Cho dù hắn không vừa lòng với lão bà của mình lắm, nhưng làm một đại nam nhân. Tạ Uẩn cảm thấy nuôi gia đình là rất cần thiết, hài tử vẫn còn ở trong bụng lão bà tiện nghi, không thể để xảy ra sai lầm được.
Hơn nữa, hắn cũng không phải người thích chịu ủy khuất, không nghĩ sẽ vì một chút bạc mà bạc đãi chính mình.
Tạ Uẩn trái lo phải nghĩ, vẫn cho là luyện chế dược tề có lời nhất. Ủ chín linh dược tuy rằng cũng kiếm được nhiều tiền. Nhưng nếu chỉ vì vậy mà bại lộ bí mật, có thể sẽ mất nhiều hơn được.
Tạ Uẩn đi đến góc tường, mở hòm thuốc ra, dược liệu bên trong không còn thừa mấy, cần phải ủ chín một ít thực vật mới có thể luyện chế dược tề được. Lần này Tạ Uẩn chuẩn bị luyện chế dược tề trung phẩm, dược tề hạ phẩm không đáng giá tiền. Một lọ thối thể tề giá cả cũng là một ngàn lượng bạc, dược tề trung phẩm có giá ít nhất cũng phải gấp mười lần thối thể tề.
Cái nghề dược tề sư này, ở địa phương như trấn Thanh Thạch, vẫn là vô cùng nổi tiếng.
Tạ Uẩn lấy dược liệu ra, sau đó lại lấy ít hạt giống, chậm rãi dùng dị năng thúc giục, hạt giống trong nháy mắt bắt đầu nảy mầm sinh trưởng cho đến khi thành thục, thời gian mau đến không thể tưởng tượng. Tạ Uẩn đối với chuyện này đã sớm tập mãi thành quen. Trong lòng vẫn có chút bất mãn, sau mạt thế, hắn một lần sử dụng dị năng, có thể ủ chín cả một đồng ruộng. Ai cũng nói từ nghèo lên giàu thì dễ, từ giàu về nghèo thì khó*, lời này quả không sai.
(*: ý của câu này là cách thích nghi với cuộc sống chứ không phải cách kiếm tiền)
Có điều, khi nhớ tới lần ủ chín lúc trước, Tạ Uẩn lại cảm thấy như vậy quả thực đã là không tồi. Ít nhất, hiện giờ sau khi hắn liên tục thúc giục hơn mười gốc thực vật, hắn mới cảm giác được một chút mỏi mệt.
Tạ Uẩn phát hiện thúc giục thực vật bình thường, so với thúc giục linh thực dễ dàng hơn. Một gốc linh thực cơ hồ muốn tiêu hao hơn một nửa dị năng của hắn. Trước đó thúc giục hơn mười gốc dược thảo, dị năng của hắn vẫn còn no đủ, sau khi thúc giục một gốc linh thảo, đại não của hắn cũng đã cảm giác có chút mệt mỏi.
Tạ Uẩn không hề dừng lại mà tiếp tục lấy ra hạt giống khác tiến hành ủ chín, thẳng đến khi dị năng của hắn hao hết. Lúc này mới bắt đầu khoanh chân đả tọa, thân thể hiện tại của hắn, không có bất luận công pháp tu luyện nào có thể tham khảo được, muốn thăng cấp, hết thảy chỉ có thể tự mình sờ soạng. Tạ Uẩn trước tiên là đem dị năng dùng hết, sau đó lại đả tọa khôi phục, như vậy không những có thể tăng trưởng tu vi nhanh chóng, mà còn có thể làm cho hắn thăm dò được phương thức năng lượng vận hành trong cơ thể, có thể nói là một hòn đá ném trúng mấy con chim.
Ở trong viện nghiên cứu mấy năm nay, Tạ Uẩn thu hoạch được rất nhiều, các loại tư liệu thực nghiệm cùng với tri thức đều chứa đựng trong óc. Hiện giờ hắn chỉ là nhiều thêm một cái đan điền mà thôi, Tạ Uẩn cũng không để ý chuyện này, cho dù không có công pháp tu luyện, vậy thì hắn sẽ sáng tạo ra một bộ công pháp.
