưa cậu giữ tờ đơn của cậu ấy nhé, cậu chờ cậu ấy đến rồi đưa tờ kiểm tra sức khỏe cho cậu ấy.”

Lạc Hành vừa muốn nói đã thấy Diệp Tiếu Tiếu bị người khác gọi một tiếng, nhét tờ giấy kiểm tra sức khỏe vào tay cậu rồi đi mất.

Lạc Hành cúi đầu nhìn giấy kiểm tra sức khỏe, ngữ khí trầm thấp, sau đó lần lượt xếp hàng cùng đoàn người bắt đầu tiến hành hạng mục kiểm tra sức khỏe.

Đến khi kiểm tra thính lực, bước chân Lạc Hành bỗng dừng lại.

Hồ Giai Văn nghi hoặc: “Làm sao vậy?”

Lạc Hành ngẩng đầu nhìn, cổ họng phát khô bảo: “Cậu trước, kiểm tra trước đi, tớ đến phòng vệ sinh một chút.” Nói xong cũng không đợi Hồ Giai Văn đáp đã đi.

Cậu ngồi trên ghế ở đại sảnh của bệnh viện, ngơ ngác nhìn mục kiểm tra thính lực kia.

Nộp báo cáo này lên rồi, đến lúc đó mọi người đều sẽ biết chuyện cậu không nghe được. Che giấu lâu như vậy, không muốn bị người khác biết mình khiếm khuyết, cuối cùng vẫn phải máu chảy đầm đìa mà xé ra.

Một lúc lâu.

Lạc Hành đứng lên đi đến phòng khám bệnh, bác sĩ khẽ đẩy mắt kính, nhận lấy tờ đơn của cậu cười híp mắt nói: “Đến đây, không cần lo lắng, chỉ là đo lường thính lực thôi.”

Lạc Hành nhắm mắt lại. ‘Dạ’ một tiếng.

Ông bác sĩ hòa ái đo lường, biểu tình cười híp mắt từ lúc mới bắt đầu dần trở nên cứng ngắc, cuối cùng có phần kinh ngạc: “Anh bạn nhỏ, thính lực của cháu…”

Bác sĩ dừng một chút, dùng lời tương đối uyển chuyển hỏi: “Cháu là sau này mới tạo thành ư, trong nhà từng đưa cháu đi khám chưa?”

Lạc Hành lắc đầu.

Bác sĩ thở dài, biểu tình đầy vẻ chú cũng nghĩ vậy: “Tai của cháu, nếu như giải phẫu sớm một chút vẫn có thể chữa khỏi, cho dù không thể bình phục hoàn toàn nhưng trao đổi bình thường vẫn có thể bảo đảm, hiện tại…”

Thân thể Lạc Hành cứng đờ, gian nan hỏi: “Ý của bác sĩ là… Sau này cháu cũng sẽ không bình phục, có đúng không?”

Bác sĩ thương xót gật đầu, sau đó lại nói: “Hiện tại thính lực của cháu vẫn chưa hoàn toàn biến mất, phối hộp với máy trợ thính vẫn có thể nghe được, không cần phải sợ.”

Lạc Hành trầm mặc một hồi, nói tiếng: “Cảm ơn bác sĩ.”

Bác sĩ thở dài, dư quang chợt thấy có người vẫn luôn đứng ở trước cửa sổ đằng kia, “Bạn học, kiểm tra sức khỏe sao? Vào đi.” Kết quả ông vừa gọi, người nọ đã nhanh chóng mất hút.

Lạc Hành cầm kết quả tờ đơn từ trong tay bác sĩ, lại nghe ông dặn dò vài chuyện liên quan đến tai và máy trợ thính, nán lại một hồi mới ra ngoài.

Lúc cậu đi ra muốn lấy điện thoại ra xe giờ, kết quả đột nhiên vang lên một tiếng.

Cậu lập tức lấy điện thoại ra, ngón tay run rẩy mở khóa, lại phát hiện không phải Wechat, cũng không phải Hoắc Hành Chu, mà là Weibo vang lên.

Bất Viễn Hành: Được được, một thời gian nữa là nghỉ đông. Nếu như con không tiện đến đây, vậy ba có thể đến thăm con không?

Lạc Hành có chút buồn bực nhìn tin nhắn của Bất Viễn Hành này, chỉ thấy cực kỳ uể oải.

Tại sao ông ta cứ cố chấp nhất định muốn gặp mình, nhiều năm như vậy cũng chưa từng gặp, bây giờ gặp thì có ý nghĩa gì, người đã chết thì đã chết, cuối cùng gặp mặt còn có ý nghĩa gì.

Chẳng lẽ ông ta có thể cho cậu sinh mệnh lần thứ hai ư.

Lạc Hành phiền muộn trong lòng, nhưng đến cùng cũng không nỡ đối xử lạnh lùng với một kẻ hấp hối sắp chết, còn gửi tin nhắn lại, đáp: Chờ nghỉ đông rồi con tới thăm ngài, xin ngài tích cực tiếp nhận điều trị, sống thật tốt.

