Quản sự rõ ràng rất quen thuộc với hắn, thấy Tư Dật liền tiến lên tiếp đón: " Tư công tử, ngài hôm nay sao lại rảnh mà ghé qua đây, vị này chính là..."
Tư Dật cười nói: " Đây là thê đệ của ta, ta dẫn hắn đến đây xem phòng."
Quản sự lập tức liền nở nụ cười, hòa ái nói: " Quy củ của chúng ta ở đây chắc ngài cũng biết đi, chỉ thu linh châu không thu ngân phiếu."
Tư Dật quay đầu về phía Tạ Uẩn, ý hỏi hắn quyết định ra sao.
Tạ Uẩn gật đầu, nói: " Làm phiền quản sự giới thiệu tỉ mỉ một chút, phí dụng thuê nhà tính toán thế nào?"
Quản sự cười nói: " Viện tử ở đây chúng ta chia ra làm ba bậc thượng, trung, hạ. Viện tử thượng đẳng thì năm mươi linh châu một tháng, trung đẳng thì ba mươi linh châu một tháng, hạ đẳng là rẻ nhất chỉ có mười linh châu thôi. Tiểu huynh đệ trẻ tuổi đầy hứa hẹn, đã là tu vi Võ Giả đi."
Tạ Uẩn nhướng mày, cười cười, nói: " Đúng là tu vi Võ Giả." Hắn biết quản sự muốn hỏi, chính mình có tu vi thấp như vậy, vì sao còn muốn vào ở Thanh Hà Tiểu Uyển. Phải biết rằng, tiêu phí nơi này rất xa xỉ. Có điều, hắn không tính sẽ giải thích cái gì.
Quản sự quả nhiên không nhiều lời nữa, chỉ cười nhìn Tạ Uẩn, chờ đợi quyết định của hắn.
Tạ Uẩn hỏi: " Ba loại này có cái gì khác nhau."
Quản sự nói: " Viện tử thượng đẳng thì có linh khí nồng đậm nhất, thích hợp cho Võ Sĩ tu luyện nhất, viện tử trung đẳng thì linh khí ít hơn. Có điều bố cục phòng ốc thì lại giống với nhà thượng đẳng, hạ đẳng thì nhỏ hơn, linh khí cũng loãng hơn, thích hợp để cư trú trường kỳ."
Tạ Uẩn cười nói: " Đa tạ quản sự đề điểm, ta muốn viện tử trung đẳng."
Quản sự có chút kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì thêm, nên đề điểm gì, nể mặt Tư Dật hắn đã đề điểm rồi. Tiểu tử này nguyện ý tiêu tiền, hắn cũng mừng rỡ vì nhiều thêm một cọc sinh ý. Xoay người lấy ở sau quầy ra một tấm bản đồ, cười nói: " Viện tử trung đẳng chỉ còn lại ba tòa, tiểu huynh đệ ngươi đến xem thử, ngươi muốn chọn tòa nào."
Quản sự mở bản đồ ra, ngón tay chỉ vào ba tòa chưa có đánh dấu.
Trêи bản đồ, tình huống của Thanh Hà Tiểu Uyển vừa nhìn là hiểu ngay. Viện tử thượng đẳng có năm tòa, trung đẳng thì mười tòa, hạ đẳng hai mươi tòa. Đa phần đều đã cho thuê, còn dư lại ba tòa trung đẳng, suất lựa chọn cũng không nhiều. Tạ Uẩn do dự trong chốc lát, liền chọn một tòa có địa thế thấp, cũng cách sơn đạo gần nhất, quay đầu nói với quản sự: " Tòa này đi."
Nếu đã được chọn vị trí tốt, vậy thì ít nhất cũng phải chọn nơi thuận tiện lên xuống núi. Tạ Uẩn biết tu vi của mình rất thấp, vào ở tòa thượng đẳng quá chói mắt, tòa hạ đẳng thì lại nhỏ, chỉ có trung đẳng là thích hợp nhất. Cho nên, hắn gần như không cần suy xét gì, lập tức liền chọn tòa trung đẳng ngay.
Quản sự cười cười, đem bản đồ trả về vị trí cũ, sau đó lại cầm lấy một khối minh bài.
Tạ Uẩn vội vã lấy ra chín mươi viên linh châu, nói: " Trước liền ở ba tháng."
Quản sự mặt mày rạng rỡ, không nghĩ tới tu vi của vị tiểu công tử này không cao, nhưng lại rất hào phóng, hắn liền đem minh bài đưa cho Tạ Uẩn, dặn dò: " Viện tử có trận pháp phòng ngự, cần phải có minh bài mới có thể mở ra, tiểu huynh đệ nếu muốn phục khắc minh bài, có thể nộp phí ở chỗ ta, không đắt, chỉ có ba viên linh châu một khối minh bài."
Tạ Uẩn cạn lời, móc ra sáu viên linh châu, nói: " Vậy cứ khắc hai khối."
Quản sự cười ha ha, động tác vô cùng nhanh nhẹn, lấy ra hai khối minh bài còn trống, đánh ra mấy thủ quyết, không lâu sau, hai khối minh bài khắc chế đã được hoàn thành.
Tạ Uẩn thấy động tác của quản sự, trong lòng có chút giật mình, không nghĩ tới chỉ là một quản sự ở Thanh Hà Tiểu Uyển thôi, mà đã có tu vi Võ Sĩ. Chỉ có tu vi Võ Sĩ trở lên, mới có thể sử dụng pháp quyết linh khí.
Quản sự đem minh bài đã phục khắc xong đưa cho hắn, cười nói: " Tiểu huynh đệ, ngươi hãy thu lấy, thứ này mà mất là không còn nữa."
Tạ Uẩn chắp tay nói lời cảm tạ: " Làm phiền quản sự."
Hai người đã xong chuyện, tiếp đó không hề lưu lại nữa, nhanh chóng rời khỏi chỗ quản lý.
Tạ Uẩn vui sướиɠ cầm minh bài trêи tay, trong lòng nhẹ thở phào, không nghĩ tới chuyện này lại thuận lợi như vậy, vừa tới huyện thành liền có thể tìm được nhà ở thích hợp để cư trú. Quay đầu nhìn về phía Tư Dật, cười nói: " Hôm nay đa tạ tỷ phu, chúng ta đi xem thử viện tử thế nào."
Tư Dật vẫn còn trong trạng thái khϊế͙p͙ sợ, thầm nghĩ muốn trách cứ thất đệ vài câu, nhưng lại cảm thấy không có lập trường. Nhà thất đệ chỉ có bốn người, làm gì mà phải cần đến viện tử trung đẳng lớn như vậy. Hơn nữa, đan điền của Võ Giả đâu thể cất chứa linh khí, nhiều lắm chỉ có mượn linh khí để rèn luyện kinh mạch. Hoàn cảnh của viện tử hạ đẳng kỳ thật là đã đủ rồi. Thất đệ đúng là chưa nuôi gia đình chưa biết củi gạo quý. Thời điểm tiêu xài một chút do dự cũng không có, thất đệ đúng là...
Tư Dật suy tư nửa ngày, cuối cùng nghĩ đến bốn chữ tài đại khí thô. Nhưng rất nhanh, Tư Dật liền điều chỉnh lại tâm tình của mình, hắn phát hiện có lẽ mình đã xem thường thất đệ rồi, thất đệ có thể được tứ đệ coi trọng mượn sức, chắc chắn phải có chỗ nào bất phàm. Thần thái của thất đệ tùy ý, ngôn hành cử chỉ tác phong cũng không giống như người nông nổi.
Trong lòng nghĩ vậy, Tư Dật liền nhanh chóng thay đổi thái độ, trước đó hắn xem thất đệ như tiểu bối, làm một người tỷ phu chiếu cố đệ đệ. Lúc này hắn lại đem địa vị của Tạ Uẩn đặt ngang bằng mình mà đối đãi, đây là một loại tôn trọng.
Tư Dật cười nói: " Vậy thì đi qua nhìn thử xem."
Viện tử trung đẳng được xây trêи sườn núi, khoảng cách đến dưới chân núi tuy có chút xa, nhưng đối với hai võ giả mà nói, cho dù khoảng cách xa như vậy nhưng chỉ mất có mười lăm phút đi đường.
Hai người rất nhanh liền đến trước viện tử, Tạ Uẩn sử dụng minh bài mở viện tử ra.
Vừa mới bước vào cửa viện, hai người thực rõ ràng phát hiện ra, linh khí nhàn nhạt ập vào mặt, viện tử được bố trí vô cùng sạch sẽ, trong viện có bảy gian phòng ở, trừ hai cái sương phòng ra, thì còn có một gian luyện công, một gian thư phòng, một gian phòng khách lớn, cùng với hai gian phòng ngủ. Hơn nữa sân sau còn có một gian phòng bếp nhỏ, sân trước thì có một cái hoa viên nhỏ, bên cạnh hoa viên còn có một khối đất trống rất lớn. Chung quanh đất trống có thể nhìn dấu vết của kình phong còn lưu lại, nơi này hẳn là nơi để võ giả tu luyện chiêu thức.
Trừ cái đó ra, Tạ Uẩn còn phát hiện, phòng ốc trong tòa nhà này đã được thu thập sạch sẽ, bên trong được bố trí đầy đủ gia cụ, không cần phải bố trí thêm cái gì, chỉ cần mang đồ dùng hàng ngày đến, là có thể lập tức vào ở.
Tạ Uẩn vừa lòng gật gật đầu: " Đúng là đáng đồng tiền."
Tư Dật cười nói: " Thất đệ tính khi nào dọn đến."
Tạ Uẩn nói: " Càng nhanh càng tốt."
Tư Dật có chút đau đầu, nhớ tới thê tử trong nhà, chỉ sợ nàng lại giận dỗi. Có điều, Tư Dật liếc mắt nhìn Tạ Uẩn một cái, nếu hắn gây ra chuyện này, vậy thì mọi chuyện để cho hắn tự mình thu thập.
Sau khi hai người trở lại Tư phủ, Tạ Uẩn liền lập tức nói: " Tam tỷ, đệ tính ngày mai sẽ đi."
Trong lòng Tạ Nhã có chút luyến tiếc, nhưng cuối cùng cũng không phản bác, trừng mắt nhìn Tạ Uẩn một cái, nói: " Chờ tứ ca đệ trở về, đệ tự đi nói với hắn."
Tạ Uẫn cười khẽ, hắn biết tứ ca chắc chắn sẽ không phản đối quyết định của mình. Huống chi, phản đối cũng vô dụng, tứ ca là một người thông minh, tuyệt đối sẽ không tự tiện can thiệp vào quyết sách của người khác.
Tạ Uẩn lại hỏi: " Tứ ca còn chưa trở về sao?"
Tạ Nhã nói: " Đừng nói tới hắn, nói đệ đi, tam tỷ chẳng lẽ chiêu đãi không chu toàn, vì sao đệ vội vã muốn đi. Tiểu đệ mấy ngày nữa cũng muốn đi, nhị ca ra ngoài làm nhiệm vụ đến giờ còn chưa trở về, các ngươi ai cũng không thèm để ý đến ta."
Tạ Uẩn cạn lời, tính tình của thai phụ quả nhiên rất cổ quái, hắn liếc mắt nhìn Tư Dật một cái, nói: " Tỷ phu mỗi ngày đều để ý đến tỷ, tam tỷ lại cứ thích oán giận, vậy còn tỷ phu tỷ để ở đâu."
Tạ Nhã thẹn quá thành giận, gò má đỏ bừng, nói lẫy: " Nói tới tỷ phu đệ làm gì."
Tạ Uẩn cười ha ha, hắn cảm thấy tốt hơn hết là đừng nói đạo lý gì với thai phụ hết, đây là kinh nghiệm xương máu mà hắn đúc kết được từ Cảnh Nhiên, hắn vội nói: " Đệ đi phòng khách nhìn xem sao, cả ngày nay chưa nhìn thấy Cảnh Nhiên, tam tỷ, tỷ với tỷ phu chậm rãi ôn chuyện nha."
Tạ Nhã tức giận trừng mắt, ngón tay chỉ vào bóng dáng Tạ Uẩn đang chạy đi: " Hắn, hắn chuồn rồi kìa."
Trong lòng Tư Dật cũng thấy buồn cười, hắn còn tưởng Tạ Uẩn sẽ dùng biện pháp gì để thu phục thê tử, hóa ra là bôi dầu vào lòng bàn chân. ( ý ở đây là nói anh Uẩn chạy lẹ quá đó)
Buổi chiều, Tạ Tuân từ bên ngoài trở về, biết thất đệ đã thuê được nhà, trong lòng hắn lắp bắp kinh hãi. Trêи người thất đệ có bao nhiêu linh châu đâu chứ, một lần vung tay đã xài hơn phân nửa. Sau này thất đệ phải sinh hoạt thế nào.
Bất quá, nghĩ kỹ lại, trong lòng hắn lại có chút chờ mong, thất đệ nếu có thể tiêu xài hào phóng như vậy, khẳng định sẽ có biện pháp kiếm tiền về. Tạ Tuân nhướng mày, đột nhiên nhớ tới, Tạ An có một đoạn thời gian ngắn thường xuyên ra vào Tạ phủ, nghe nói còn mua rất nhiều linh thực về ăn...
Tạ Tuân nhàn nhạt cười, xem ra có rất nhiều chuyện hắn vẫn chưa biết hết.
Đối với chuyện Tạ Uẩn giấu giếm, Tạ Tuân không hề giận. Ở một nơi như Tạ gia, ngay cả chính hắn cũng có rất nhiều bí mật. Huống hồ, trong lòng Tạ Tuân cũng hiểu rõ, quan hệ của hắn với thất đệ cũng chưa tốt đến mức có thể thẳng thắn chia sẽ nhiều bí mật. Hắn biết, thất đệ không phải là người dễ khống chế, cũng không phải loại người chỉ vì một chút ân huệ mà có thể thu mua, bảo trì quan hệ tốt đẹp giữa đôi bên thì có thể.
Sáng sớm hôm sau, Tạ Uẩn liền thu thập đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Trong lòng Tạ Nhã không vui, sắc mặt cũng khó coi, nhưng cho dù là vậy, nàng vẫn rất tận tâm tận lực phân phó hạ nhân giúp bọn họ thu thập hành lý. Đồng thời, mấy bao hành lý của Tạ Uẩn, nàng cũng chỉ huy hạ nhân mang ra xe ngựa.
Tạ Uẩn dở khóc dở cười, đối mặt với ý tốt của tam tỷ, chỉ có thể vui vẻ tiếp thu. Bằng không, hậu quả chọc giận tam tỷ, hắn không muốn thừa nhận đâu, hắn quả thật rất sợ tính cách âm dương quái khí của mấy thai phụ.
Trưa hôm đó, Tạ Uẩn mang theo Cảnh Nhiên vào nhà mới ở.
Nhà cửa dưới sự chỉ huy của Tạ Nhã, đã được hạ nhân thu thập thỏa đáng, trong phòng bếp cũng chất đầy các loại đồ ăn, đồ dùng.
Trong phòng ốc thì, khăn trải bàn, ra chăn gối đều được đổi mới thơm phức. Trêи mặt bàn sạch sẽ bày biện bình hoa, đồ ăn, hoa tươi đủ loại tô điểm thêm cho tấm khăn trải bàn màu sắc tươi sáng. Trêи vách tường còn trang trí thêm vài bức tranh chữ mỹ lệ. Nguyên bản là một tòa nhà trống vắng, dưới một phen bố trí, nháy mắt liền có nhân khí.
Tạ Uẩn ôm Cảnh Nhiên bước vào nhà, suýt chút nữa đã cho rằng mình đi nhầm nhà.
Tạ Nhã vô cùng đắc ý, ghét bỏ nhìn đám nam nhân, nói: " Chuyện quản lý nhà cửa, vẫn là nữ nhân chúng ta lành nghề hơn, các ngươi nha..."Liếc mắt nhìn Tạ Uẩn một cái, nói: " Đệ mau đi sắp xếp hành lý đi, buổi tối ra dùng cơm."
Tạ Uẩn nịnh hót: " Vẫn là tam tỷ tỉ mỉ, tỷ phu đúng là may mắn."
Tạ Nhã bị hắn trêu ghẹo mà nghẹn họng, cái tên nhóc hẹp hòi này, trước đây đâu có như vậy, thất đệ từ khi nào mà dẻo mồm dẻo miệng quá vậy.
Ngày đó, mọi người liền lưu lại nhà của Tạ Uẩn dùng cơm. Bữa ăn này cả khách lẫn chủ đều tẫn hoan. Thời điểm rời đi, Tạ Nhã còn lưu luyến không rời, luôn miệng dặn dò Tạ Uẩn, bảo hắn không được quên ghé thăm Tư phủ chơi.
Tạ Uẩn gật đầu dạ thưa, tất cả mọi người đều là chỗ thân thích, nhiều thêm mấy người thân giúp đỡ, đối với hắn chỉ có lợi chứ không hại. Nếu đã nhận phần tình nghĩa này của tam tỷ với tứ ca, ngày sau hắn nhất định sẽ báo đáp cho họ.