Tạ Uẩn ngưng thần tĩnh khí, từng chút từng chút vận hành nội tức du tẩu trong cơ thể. Nhưng rất nhanh sau đó, hắn phát hiện có gì đó không thích hợp, linh khí bên ngoài tựa hồ như từ bốn phương tám hướng dũng mãnh chạy vào trong cơ thể. Sau khi du tẩu một vòng, tán đi hơn phân nửa, những cái còn sót lại thì cùng với nội khí hòa thành một thể.
Tạ Uẩn vừa mừng vừa sợ, hắn nhớ rõ, thế giới này chỉ có võ giả có tu vi từ Võ Sĩ trở lên mới có thể đem linh khí chứa đựng trong thân thể. Nhưng hắn hiện tại thế mà có thể hấp thu linh khí. Chuyện này đâu thể chỉ dùng hai chữ vui sướиɠ là có thể diễn tả hết được. Tâm thần Tạ Uẩn vừa động, nhanh chóng suy nghĩ cẩn thận nguyên nhân. Ở mạt thế, lúc dị năng giả tu luyện, ngoại trừ hấp thu năng lượng trong tinh hạch, còn có thể hấp thu năng lượng tự do trong không khí. Hiện tại, nội tức đã dung hợp với dị năng của hắn, đặc tính tự nhiên của dị năng cũng theo đến đây. Chỉ tiếc thiên phú của hắn không tốt, linh khí ở trong cơ thể dạo một vòng, chỉ có thể hấp thu được một chút.
Nhưng mà, cho dù chỉ có một chút, Tạ Uẩn cũng đủ vui sướиɠ rồi, có linh khí tẩm bổ, thân thể của hắn khôi phục cực nhanh, chỉ đả tọa một lát, tu vi của hắn không chỉ tăng trưởng thêm một chút, mà ngay cả năng lượng trước đó tiêu hao hết cũng đã bổ sung đầy đủ. Tạ Uẩn hưng phấn đến độ hận không thể ngửa mặt lên trời cười dài ba tiếng.
Tiếp đó, Tạ Uẩn lại lấy hạt giống ra tiến hành ủ chín. Sau khi hao hết dị năng, hắn liền bắt đầu đả tọa, vòng tuần hoàn cứ thế lặp đi lặp lại, thẳng đến khi số dược liệu hao gần sạch, Tạ Uẩn mới chuẩn bị bắt tay vào luyện chế dược tề. Hắn tính luyện chế hai bình thối thể tề hạ phẩm, toàn bộ đám dược thảo còn lại thì dùng luyện chế dược tề trung phẩm.
Vội vội vàng vàng suốt một buổi tối. Sáng sớm ngày hôm sau, Tạ Uẩn vừa chợp mắt chưa được bao lâu, trong viện liền truyền đến một trận tiếng ồn đập cửa không chút khách khí.
" Phanh phanh phanh!"
" Thất thiếu gia, thất thiếu gia, mau mở cửa."
" Tới đây, tới đây." Tạ An vội vàng chạy ra mở cửa viện, người gõ cửa đúng là Tạ Trung, phía sau hắn là một vị công tử khí vũ bất phàm, người tới đúng là tam phòng tạ gia ngũ thiếu gia Tạ Tranh.
" Kiến quá ngũ thiếu gia." Tạ An vội vàng thỉnh an hành lễ, thuận tiện còn hung hăng trừng mắt liếc Tạ Trung một cái, cái thứ ăn cây táo rào cây sung thấy ghét.
Sắc mặt Tạ Tranh không tốt lắm, ánh mắt quét một vòng quanh sân, lạnh lùng hỏi: " Thế nào? Thất đệ lại đang bế quan tu luyện?"
Tạ An cứng họng, mấy ngày nay vì ứng phó mấy tiểu thư công tử đến tìm tra, hắn đều lấy lý do thiếu gia đang bế quan ra cự tuyệt người đến bái phỏng. Có điều, toàn bộ Tạ phủ đều biết, mỗi năm thất thiếu gia đều bế quan hơn mười lần. Nhưng mỗi lần bế quan ra đều không có thu hoạch gì, tu vi không một chút nào tăng trưởng.
Tạ Tranh cực kỳ ngạo mạn mà nói: " Ngày mốt tổ phụ mở tiệc mời khách, nói cho thất đệ một tiếng, bảo hắn đừng quên đến dự. Tam ca vô cùng nhớ thương hắn, thất đệ bây giờ đúng là có bản lĩnh, ngay cả mẫu thân mà cũng dám đắc tội, chẳng lẽ tự sát một lần xong đổi tính?"
Tạ An ngậm miệng không nói, ngũ thiếu gia muốn tìm tra, hắn nói cái gì cũng đều là sai. Dù sao thiếu gia không ở đây, hắn chỉ là một hạ nhân, ngũ thiếu gia đang bực tức, chế nhạo hắn một lát rồi sẽ đi.
Tạ Tranh hừ lạnh một tiếng, có vẻ thực không cao hứng. Tuy trong bụng hắn rất muốn xông vào viện nhìn xem. Nhưng thất đệ lấy cớ bế qua, nếu hắn xông vào thì chính là phá hỏng quy củ của Tạ phủ. Loại sai lầm cấp thấp này hắn sẽ không ngu mà phạm phải. Bằng không, đợi đến ngày sau thời điểm hắn bế quan, người khác có xông vào gián đoạn, hắn cũng không có lý do trách cứ người ta. Dù sao trước đây cũng là do hắn phá hỏng quy củ trước.
Tạ Tranh không nhìn thấy chính chủ, cảm giác thực không cam lòng. Trước khi tam ca trở về, hắn là nhi tử được phụ thân coi trọng nhất. Sau khi tam ca trở về, nhớ đến tao ngộ mấy ngày nay nếm trải, trong lòng Tạ Tranh giống như bị một tảng đá lớn đè nặng khiến cho phát hỏa. Hắn không dám tìm tam ca gây phiền toái, chỉ có thể đi tìm tên mập chết tiệt khi dễ một chút. Dựa vào cái gì bọn họ đều là nhi tử của phụ thân, tam ca thì cũng thôi đi, thế mà ngay cả tên mập chết tiệt này cũng muốn xếp phía trước hắn.
Trong lòng Tạ Tranh tràn đầy ác ý: " Mẫu thân rất đau lòng vì thất đệ, các ca ca còn chưa có thành thân đâu. Thế mà thất đệ đã sắp làm cha. Ngày mốt tổ phụ mở tiệc, ngươi nhớ nhắc thất đệ một tiếng, bảo hắn đừng quên mang theo đệ phu theo, chúng ta còn chưa có gặp qua đâu, ha ha ha."
Tạ Tranh nói xong, liền cười lớn nghênh ngang bước đi.
Tạ An mặt ủ mày ê, bộ dạng của thiếu phu nhân sao có thể ra cửa gặp người được.
Tạ Uẩn ở trong phòng đã sớm bị thanh âm của bọn họ đánh thức, tâm tư của Tạ Tranh quả thật rất dễ đoán, nguyên nhân không phải do hắn, mà nằm ở hai chữ ghen ghét. Tạ Tuyết rất chiếu cố nguyên chủ, cũng là một lý do khiến người khác ghen ghét. Nguyên chủ rõ ràng chỉ là một tên phế vật, ngoại trừ Tạ Sóc ra thì tài nguyên hắn đoạt được nhiều hơn bất luận kẻ nào. Nếu như thiên phú của nguyên chủ tốt, thì cũng cho qua. Nhưng nguyên chủ không những có thiên phú kém mà hắn còn đem tài nguyên của mình nhường cho Tạ Sóc. Phải biết rằng, tài nguyên tu luyện của Tạ Sóc rất phong phú, hơn nữa còn lấy một phần của Tạ Uẩn, điều này há có thể không khiến người đỏ mắt. Hành vi của nguyên chủ quả thật đã chọc cho nhiều người tức giận, hắn ở Tạ gia nhân duyên không tốt, kỳ thật cũng là gieo gió gặt bão.
Nếu đã tỉnh rồi, Tạ Uẩn cũng không tính tiếp tục ngủ nữa. Võ giả tu luyện đến trình độ nhất định, chỉ cần ngủ một hai canh giờ là đủ giấc rồi.
Tạ Uẩn từ trêи giường đứng dậy, sau khi rửa mặt chải đầu xong, dùng bữa sáng xong, liền gọi Tạ An với Lý Kỳ tới, tiện tay ném ra hai bình dược tề: " Thưởng cho các ngươi."
" Đây là..." Tạ An nghi hoặc tiếp nhận dược tề, ngay sau đó hai mắt liền phụt lóe ra ánh sáng, kinh hô: " Đây là thối thể tề hạ phẩm, cảm ơn thiếu gia."
Ánh mắt Lý Kỳ sáng lên, đem dược cầm trêи tay nâng niu như bảo bối, sợ đánh mất, vui vẻ nói: " Cảm ơn thiếu gia."
Tạ Uẩn cong môi, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt, hạ nhân hầu hạ hắn, sao có thể thua kém người khác. Tạ An, Lý Kỳ, nếu được việc, hắn sẽ chuẩn bị bồi dưỡng hai người thật tốt. Làm một đại thiếu gia yêu thích hưởng lạc, lý tưởng mà Tạ Uẩn từ trước đến giờ luôn thờ phụng đó là, chuyện có thể sai người khác làm thì chính mình tuyệt không cần phải tự động thủ. Nếu như chuyện gì cũng phải tự làm lấy, thì hắn nào còn thời gian để tu luyện nữa.
" Ban ngày trong viện còn nhiều người dòm ngó, buổi tối rồi hẵng dùng, tranh thủ sớm ngày tấn giai, đặc biệt là Tạ An, ngươi phải cố gắng, tu vi của Lý Kỳ còn cao hơn ngươi một bậc nữa đó."
" Vâng". Tạ An vội vàng gật đầu, trong lòng dâng lên một loại cảm giác nôn nóng gấp gáp.
Lý Kỳ mặt mày hớn hở, hắn bị vây ở tam tinh Võ Đồ đã một năm, vốn còn có chút phát sầu, không biết làm cách nào mới có thể kiếm đủ tiền mua thối thể tề, không nghĩ tới thiếu gia lại tốt như vậy.
Tạ Uẩn thấy nét mặt bọn họ lộ rõ vui mừng, nhàn nhạt nở nụ cười. Một lọ thối thể tề cho dù chỉ có một ngàn lượng bạc, đối với bá tánh bình thường mà nói, thì rất khó có được. Tạ An với Lý Kỳ là hạ nhân, mỗi tháng chỉ có mười lượng bạc tiền tiêu vặt, muốn tích cóp đủ để mua thối thể tề, còn không biết phải chờ tới năm nào. Nhưng đối với Tạ Uẩn mà nói, một lọ thối thể tề hạ phẩm chỉ là thuận tay ném ra, rất thích hợp dùng để thu mua nhân tâm.
" Thiếu gia, ngài trở thành dược tề sư sao?" Tạ An vui sướиɠ không thôi, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh.
Tạ Uẩn không tỏ rõ ý kiến, không gật đầu cũng không phủ nhận, hắn chỉ lấy ra ba bình dược tề, phân phó: " Ba bình dược tề này, ngươi cầm đi bán, lấy được tiền, thì lại mua thêm ít dược thực về. Mặt khác, còn phải mua một ít linh thực, thức ăn của thiếu phu nhân không thể gián đoạn."
"Vâng" Tạ An vui vẻ ra mặt, thiếu gia thế mà trở thành dược tề sư, lúc này bảo hắn đi mua đồ, trong lòng Tạ An không còn chút luyến tiếc nào nữa. Dược tề sư là một loại nghề nghiệp kiếm rất nhiều tiền. Nhưng, điều khiến cho hắn kinh ngạc còn ở phía sau, Tạ An cầm lấy bình dược, lập tức liền khϊế͙p͙ sợ há to mồm: " Thiếu...thiếu gia, đây là dược tề trung phẩm."
Tạ Uẩn có chút đắc ý, đây là thành quả cả đêm hôm qua hắn luyện được, cho dù có là dược tề đại sư ở trấn Tranh Thạch, cũng không ai lợi hại bằng hắn. Hơn nữa, Tạ Uẩn còn phát hiện, thời điểm luyện chế dược lần này, tốc độ của hắn tăng tiến vượt bậc. Trước đó phải mất ba canh giờ mới có thể luyện chế ra thối thể tề, hiện giờ chỉ cần nửa canh giờ là đủ rồi.
Tạ An vui mừng khôn xiết, bàn tính trong lòng bắt đầu gảy cạch cạch, để xem ba bình dược tề này có thể bán được bao nhiêu tiền, rồi còn phải mua đồ vật hết bao nhiêu tiền. Thiếu gia đúng là lợi hại, vừa mới học luyện dược liền có thể luyện chế ra dược tề trung phẩm. Mọi người đều nói tam thiếu gia là thiên tài, nhưng theo hắn, thiên phú luyện dược của thiếu gia, kỳ thật cũng không thua kém gì.