@Bất Viễn Hành: Được! Chỉ cần con đồng ý gặp ba là tốt rồi.

@Bất Viễn Hành: Chuyện này con đã nói với mẹ con chưa? Nhất định không được nói cho bà ấy biết, được không?

Lạc Hành nhấp khóe miệng, trong đầu loạn như nấu một nồi bong bóng đặc sệt. Người này lựa lời trông rất hèn mọn, mang theo sự cầu xin rõ ràng.

—— ừm.

@Bất Viễn Hành: Ba biết con là đứa trẻ ngoan, cũng biết nhiều năm như thế không đến tìm con là ba không làm tròn bổn phận. Nhưng ba không có cách nào, mẹ con không cho ba gặp con, ba vẫn luôn len lén quan tâm con, mỗi một lần thi đấu của con ba đều đến xem.

@Bất Viễn Hành: May mà, may mà mẹ con dạy dỗ con rất tốt. Tuy rằng bà ấy hận ba, nhưng bà ấy vẫn yêu thương con, như vậy ba có chết cũng yên lòng.

@Bất Viễn Hành: Xin lỗi, nếu có thể, ba muốn chính miệng nói với con một tiếng, cho nên con sẽ đến gặp ba, đúng không?

Lạc Hành cau mày, lời tới đây cậu đã không cần bất kỳ nghi ngờ gì, người đối diện này chính là ba cậu.

Cậu vốn còn đang suy nghĩ, ai lại sợ Triệu Cửu Lan biết mình từng liên lạc với người nọ như vậy, lại còn kiên trì muốn gặp người nọ.

Triệu Cửu Lan không có bạn bè cũng chẳng có thân thích, riêng chỉ có thể dây dưa rễ má với bà ta, vừa sợ để bà ta biết được trước khi chết muốn gặp cậu, phỏng chừng chỉ có cha ruột của cậu.

Người này nói, ông ta rất quan tâm mình, len lén chú ý đến cậu.

Mỗi một lần thi đấu ông ta đều đến xem.

Còn nói may mà Triệu Cửu Lan rất thương cậu, dù chết cũng yên lòng.

Người này đang nói dối.

Có lẽ ông ta đã từng đến xem cậu thi đấu, nhưng tuyệt đối chưa từng chú ý tới cậu, chỉ cần tra ra một chút sẽ biết, Triệu Cửu Lan vốn chưa từng có “Yêu thương” với cậu.

Đến cả hiệu trưởng Tứ Trung cũng biết, Triệu Cửu Lan đối với cậu chỉ có hận, lạnh lùng xem cậu như cái máy học hành mà đào tạo, chưa từng có dù chỉ một ngày, từng yêu thương từng dịu dàng với cậu.

Không phải.

Lạc Hành chợt nhớ tới, từng có một ngày, ngày đó khi cậu bị Triệu Cửu Lan đánh đến mất đi thính giác rồi nằm viện, có một người đàn ông đã tới.

Cậu ở trong cơn mê man, nhìn thấy Triệu Cửu Lan nói chuyện với một người đàn ông, bà ta cười vừa kiêu ngạo vừa lạnh lùng, sau đó cực kỳ dịu dàng đút cho cậu một miếng bánh ngọt.

Ngày ấy.

Lạc Hành vẫn cho rằng, ngày ấy Triệu Cửu Lan thật sự có một chút quan tâm với cậu, thậm chí còn cố gắng kiềm nén nước mắt. Thầm nghĩ không nên khiến bà ta lo lắng, không nên khiến mẹ lo lắng.

Cậu không đau.

Miếng bánh ngọt kia cậu nhớ rất nhiều năm, cũng vì miếng bánh ngọt ấy mà vẫn cho rằng Triệu Cửu Lan đã từng thương cậu, thật ra đã sai rồi, cậu vẫn luôn nhìn lầm rồi.

Bà ta chỉ là làm cho người đàn ông kia xem, giả vờ như mình rất thương đứa con trai này, cố ý kích thích người đó mà thôi.

Lạc Hành ngồi trên ghế ở đại sảnh bệnh viện, ngơ ngác nhìn từng tin nhắn biểu lộ chân tình của Bất Viễn Hành nhảy ra trên điện thoại, chỉ cảm thấy buồn cười.

Mỗi một người bọn họ.

Không một ai chào đón Giáng Sinh với cậu, thì tại sao lại một mình sinh cậu ra. Cậu không ngại bản thân chịu khổ, nhưng cậu rất không hiểu.

Ba, mẹ.

Chan chứa biết bao tình yêu, lại mỉa mai hai tiếng xưng hô này.

Nếu như không muốn, thì tại sao họ lại sinh cậu ra.

Lạc Hành cúi đầu thật thấp vào khuỷu tay, nhưng trong nháy mắt cúi xuống lại bị người khác nâng mặt lên, cậu ngẩng đầu lên.

Một người lẳng lặng đứng trước mặt, sau đó ngồi xổm người xuống, dùng ngón tay lau đi nước mắt của cậu.

Hoắc Hành Chu.

———

Lời của Editor: Tuôi khóc rồi này…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK