Này đối với đệ tử Tạ gia mà nói, đã là một số lượng rất lớn, nhưng Tạ Uẩn lại biết, đồ mà Tạ Tuyết cho Tạ Sóc còn nhiều hơn. Hơn nữa, tiêu phí của Tạ Sóc ở phủ thành, toàn bộ đều do Tạ Tuyết một mình ôm hết mọi việc.
Tạ Uẩn đem ngân phiếu đưa cho Tạ An, linh châu thì đưa cho Cảnh Nhiên, dù sao hắn cũng không cần thiết mấy thứ này.
Tạ An cầm ngân phiếu, trong lòng không khỏi cảm thán. Nhớ năm đó, mỗi năm hắn đều hi vọng người Vân Châu tới. Bởi vì chỉ khi người Vân Châu tới thì thiếu gia mới có thể dư dả, nhưng lại bị phu nhân dụ lấy đi phân nửa. Hiện giờ, tay hắn đã cầm qua không biết bao nhiêu tiền tài, mỗi một ngày thu vào còn nhiều hơn so với Thúy Cô đưa. Nhớ tới những ngày trước, trong lòng hắn lại cảm khái muôn vàn.
Biểu tình Cảnh Nhiên có chút cổ quái, gia hỏa này sao lại đưa linh châu cho mình, mình cũng đâu phải là cái gì của hắn. Tuy rằng y quả thật từng đòi hắn linh châu để bố trí trận pháp, nhưng cái đó là vì chuyện của Tạ Uẩn mà. Trong lòng Cảnh Nhiên oán thầm, bất quá, y vẫn đem linh châu thu hồi, y với Tạ Uẩn là cùng một tâm tư, không cần phải quá rạch ròi.
Nhớ tới trước đây, trong lòng Cảnh Nhiên cũng cảm thán, chưa có bao giờ, chỉ vì mấy viên linh châu mà có thể khiến y cao hứng thành như vậy.
Cảnh Nhiên uể oải không vui trở về phòng, Tạ Uẩn nhăn nhăn mày, lười phản ứng y, dù sao người này trước nay đều luôn vui giận thất thường.
Ngày hôm sau, Tạ Uẩn không hề nghĩ rằng, chuyện hắn muốn cưới vợ, thế nhưng lại nháo đến ồn ào huyên náo. Đồng thời, chuyện hắn tấn giai, biến đẹp, hắn từ một tiểu trong suốt biến thành một quý công tử ngọc thụ lâm phong, truyền đến nỗi ai ai trong phủ cũng biết.
" Thiếu gia, thiếu gia, ngài muốn bỏ vợ lấy người mới sao?" Tạ An sợ tới mức đại kinh thất sắc.
Tạ Uẩn nhíu mày, không vui nói: " Làm gì có chuyện đó."
Tạ An nói: " Bên ngoài ai cũng đồn, Thúy Cô đang làm mai mối cho ngài đó."
Trong lòng Tạ Uẩn có chút bực bội, Thúy Cô đến tột cùng là muốn gì đây, ngày hôm qua hắn đã nói rõ ràng rồi mà.
Cảnh Nhiên sau khi biết tin tức, cả ngày mặt vô biểu tình. Tuy rằng, trêи mặt y vốn dĩ không nhìn ra biểu tình gì. Nhưng mà Tạ Uẩn vẫn biết, Cảnh Nhiên hết sức không vui.
Tạ Uẩn cũng không hề vui, trong lòng hết sức buồn bực. Hắn với Cảnh Nhiên không phải phu thê chân chính, quan hệ giữa bọn họ, ngoại trừ hài tử ra, có thể nói, bọn họ không có bất luận quan hệ gì, nhưng mà...Không hiểu sao hắn lại có cảm giác chột dạ thế này. Hắn cũng đâu có đáp ứng Thúy Cô.
Trong lòng Cảnh Nhiên thì lại vô cùng mờ mịt, y biết mình với Tạ Uẩn là ngoài ý muốn kết hợp, có hài tử cũng ngoài ý muốn, xung hỷ thành hôn cũng là ngoài ý muốn, giữa bọn họ không có bất luận một chút tình cảm gì. Từ trước đến giờ Tạ Uẩn luôn chướng mắt y, mặc dù y cũng rất chướng mắt hắn, nhưng chưa bao giờ y cảm thụ được sâu sắc thế này. Nếu không có Tạ Uẩn, không có người nam nhân này ở bên giúp đỡ mình, thì mình phải làm cái gì bây giờ.
