Mục lục
Xuyên Việt Chi Bồi Thực Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tạ Uẩn giờ phút này vô cùng hưng phấn, đương nhiên hắn hưng phấn không phải vì chuyện của Vương gia mà là cuối cùng hắn cũng đã tìm ra biện pháp để luyện gien dịch cao cấp thành đan dược.

Dược viên phía nam của phủ thành chủ quả nhiên danh bất hư truyền, không chỉ gieo trồng rất nhiều linh dược trân quý, thậm chí còn có linh dược cấp bảy cấp tám hơn ngàn năm, cho dù những linh dược đó có số lượng khan hiếm, hơn nữa còn chưa được thành thục, nhưng dược tính của linh dược thì lại cho Tạ Uẩn rất nhiều linh cảm.

Đối với việc vừa trông coi vừa trộm cắp, Tạ Uẩn chắc chắn sẽ không làm, nhưng mà trộm lấy một ít tinh hoa thực vật, sau đó lại dùng dị năng để tẩm bổ, biến chúng trở về nguyên dạng thì Tạ Uẩn vẫn có thể làm được.

Sinh hoạt của hắn ở dược viên phía nam phải nói là như cá gặp nước, giống như Tôn Ngộ Không gặp được hội bàn đào. Gặp được linh dược mà mình không có, Tạ Uẩn chắc chắn sẽ thu thập hạt giống, gặp được linh dược vô cùng hiếm lạ, hắn sẽ nghĩ cách để cắt nhánh, gặp phải linh dược cao cấp không thể cắt nhánh, cũng không có hạt giống, thì hắn sẽ trộm lấy một ít tinh hoa thực vật. Tuy hiện giờ cấp bậc dị năng của hắn không tồi, nhưng muốn ủ chín những linh dược hơn một ngàn năm, thậm chí mấy ngàn năm thì chắc chắn không được, mỗi khi như vậy, hắn chỉ có thể lực bất tòng tâm, tiếc hận chính mình không đủ năng lực, rõ ràng gần ngay trước mắt, thế mà lại không thể lấy, tư vị này đã làm cho Tạ Uẩn nghẹn sắp hỏng rồi.

Đương nhiên, trừ cái đó ra thì Tạ Uẩn chăm sóc dược viên cũng rất tận tâm, một vài thực vật khô héo hoặc bị dập vào tay hắn liền trở nên sức sống bừng bừng, Liêu thành chủ có tới xem vài lần, thấy thực vật trong dược viên sinh trưởng ngày càng tốt liền vui rạo rực, cho rằng quyết định của mình quả nhiên không sai, nhìn dáng vẻ Tạ gia tiểu lang đối với chuyện gieo trồng, đúng là đã từng nghiên cứu qua.

Tạ Uẩn tất nhiên biết thành chủ tới làm gì, mỗi loại linh dược ở nơi này, đều có trận pháp bảo hộ, chăm sóc linh dược thì được, nhưng tuyệt đối không được mang đi, nếu không nhất định sẽ làm kinh động đến Võ Sư đang canh gác.

Mỗi lần Liêu thành chủ đến đây luôn ra vẻ đoan đoan chính chính hỏi hắn ɖu͙ƈ Huyễn Hoa thế nào rồi. Khiến Tạ Uẩn thấy thật cạn lời, mấy người quyền cao chức trọng này vì cái gì cứ thích giả vờ vậy, ɖu͙ƈ Huyễn Hoa hắn đã gieo rồi, nhưng lại dựa theo phương pháp bình thường để đào tạo, bây giờ chỉ mới nhú mầm, chờ đến khi rễ nó dài ra thì cũng cần ít nhất hai năm. Tuy Tạ Uẩn nhận việc chăm sóc dược viên nhưng cũng không muốn quá nghịch thiên, rước lấy thị phi.

Liêu thành chủ không thấy được gì sau vài ngày liên tục quan sát, cuối cùng mất hết hứng thú, bắt đầu đi làm chuyện khác.

Cùng lúc đó, cực phẩm ɖu͙ƈ Tiên Tề sớm đã nháo đến không thể vãn hồi, bên ngoài lan truyền nó thành linh đan diệu dược, không chỉ hiệu quả tốt, thậm chí dùng loại dược tề này không hề có hạn chế gì về mặt tu vi cả. Rất nhiều người đều đoạt muốn điên rồi, chỉ thầm hận người Vương gia thế mà lại làm con rùa đen rút đầu trong nhà không chịu ra ngoài.

Tiếp đó, lại có không ít người tấn giai, khiến lời đồn đãi càng trở nên chân thật, hơn nữa người sử dụng cực phẩm ɖu͙ƈ Tiên Tề cũng phát hiện, chỉ cần tu vi đạt tới đỉnh phong, bởi vì một tầng lá chắn mà không thể đột phá được, sau khi dùng cực phẩm ɖu͙ƈ Tiên Tề trải qua phát tiết, cảnh giới chắc chắn sẽ buông lỏng, sau đó, tấn giai tựa hồ như thuận lý thành chương.

Hiệu quả này quả thực so với Phá Chướng Đan còn tốt hơn, một người cả đời chỉ được sử dụng một viên Phá Chướng Đan, cực phẩm ɖu͙ƈ Tiên Tề thì không có việc cũng có thể dùng, không những có thể tăng tiến tu vi mà còn rất có tình thú, quả thực là khiến cả tinh thần lẫn thể xác đều thoải mái.

Đương nhiên, nếu tu vi không đạt tới đỉnh phong, thì dùng nhiều cực phẩm ɖu͙ƈ Tiên Tề, tuy không thể tấn giai, nhưng cũng sẽ giúp tăng trưởng tu vi, này cũng coi như là một chỗ tốt, càng nhiều người đều cho rằng, cho dù chỉ để làm chuyện ấy ấy, dùng cực phẩm ɖu͙ƈ Tiên Tề cũng rất sướиɠ.

Cuộc sống của người Vương gia hiện giờ lại càng thêm không tốt, cục diện như vậy khiến bọn họ rất bất ngờ.

" Cực phẩm ɖu͙ƈ Tiên Tề Rốt cuộc là vật gì?" Có người nhịn không được hỏi.

Nhưng mà, người Vương gia hai mặt nhìn nhau, bởi vì bọn họ cũng không biết cực phẩm ɖu͙ƈ Tiên Tề đến tột cùng là thứ gì, trước đó chỉ cho rằng nó là một loại dược tráng dương, căn bản không để trong lòng, thậm chí mấy tháng trước còn cười nhạo, cười nhạo Tạ thất vọng tưởng, vọng tưởng dựa vào một dược tề thấp kém mà đòi nhằm vào Vương gia.

Nhưng sự thật lại hung hăng cho bọn họ một cái tát, chính là dược tề thấp kém này thế mà lại khiến người tranh nhau truy phủng.

Gia chủ Vương gia sắc mặt trắng bệch, khóe môi run rẩy, ảm đạm nói: " Chuẩn bị.....chuẩn bị, đi qua phủ thành chủ xin lỗi đi."

" Gia chủ!"

"Gia chủ..."

Người Vương gia nôn nóng, Vương Hồng phẫn hận nói: " Sao có thể đi xin lỗi Tạ thất được, mặt mũi Vương gia chúng ta còn đâu nữa."

" Đúng vậy, sao có thể đi xin lỗi hắn được, ta nhất định phải đi giết hắn."

" Thù này không đội trời chung, đến xin lỗi sao, lục ca và thập tam muội thì phải làm sao đây, đệ tử bị phế tu vi trong tộc ta thì phải làm sao đây, chúng ta và Tạ thất không chết không ngừng."

" Đúng vậy, không chết không ngừng."

" Gào cái gì mà gào......" Gia chủ Vương gia rống giận: " Vương gia bây giờ còn mặt mũi gì nữa...."

Tất cả mọi người Vương gia câm miệng, đúng vậy, bọn họ nào còn mặt mũi gì nữa, thậm chí bị người bức cho ngay cả cửa cũng không dám bước ra, hơn nữa, tình huống hiện giờ vẫn chưa phải tình huống xấu nhất...

" Thúc tổ phụ..."

" Lão tổ tông...."

Người Vương gia trông mong nhìn qua, đây là hai vị cường giả Võ Sư của Vương gia, cũng nhờ có hai vị Võ Sư này tọa trấn. Vương gia mới có thể trở thành thế gia mạnh nhất ở Thanh Thành này, nhưng hiện giờ hết thảy trước mắt đã có nguy cơ bị phá hủy.

Tấn giai Võ Sư vô cùng khó khăn, Vương gia có hai vị Võ Sư, tạm thời không ai dám làm gì, nhưng sau này thì sao, càng ngày càng có nhiều người tấn giai, cực phẩm ɖu͙ƈ Tiên Tề đã được đồn thổi thành vô cùng kỳ diệu, nếu có Võ Sư động tâm, cũng tới thử sức, vậy Vương gia bọn họ phải làm sao bây giờ,

Lão tổ Vương gia sắc mặt khó coi, từ sau khi tấn giai Võ Sư, rất lâu rồi lão không phải nhọc lòng lo lắng mấy việc vặt vãnh. Bây giờ Vương gia cư nhiên lại bị một tiểu tử Võ Sĩ bức vào tuyệt cảnh, Tạ thất thực sự rất đáng giận.

Nhưng mà, càng đáng giận là người nọ lại tránh trong phủ thành chủ, bọn họ không có biện pháp gì, cho dù có muốn đem hắn rút gân rút cốt để tiết hận. Nhưng mà, đối với sự đề phòng nghiêm mật của phủ thành chủ, cho dù lão có là tam tinh Võ Sư cũng không có bất cứ cơ hội nào.

Thúc tổ phụ sắc mặt xanh mét, tuy lão là cường giả Võ Sư, gặp phải khốn cục này cũng đành bó tay chịu trói, bởi vì trong lòng lão rất rõ, tấn giai là một thứ vô cùng dụ hoặc đối với Võ Sư, nếu đổi lại là lão, nếu như đã lâu vẫn không thể tấn giai, có cơ hội như vậy, sau khi do dự chỉ sợ lão cũng sẽ xuống tay.

Sắc mặt thúc tổ phụ dần ảm đạm, vẫy vẫy tay, thở dài nói: " Chuẩn bị đi xin lỗi đi."

" Thúc tổ phụ..." có người kinh hô.

" Thúc tổ phụ..." Có người nôn nóng, nhưng rất nhanh biểu tình của họ liền trở nên uể oải, bởi vì trong lòng họ cũng hiểu rõ, quyết định của thúc tổ phụ là đúng, Tạ thất ngày nào còn không hủy bỏ nhiệm vụ thì Vương gia bọn họ đừng hòng có ngày được yên ổn, thậm chí còn lâm vào cục diện nguy hiểm.

" Đều là chuyện tốt do ngươi gây ra...." Vương Liên Tiến rống giận, ánh mắt chán ghét thống hận nhìn Vương Khải Thần, phảng phất như kẻ kia không phải con ông ta.

Vương Khải Thần đã sớm bị dọa mất hồn, hắn không biết chuyện sẽ ra nông nổi này, nếu sớm biết sẽ xảy ra tình huống như hôm nay, hắn chắc chắn sẽ không tin lời cái con tiện nhân kia, rồi từ đó mà nổi lòng tham.

Khóe miệng Vương Nghiêm run rẩy, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hắn cũng là một trong những người bị trúng độc, theo từng ngày tu vi ngày một lùi lại, mỗi một ngày hắn đều sống trong sự hối hận tột cùng, lúc trước nếu không phải hắn nhất thời thuận tay trói phụ thân của Tạ thất để lấy làm uy hϊế͙p͙, thì giữa Vương gia và Tạ thất cũng sẽ không đi đến cái kết như hiện giờ.

Tạ thất đúng là quá tàn nhẫn, an tĩnh ẩn núp mấy tháng, rồi lại ngoi lên trả thù Vương gia...

Người này không chỉ tâm cơ thâm sâu, thậm chí còn vô cùng tàn nhẫn độc ác, Vương gia bọn họ chỉ đắc tội vài người mà thôi, Tạ thất cư nhiên lại dùng toàn tộc bọn họ để tiết hận, người này thật ác độc...

Nhưng mà, mặc kệ Vương gia thương thảo thế nào, nghị luận ra sao, thậm chí thống hận thế nào, bọn họ đã không còn cơ hội để kịp do dự nữa, bởi vì không còn thời gian để do dự...

" Ầm..." Một tiếng vang lớn.

" Lão nhân Vương gia ra đây...." Uy áp cường giả Võ Sư nháy mắt bao phủ toàn bộ Vương gia.

Sắc mặt mọi người biến đổi, tình huống mà bọn họ không muốn thấy nhất đã xuất hiện, thực sự có Võ Sư vì muốn tấn giai mà nhằm vào Vương gia, thậm chí không tiếc lấy thân mạo hiểm.