Y hiện giờ dung nhan bị hủy, tu vi mất hết, thân thể thì không biết đến khi nào mới có thể khôi phục, nếu như Tạ Uẩn cưới người khác...
Cảnh Nhiên vẫn luôn cho rằng, cuộc sống này sẽ cứ tiếp tục bình thản như vậy, thẳng đến khi y hạ sinh hài tử, thẳng đến khi thân thể của y khôi phục lại. Nhưng mà, Thúy Cô lại muốn làm mai mối cho Tạ Uẩn, đây giống như một đòn cảnh tỉnh nện vào đầu y. Trong khoảng thời gian ngắn, y đối với tương lai của mình cảm thấy có chút mê mang.
Còn chưa đợi y suy xét cho kỹ càng, Thúy Cô đã tìm tới cửa.
Hôm nay Tạ phủ bày tiệc rượu, thỉnh các thế gia có danh vọng ở trấn Thanh Thạch đến làm khách, nguyên nhân chủ yếu thứ nhất là muốn khoe khoang mặt hiển hách của mình, thứ hai là để chấn nhϊế͙p͙, thứ ba là để móc nối quan hệ, đồng thời cũng là nói cho những thế gia ở trấn Thanh Thạch biết, sau lưng Tạ gia có chỗ dựa.
Tạ Uẩn không hề có hứng thú với bữa tiệc rượu này, đối với Thúy Cô đã lan truyền ra lời đồn thì kính nhi viễn chi, dứt khoát không qua. Ai ngờ sắc trời vừa tối đen, Thúy Cô lại đột nhiên tới cửa bái phỏng, mang theo mấy tên hạ nhân tiến quân thần tốc đi vào.
" Ngươi tiểu tử này, sao lại lười nhác như vậy, còn phải để ta tự mình tới đây thăm ngươi."
Tạ Uẩn còn chưa kịp đáp lời, Thúy Cô liền lớn tiếng dọa người.
" Tức phụ của ngươi đâu, kêu ra đây cho ta xem. Tức phụ của đích tử Tạ gia ta không phải người nào cũng có thể làm được. Ta nói nha, vẫn là tiểu tử ngươi hành sự vô ý, sao lại để cho người ta tính kế, giờ bỗng dưng nhiều ra một trưởng tử, sau này muốn cưới vợ cũng rất khó khăn."
Trong lòng Tạ Uẩn không vui: " Sao ngài lại tới đây."
Thúy Cô trừng mắt liếc hắn một cái, ra vẻ thân mật mà nói: "Thế nào, ta còn không thể tới, ta là người nhìn ngươi từ nhỏ đến khi lớn lên, không nghĩ tới, một đứa nhỏ năm đó tròn trịa mập mạp, cư nhiên cũng có lúc anh tuấn bất phàm như thế này."
Tạ Uẩn nhíu mày, nhàn nhạt nói: " Sao lại không cho người thông truyền một tiếng."
" Ha ha." Thúy Cô cười nói: " Thế nào? Không thông truyền thì ta không thể tới sao?"
Thúy Cô nhìn lướt qua khắp nơi, gật đầu nói: " Viện tử xử lý cũng không tệ lắm, thất thiếu gia trưởng thành. Bây giờ a, chỉ cần cưới một tức phụ cao quý nữa là tỷ tỷ ngươi cũng an tâm rồi. Trước đó tu vi của ngươi không cao, thân thể không tốt, ta cũng ngại nói tốt cho ngươi, hiện giờ đang có một mối hôn nhân rất tốt đang chờ ngươi, ngươi thấy thế nào? Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn ở tại nơi thâm sơn cùng cốc này cả đời?"
Tạ Uẩn không cho là đúng, trong lòng lại có chút hồ nghi, vì sao Thúy Cô lại có lòng nhiệt tình với việc hôn nhân của hắn đến vậy, liền thử hỏi: " Chuyện này ngài đã nói với tỷ tỷ chưa?"
Thúy Cô nói: " Tiểu thư chắc chắn sẽ đáp ứng thôi, ngươi là đệ đệ ruột của nàng, nàng không giúp ngươi thì giúp ai? Huống hồ, ta nói chứ cô nương kia cũng rất khó có được, gia thế tốt, thiên phú cao, duy chỉ có một điều đáng tiếc là bộ dạng hơi kém chút. Tuy bộ dạng nàng kém hơn nhưng lại mạnh hơn ngươi, cưới nàng, là ngươi có thể trực tiếp đi Vân Châu, tài nguyên tu luyện không cần sầu, còn có thể chiếu ứng cho tiểu thư, một chuyện vô cùng tốt a."
Tạ Uẩn mặt không đổi sắc: " Không phiền Thúy Cô phải nhọc lòng, ta đã có thê tử, chuyện tốt như vậy, ngài cứ để lại cho tam ca đi, vừa lúc hắn còn chưa có thành thân."
Thúy Cô không vui: " Ngươi đứa nhỏ này, sao nói mãi mà ngươi vẫn không chịu hiểu, ta còn không phải là lo lắng cho ngươi sao, thiên phú của tam ca ngươi xuất chúng, tương lai sẽ có thành tựu. Nhưng ngươi thì khác, tuy ngươi đã tấn giai Võ Giả , nhưng thiên phú của ngươi thế nào, chính ngươi trong lòng rõ nhất, đời này chỉ sợ cũng chỉ có vậy thôi. Đi Vân Châu thì khác, tiểu thư hiện giờ đã là cửu tinh Võ Sĩ, thiếu chút nữa là có thể tấn giai Võ Hồn."
Này quả là một miếng mồi dụ hoặc ngon lành, Thúy Cô càng nói vậy, Tạ Uẩn càng cảm thấy có gì đó mờ ám, liền cự tuyệt thẳng: " Không cần, vậy chẳng phải là thành ở rể sao, đường đường là nam nhi, há có thể tới cửa ăn cơm mềm, việc hôn nhân này ta trèo cao không nổi."
Ánh mắt Thúy Cô lóe lên một cái, thực nhanh liền khôi phục lại bình tĩnh, khuyên giải nói: "Sao lại ở rể, chẳng lẽ ngươi muốn ở lại trấn Thanh Thạch cả đời. Cho dù ngươi có xuất môn rèn luyện, thì cũng phải rời nhà đi xa. Bất quá chỉ là đi nơi khác cưới vợ mà thôi, nào có chuyện nghiêm trọng như ở rể, không thấy rất nhiều đệ tử thế gia, cho dù cưới vợ, cũng muốn đi địa phương khác phát triển hay sao. Ngươi cũng nói đường đường là nam nhi, chẳng lẽ ngươi không muốn trở nên nổi bật."
Tạ Uẩn cười nhạo, không nói đến chuyện hắn không thích nữ nhân, cho dù thích, hắn đối với lời Thúy Cô nói, nửa chữ cũng không tin. Tỷ tỷ hắn đang ở Vân Châu, Thúy Cô liền chạy tới chỗ hắn nói tốt cho người, làm một nô tài mà có thể thay thế chủ tử quyết định. Huống hồ, Tạ Uẩn thật sự cảm thấy việc hôn nhân này phối với tam ca thì đáng tiếc, phối với người khác thì lại luyến tiếc. Vừa vặn tu vi của hắn vừa tấn giai, bộ dạng còn soái, vì thế Thúy Cô liền đánh chủ ý lên đầu hắn. Bằng không, thời điểm hôm qua ở chính viện đại sảnh, sao Thúy Cô không nói ra đi.
Bất quá, cái thật sự khiến hắn tức giận là Thúy Cô không chịu thông truyền, tiến quân thần tốc vào viện của hắn, ả đem chủ nhân như hắn đây đặt ở đâu. Tuy Cảnh Nhiên có bố trí trận pháp, nhưng không phòng được những người có tu vi cao. Hiện giờ hắn còn cảm thấy có chút may mắn, may là chưa kịp bố trí trận pháp. Bằng không, nhất định sẽ bị Thúy Cô phá hủy, ả xem nơi này của hắn là địa phương nào.
Tạ Uẩn cười khẽ một tiếng, không chút để ý mà nói: " Ta nếu muốn trở nên nổi bật, tất nhiên phải dựa vào bản lĩnh của mình, Thúy Cô không cần nhiều lời, việc này ta không đáp ứng."
Thúy Cô thấy hắn không chịu nghe khuyên bảo, thần sắc lạnh xuống, nhàn nhạt cười: " Chỉ sợ việc này không phải do ngươi làm chủ, ta sẽ đi thương nghị cùng với lão gia và phu nhân. Việc hôn nhân này thành, đối với tỷ tỷ ngươi cũng có chỗ lợi. Huống hồ, cưới nàng ngươi cũng không hại gì, thực lực của nhà gái không kém, gia thế lại tốt, chờ ngày sau ngươi thành cao nhân một phương, thì sẽ biết ta đây là vì muốn tốt cho ngươi."
Sắc mặt Tạ Uẩn trầm xuống, lần này thực sự nổi giận, ánh mắt trở nên sắc bén, lạnh lùng nói: " Ta đã nói rồi, ta có thê tử, không cần cưới người khác, cha nương cũng đừng mơ tưởng quyết định chuyện của ta. Thúy Cô ngài cứ tự nhiên, nơi này của ta không lưu khách."
Thúy Cô thấy hắn mở miệng đuổi người, lập tức giận tím mặt: " Thê tử của ngươi thì tính là cái gì, chỉ biết làm mất mặt xấu hổ, ngươi muốn Tạ gia trở thành trò cười sao?"
Tạ Uẩn cười lạnh: " Đây là chuyện của Tạ gia, Thúy Cô không cần bao biện làm thay."
Thúy Cô biến sắc mặt mấy lần, không biết nhớ tới cái gì, đột nhiên tức đến cả người phát run, uy áp trêи người mạnh mẽ trút xuống người Tạ Uẩn.
" Ngươi làm càn..." Thúy Cô càng lúc càng tức giận, hận đến nỗi ánh mắt cũng đỏ, oán hận trừng mắt nhìn Tạ Uẩn, nếu không phải bận tâm đến huyết mạch của hắn, lúc này ả nhất định phải đem tên tiểu nhi ăn nói bừa bãi này đánh quỳ rạp ra đất.
Tạ Uẩn khẽ kêu một tiếng đau đớn, khí huyết trong ngực quay cuồng, mày nhíu thật chặt. Quả nhiên, tu vi Võ Giả vẫn là quá thấp, một hạ nhân hèn mọn mà cũng dám không coi ai ra gì làm trọng thương chủ tử. Tạ Uẩn trả lời một cách mỉa mai: " Bổn thiếu gia chỉ ăn ngay nói thật, miễn cho có người đã quên mất bổn phận của mình là gì."
Không sai, câu Tạ Uẩn vừa nói trước đó như là ám chỉ. Thúy Cô nói hắn đem Tạ gia trở thành trò cười, hắn liền nói đây là chuyện của Tạ gia, không có quan hệ gì đến Thúy Cô. Không nói đến, con gái gả chồng như bát nước đổ đi, Tạ Tuyết đã là người nhà khác, càng miễn bàn tới Thúy Cô chỉ là một nha hoàn theo sau Tạ Tuyết.
Đây là một nỗi đau trong cuộc đời của Thúy Cô, từ sau khi cùng tiểu thư đi Vân Châu, ả có bao giờ phải tức tối như vậy. Ả tuy chỉ là một hạ nhân, nhưng, ả là hạ nhân của hầu phủ Vân Châu, bất luận ở phủ thành nào, không ai không cho ả vài phần mặt mũi. Một tiểu nhi hèn mọn, thế mà dám châm chọc ả, quả đúng là buồn cười.
" Tốt, tốt, tốt." Thúy Cô nói liền ba chữ tốt, lúc này không còn cao hứng như hôm qua nữa mà tức đến khó thở: "Thất thiếu gia cánh cứng rồi, bản lĩnh lớn rồi, cảm thấy ta chỉ là một hạ nhân, không xứng hỏi đến chuyện của ngươi. Tốt, nô tỳ này liền đi, nói cho Tạ lão gia tử các người, Tạ gia nếu không dung nô tỳ, thì sau này ta sẽ không tới nữa."
" Ầm!" một tiếng, viện tử của Tạ Uẩn bị sập một nửa.
Thúy Cô vốn là tứ tinh Võ Sĩ, ả chỉ vung một kϊƈɦ, uy lực mạnh mẽ dữ dội, bụi mù bay tứ tán, cỏ cây bay tán loạn, vách tường sập ầm ầm. Tụ Linh Trận mà Cảnh Nhiên bố trí, dưới một đòn này cũng bị đánh tan thành mảnh nhỏ.