Lão tổ Vương gia nhanh chóng bay ra ngoài, gia chủ Vương gia lập tức khởi động trận pháp.

" Ầm ầm ầm..."

Bên ngoài đánh nhau kinh thiên động địa, toàn bộ Vương gia đất rung núi chuyển, trận pháp nhanh chóng khởi động, vị cường giả Võ Sư đến khiêu khích chỉ đánh một lúc rồi bỏ chạy.

" Oa..." Lão tổ Vương gia phun ra một ngụm máu tươi.

" Lão tổ tông." Sắc mặt người Vương gia trắng bệch, tuy bọn họ thắng, nhưng trong lòng lại càng thêm hoảng sợ.

Lão tổ Vương gia lau máu, nhịn xuống khí huyết quay cuồng trong lồng ngực, nộ khí đằng đằng nói: " Nhãi ranh đáng giận, thấy Vương gia ta gặp nạn còn muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi của, người tới thực lực cũng tương đương ta, mục đích tới e là chỉ thử."

Người Vương gia liền trầm mặc, lúc này chỉ là thử, vậy tiếp theo thì sao, chờ địch nhân thăm dò tường tận Vương gia, thử vài lần nữa, Vương gia bọn họ...

......

Tạ Uẩn hết sức chăm chú, động tác trong tay không dám có chút sai lầm, từ khi hắn tìm được cách để luyện chế gien dịch thành đan dược, đã nghiên cứu được vài tháng, đáng tiếc, linh dược cao cấp không phải dễ dàng khống chế như vậy, con đường tới thành công chưa bao giờ là dễ dàng, mắt thấy tinh hoa linh dược lần trước trộm được đã sắp hết, Tạ Uẩn lại càng thêm cẩn thận.

" Rầm!" Một tiếng, Tạ Uẩn lại lần nữa tạc lò.

" Công tử, công tử..." Tạ An nôn nóng ở ngoài cửa kêu gọi, sợ công tử lại bắt đầu luyện đan nữa, vội nói: " Công tử, thành chủ cho mời."

Tạ Uẩn nhíu mày, bất đắc dĩ nói: " Lại có chuyện gì nữa." Mấy ngày gần đây Liêu thành chủ tìm hắn không chỉ vì chuyện của ɖu͙ƈ Huyễn Hoa mà còn bởi vì ɖu͙ƈ Tiên Đan nữa.

Đáng tiếc, khi hắn nói cho Liêu thành chủ, dùng ɖu͙ƈ Tiên Đan cần phải ấy ấy... ấy ấy , nếu không sẽ không thể bài tiết buồn bực trong lòng được, cũng sẽ không có tác dụng. Liêu thành chủ bị hắn làm nghẹn, mang vẻ mặt táo bón bỏ đi, an tĩnh hai ngày không tới tìm hắn, hôm nay lại có chuyện gì.

Tạ An nói: " Nghe nói người Vương gia tới cửa xin lỗi, còn có Võ Sư Vương gia đến theo, Liêu thành chủ không tiện chậm trễ."

Tạ Uẩn hừ mũi nói: " Không thấy ta đang bận sao, lại hại ta hủy hoại một lò đan dược nữa."

Tạ An cạn lời, hắn rõ ràng nghe được công tử tạc lò rồi mới gọi có được không.

Tạ Uẩn chầm chậm thu thập vật phẩm lại rồi mới chuẩn bị đến chính đường phủ thành chủ, tuy hắn không thèm để tâm đến người Vương gia nhưng cũng không thể để thành chủ chờ lâu.

Cảnh Nhiên cười nhạt doanh doanh, đã sớm chờ ở cửa.

Luutinhvu2512.wordpress.com

Tạ Uẩn kinh ngạc, phát hiện lão bà hôm nay đặc biệt xinh đẹp, một bộ bạch sam phiêu dật tựa thiên tiên, làm nổi bật làn da trắng nõn nà của y, tuấn tú phi phàm, thậm chí còn mang theo chút tiên khí.

Cảnh Nhiên cười tủm tỉm nói: " Bồi ngươi cùng đi xem náo nhiệt."

Tạ Uẩn nhìn quanh: " Hài tử đâu?"

Cảnh Nhiên bất đắc dĩ cười nói: " Vũ Minh dẫn bọn nó đi chơi rồi, hai đứa nhỏ này, từ khi có Vũ Minh liền quên mất cha."

Tạ Uẩn bật cười, nói: " Bọn nó có quá ít bạn chơi cùng, Vũ Minh chơi với chúng cũng tốt."

Cảnh Nhiên nhẹ gật đầu chấp nhận, nói: " Hai đứa nhỏ gần đây hoạt bát không ít, Bác nhi trở nên chăm chỉ hơn, nói là không thể thua kém Vũ Minh ca ca được."

Vũ Minh cũng chính là đệ đệ của Lương Vũ Quang, năm nay vừa tròn mười tuổi, từ sau khi đắp nặn ra thiên phú, liền cùng Lương Vũ Quang dọn đến đây ở, hai đứa nhỏ có bạn chơi cùng, cuối cùng không thèm quấn lấy phụ thân và cha nữa.

Phu phu hai người vừa nói chuyện vừa đi đến chính đường phủ thành chủ, vừa mới bước vào đại môn....

" A Uẩn..." Một đạo thanh âm ôn nhu uyển chuyển truyền đến.

Nữ tử thân hình tiều tụy, lấm tấm lệ quang, như hoa lê dính hạt mưa vội chạy đến đây, muốn nhào thẳng vào lòng Tạ Uẩn, vừa chạy vội vừa khụt khịt khóc ròng nói: " A Uẩn, ta sai rồi, ta hối hận, chàng..."

" Bịch...."

Còn không đợi ả đến gần, Tạ Uẩn hoảng sợ, đại não còn chưa kịp phản ứng thì một chân đã đạp qua, kinh hoảng nói: " Con mụ xấu xí ở đâu ra vậy."

Cảnh Nhiên nhấp miệng nở nụ cười, ánh mắt hơi chớp động, đã sớm nghe nói Tạ Uẩn trước đây rất ái mộ nữ tử này, làm y tò mò rất muốn thấy, thật tốt, phản ứng của Tạ Uẩn khiến y rất vừa lòng.

Liêu Thừa Phong cao cao tại thượng ngồi ở chủ vị, hứng thú bừng bừng xem náo nhiệt, người Vương gia vẻ mặt xấu hổ, thống hận nhìn về phía nữ tử, cái thứ được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều.

" A Uẩn..." Nữ tử bò trêи mặt đất ngẩng đầu, quần áo tóc tai hỗn độn, gương mặt tiều tụy, thoạt nhìn không chỉ già mà còn xấu, rất khó tưởng tượng vị này là một nhị tinh Võ Giả.

Lý Nguyệt Liên hướng ánh mắt trông mong, ủy khuất khóc rống: " A Uẩn, ta là Liên nhi đây, ta hối hận, ta sai rồi, ta không nên cô phụ tình ý của chàng, nghĩ tình trước kia, chàng tha thứ cho ta được không, ta thật sự sai rồi, Vương gia căn bản không phải người, chúng ngược đãi ta. A Uẩn, ta gả cho chàng được không, ta nguyện vì chàng sinh nhi ɖu͙ƈ tử ( sinh đẻ và giáo ɖu͙ƈ con cái), A Uẩn..."

" Chi...." Tạ Uẩn hít hà một hơi, đau.

Sắc mặt Cảnh Nhiên đen thành đáy nồi, hung hăng véo eo Tạ Uẩn, nữ nhân này không chỉ dám kêu tên Tạ Uẩn, còn muốn sinh nhi ɖu͙ƈ tử cho hắn nữa, đúng là nên phanh thây, băm nhỏ.

Tạ Uẩn vội vàng tỏ lòng chung thủy: " Phu nhân, phu nhân, trong mắt ta chỉ có ngươi thôi, thật mà, thật mà, ánh mắt ta không có kém vậy đâu, ta còn muốn đa tạ nàng vì đã không gả cho ta đây nè, bằng không, làm sao ta có thể lấy được phu nhân chứ."

Sắc mặt Cảnh Nhiên hòa hoãn bớt, hất cằm, bễ nghễ nhìn hắn: " Về sau không được trêu ong ghẹo bướm lung tung nữa."

Tạ Uẩn vội gật đầu, hắn thật oan uổng mà, rõ ràng là chuyện do đời trước để lại, nồi này lại để cho hắn tới gánh. Đương nhiên, lời này hắn không thể giải thích, nhưng bộ dáng cao ngạo của lão bà lúc này thật là đẹp mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK