Mục lục
Xuyên Việt Chi Bồi Thực Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm hôm sau, Tạ Uẩn sớm rời giường. Sau khi rửa mặt chải đầu xong, hắn chuẩn bị đến Tây viện để thỉnh an.

" Thiếu gia, sớm!" Tạ An bưng mâm thức ăn đẩy cửa vào. Thấy Tạ Uẩn ăn mặc chỉnh tề, nghi hoặc hỏi: " Thiếu gia, ngài đây là tính ra ngoài sao?"

Tạ Uẩn gật đầu: " Đi thỉnh an cha nương."

Tạ An vui sướиɠ cười nói: " Thiếu gia, người nên sớm làm như vậy. Lão gia với phu nhân dù sao cũng là cha mẹ ruột của ngài, nào có cha mẹ nào không thương hài tử của mình. Ngài nhìn ngũ thiếu gia người ta xem, cả ngày đều hiếu kính trước mặt lão gia. Hiện giờ đạt được không biết bao nhiêu là chỗ tốt. Ngài nha, nên học theo hắn nhiều một chút."

Tạ Uẩn nói thẳng không cố kỵ: " Đó là do Thu di nương được sủng ái." Bằng không, nào đến phiên Tạ Tranh nói chuyện.

Tạ An trong lòng cảm thán: " Haiz! Nói cũng phải, Thu di nương cũng thật bản lĩnh. Từ nương sắp biến thành lão rồi mà vẫn có thể đem lão gia mê đến thần hồn điên đảo."

Tạ Uẩn cười khẽ một tiếng: " Có khi người ta là chân ái không chừng."

Tạ An trợn trắng mắt, lão gia cũng thật nhiều chân ái đi. Thị thϊế͙p͙ có tới mười tám phòng. Mỗi người đều là chân ái. Nhưng mà, Thu di nương quả thật rất được sủng ái. Nhập phủ đã hai mươi mấy năm, lão gia còn chưa có chán nàng. Thu di nương tuy lớn lên không xinh đẹp bằng phu nhân. Nhưng dáng người kia, tiếng nói kia, quả đúng là khiến người ta tiêu hồn thực cốt...

Tạ An vội vàng đình chỉ suy nghĩ lại, không dám tiếp tục tưởng tượng nữa. Động tác nhanh nhẹn dọn cơm lên, cười nói: " Thiếu gia, ngài vẫn nên ăn chút gì rồi lại đi."

Tạ Uẩn gật đầu, tối qua hắn có chút đói bụng. Chỉ là tâm tình không tốt lắm, nên không có hứng ăn cơm.

Tạ Uẩn bưng chén đũa ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Tạ An, nói: " Thiếu phu nhân bên kia sao rồi?"

Tạ An cười nói: " Thiếu gia, ngài cứ yên tâm. Hôm nay nấu cháo chim sơn ca, vẫn còn đang nấu ở trong nồi, lát nữa sẽ đem qua cho thiếu phu nhân."

Tạ Uẩn không nhiều lời nữa, đối với thê tử tiện nghi kia của mình không có cảm tưởng gì, hắn chỉ để ý hài tử mà thôi. Nghĩ tới bảo bối mềm mại đáng yêu, trong ngực Tạ Uẩn có chút vui vẻ. Hắn cũng muốn có huyết mạch của chính mình, trời biết đời trước hắn có bao nhiêu hâm mộ người khác sinh tiểu bảo bảo, càng nhìn càng khiến người đau thấu xương.

Đời trước, sau khi mạt thế bùng nổ, hoàn cảnh sinh tồn trở nên ác liệt. Nhân loại tuy có thể kϊƈɦ phát dị năng, nhưng đồng thời lực sinh ɖu͙ƈ cũng bắt đầu giảm xuống. Đầu mạt thế, hài tử chỉ là trói buộc. Nhưng sau mạt thế, hài tử trở thành hi vọng, mãi tới khi mạt thế kết thúc, hài tử trở thành trân bảo. Nhà ai có em bé mới sinh, thì đúng là chuyện vô cùng vui sướиɠ, chỉ hận không thể tuyên dương cho người toàn thế giới đều biết.

Tạ Uẩn là một tên gay, hài tử là một giấc mơ xa vời mà hắn không dám mơ tưởng. Hiện giờ lại có thể đạt thành mong muốn, hắn cảm thấy hết thảy đều đáng giá.

Dùng bữa sáng xong, Tạ Uẩn lần đầu bước ra khỏi cửa phòng.

Trạch viện của Tạ gia vô cùng lớn, nơi hắn đang ở là tiền viện, sát bên phía Tây là cửa hông, đi ra ngoài là hẻm nhỏ sát đường, vô cùng thuận tiện.

Tạ Uẩn đối với nơi này tỏ vẻ rất vừa lòng. Hài tử của Tạ gia sau khi vừa tròn mười tuổi, bất luận là nam hay nữ đều sẽ dời đến tiền viện cư trú. Nữ trụ ở phía Đông, nam trụ ở phía Tây. Nơi ở của hắn thì không tốt không xấu, chỗ này tuy rằng hẻo lánh, nhưng gần cửa hông cũng coi như là một chỗ tốt.

Tạ Uẩn nhàn nhã đi trêи đường, phải vác theo cái thân nặng nề nên bước đi rất chậm. Chỉ là rất nhanh, tâm tình của hắn liền hỏng bét.

" Di? Đó không phải là thất thiếu gia sao?"

" Nghe nói hôm qua hắn đã tỉnh."

" Haizz, thất thiếu gia thật đúng là không biết cố gắng. Lớn lên béo còn chưa tính, vì một nữ nhân mà nháo đòi tự sát, đúng là kỳ quái. Thảo nào, lão thái gia lại tức giận như vậy."

" Suỵt, nghe nói tam phu nhân cưới cho hắn một song nhi để xung hỷ."

" Chuyện này ta biết, hôm trước hỷ sự vừa mới xong xuôi. Nghe nói song nhi kia, xấu đến nỗi không thể gặp người."

" Ha ha, xấu thì đã sao, thất thiếu gia không phải đã tỉnh rồi sao?"

Tạ Uẩn buồn bực đến cực điểm, nguyên chủ mới không phải tự sát đâu. Nguyên chủ chỉ triệu hoán trận pháp thất bại, sau đó hôn mê mà thôi. Chỉ là, những lời này nói ra ai tin.

Tạ Uẩn trầm mặt, nện bước nhanh hơn. Sau khi bước vào Tây viện, Bạch Ngọc cũng vừa mới đứng dậy.

" Ngươi đã đến rồi." Bạch Ngọc nhàn nhạt liếc hắn một cái, không hề có lấy một biểu hiện vui sướиɠ khi thấy nhi tử vẫn bình an.

Tạ Uẩn tùy ý tìm một cái ghế ngồi xuống, mặt không cảm xúc nói: " Hôm qua vừa mới tỉnh, hôm nay đến tìm nương thỉnh an."

" Ngươi chỉ cần đừng chọc ta tức giận là tốt rồi." Sắc mặt Bạch Ngọc không tốt, hôm qua mới bị Tạ tam lão gia xảo trá lừa một bút tiền, lúc này bà ta vẫn chưa có nguôi giận đâu.

Tạ Uẩn lười để ý đến tâm tình của bà ta, dù có làm thế nào, hắn cũng không thể nào làm cho Bạch Ngọc vui sướиɠ được. Càng quan trọng hơn là, Tạ Uẩn không nghĩ sẽ cầu xin bà ta. Đối với người mẹ tiện nghi này, Tạ Uẩn không có một chút hảo cảm. Thay vì làm cho bà ta vui, không bằng trực tiếp uy hϊế͙p͙ cho rồi. Còn không, hôm nay hắn khẳng định sẽ đi một chuyến tay không. Trong trí nhớ của hắn, nguyên chủ vô cùng hiếu thuận với Bạch Ngọc, nhưng vậy thì thế nào? Còn không phải là bị bà ta đủ loại ghét bỏ.

Tạ Uẩn đi thẳng vào vấn đề, nói: " Cho ta hai vạn ngân phiếu, đồ Lý gia bồi thường sính lễ mà nương đã cầm đi."

" Cái gì?" Bạch Ngọc trừng lớn hai mắt, tiểu tử này hôm nay gan lớn nhỉ, bà ta liền nổi giận mắng: " Ngươi còn dám đòi đồ bồi thường, mặt mũi ngươi để đâu. Ta sao lại sinh ra một cái thứ mất mặt như ngươi. Bị hôn thê chê cười từ hôn, ngươi nói ngươi còn có ích lợi gì? Thể diện của Tạ gia đều bị ngươi làm mất hết, ngươi cút cho ta."

Tạ Uẩn nói: " Lấy được ngân phiếu ta liền đi, bằng không, ta sẽ tuyên dương khắp nơi. Tam ca ta ngay cả sính lễ của đệ đệ cũng muốn bá chiếm, để xem về sau hắn còn thể diện gì để đi học viện nữa."

" Ngươi..." Bạch Ngọc không thể tin nổi, làm thế nào bà ta cũng không nghĩ ra được có ngày Tạ Uẩn sẽ nói ra những lời như thế: " Hắn là tam ca của ngươi."

Tạ Uẩn cười lạnh: " Còn ta là đệ đệ ruột của hắn, chút tiền bạc lại quan trọng như vậy sao. Dù sao ta cũng không sợ, cùng lắm thì ta liền đi nháo cho ầm ĩ, đầu trọc thì đâu sợ bị nắm tóc. Cứ để cho người ta nhìn xem, tam ca đến tột cùng là cái loại vô liêm sỉ như thế nào."

Bạch Ngọc vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, tiểu tử này một lần tự sát liền đổi tính? Không phải là bị người đoạt xá đi. Mà không, cho dù có người muốn đoạt xá, thì cũng chẳng ai thèm lựa chọn một tên béo cả. Bạch Ngọc nhăn mày, sau khi nghe Tạ Uẩn uy hϊế͙p͙, một tia hoài nghi cuối cùng trong lòng cũng biến mất. Tiểu tử này không hổ là con của Tạ tam gia, khẩu khí nói chuyện giống hệt như lão, đều khiến người ta căm ghét như vậy.

Bạch Ngọc ghét bỏ liếc mắt nhìn Tạ Uẩn một cái, nói khóc là khóc. Bà ta tự cho là mình rất hiểu biết tính tình của Tạ Uẩn. Đứa nhỏ này tính cách rất mềm yếu, lần này dám đến già mồm với bà ta, khẳng định là lúc trước chịu quá nhiều đả kϊƈɦ, bà ta đã không thèm để ý đến thì thôi, đã vậy còn lửa cháy đổ thêm dầu cưới song nhi cho hắn, cho nên hắn mới oán hận mình như vậy. Chỉ cần bà ta khóc lóc kể lể một phen là được.

Bạch Ngọc thương tâm nói: " Ta sao lại mệnh khổ như vậy a, cha ngươi chỉ biết thiên vị đám con thứ, hôm qua mới cầm ngân phiếu đi, bây giờ nào còn tiền nữa. Ngươi sao không biết thông cảm cho nương ngươi, ta biết, ngươi là oán ta cưới vợ xung hỷ cho ngươi. Nhưng mà, lúc đó ngươi hôn mê bất tỉnh, ta nào còn có biện pháp gì khác. Tuy hài tử kia lớn lên không đẹp, nhưng tốt xấu gì cũng đã hoài thai hài tử của ngươi. Ngươi nếu như có mệnh hệ gì, đó không phải là huyết mạch duy nhất của ngươi còn lưu lại sao, ô ô ô..."

Tạ Uẩn bất động như núi, nước mắt của mụ già này không đáng giá một đồng tiền, trừ nguyên chủ bị cái bộ dạng này của bà ta dụ, toàn bộ Tạ gia này căn bản không ai thèm để ý tới. Nhìn nhiều tất nhiên đã sớm tập mãi thành thói quen. Huống chi, chuyện cưới vợ, hắn còn cảm tạ mụ không kịp thì làm sao mà oán hận, hắn vẫn rất mong chờ hài tử đó.

Tạ Uẩn liếc mắt nhìn Bạch Ngọc một cái, thực lưu manh mà nói: " Không có ngân phiếu thì thay bằng linh châu, nương cũng đừng hòng lừa gạt ta. Dù sao ta cũng là đứa không được sủng, kéo tam ca làm đệm lưng cũng đáng giá, nghe nói hắn ở học viện cũng rất nở mày nở mặt. Nương thử nói xem, nếu thanh danh của hắn bị hủy, lão sư sẽ cảm thấy hắn thế nào?"

" Ngươi..." Bạch Ngọc tức giận đến hai mắt biến đen, tay chỉ vào Tạ Uẩn nói không ra lời, quả nhiên thật giống với Tạ tam gia, đều là hỗn trướng: " Ngươi đúng là súc sinh..."

Tạ Uẩn nhe răng cười cười, đối với lời này không đau không ngứa.

Sắc mặt của Bạch Ngọc lạnh xuống: " Chuyện ở học viện, là ai nói cho ngươi biết?"

Tạ Uẩn trong lòng khẽ động, hình như hắn đã chọt trúng chuyện gì đó khó lường, nhưng vẫn bất động thanh sắc nói: " Nương không cần phải quản chuyện đó, chỉ cần nói có cho hay là không. Tam ca nếu biết nương làm hỏng chuyện của hắn..."

Sắc mặt Bạch Ngọc xanh mét, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng nói: " Linh châu khẳng định không có, tam ca ngươi tu luyện phải dùng. Hắn được đan sư ở học viện coi trọng, tương lai nếu vận khí tốt, có thể sẽ cùng lão sư đi Châu thành. Chỉ có ca ngươi có tiền đồ, mới có thể chống lưng cho Tuyết nhi, tỷ tỷ ngươi thương ngươi như vậy. Chẳng lẽ ngươi không vì nàng mà ngẫm lại xem, nàng ở Vân Châu cũng đâu có dễ dàng."

Tạ Uẩn nhướng mày, Bạch Ngọc la lối khóc lóc không được lại dùng chiêu này, động một cái là nói tình nói lý, bà ta không đi diễn kịch đúng là quá đáng tiếc.

Bạch Ngọc thấy hắn không nói lời nào, trong ngực vừa tức vừa buồn bực, do dự một chút, nói: "Đừng nói là nương không thương ngươi, ta cho ngươi một ngàn lượng ngân phiếu, người cầm mà đi sinh hoạt thật tốt với tức phụ. Ngươi cũng là người sắp có hài tử rồi, đừng cả ngày hồ nháo nữa. Ta không cầu ngươi giúp đỡ, chỉ cần ngươi đừng kéo chân sau là được, đừng chọc thêm phiền toái cho tỷ tỷ ngươi, là ta đã an tâm rồi."

Tạ Uẩn vươn ngón tay quơ quơ, lạnh mặt nói: " Năm vạn lượng, cho ta năm vạn lượng, ta sẽ không làm ầm ĩ nữa. Bằng không, chuyện của tam ca thất bại thì đừng có trách ta."

" Cái gì? Năm vạn lương, ngươi..." Bạch Ngọc vừa sợ vừa giận, đôi mắt trừng còn to hơn chuông đồng, chẳng lẽ nãy giờ bà ta nói nhiều như vậy đều xem như vô ích sao, bất quá...

"Ngươi đúng là thằng bất hiếu..." lúc này rồi bà ta nào còn không biết, tiểu tử này không bị bộ dạng của bà ta lừa gạt. Chuyện học viện, ngày hôm qua Tạ Uẩn vừa mới tỉnh lại, làm sao hắn có thể biết được chuyện này.

" Năm vạn lượng, một đồng cũng không thể thiếu." Tạ Uẩn nói đến đúng lý hợp tình, tâm tình phá lệ thoải mái. Nếu như lúc này có người ngoài ở đây, chuyện này khẳng định sẽ không thành công. Dù sao, thanh danh hay lời đồn đãi gì đó, đều là do hai cái miệng mà ra. Nếu hắn có thể nói thì người khác cũng có thể nói, so với một đứa giống như không khí trong cái nhà này, thì địa vị của Tạ Sóc cao hơn. Chỉ tiếc Bạch Ngọc không được người ưa thích, mấy chị em dâu trong nhà này đều chướng mắt bà ta. Trong viện này căn bản không hề có người ngoài. Thừa cơ hội này, hắn không nhanh chân vớt một khoản mới là ngốc tử.

"Nương, người cần phải nghĩ cho kỹ, tiền đồ của tam ca đều ở trêи tay người, đan sư ở học viện không thiếu đệ tử. Qua thôn này là không còn cửa hàng nào khác đâu ( ý câu này là bỏ lỡ cơ hội tốt trước mắt sẽ không dễ có được cơ hội nữa).

Bạch Ngọc tức giận đến hai mắt đỏ bừng, ánh mắt nhìn về phía Tạ Uẩn như nhìn kẻ thù giết cha, giọng căm hận: " Tạ Uẩn, ta là nương ngươi, ngươi dám, dám..."

Tạ Uẩn cười khẽ: " Ta đã xem như mình không có nương, nương cũng đừng nói dễ nghe thế. Mấy năm nay nương cũng cầm của ta không ít chỗ tốt rồi, trong lòng nương là rõ ràng nhất. Đồ nhị tỷ mang tới, đa phần đều bị nương lấy đi cho tam ca. Lần này ta thiếu chút nữa là không tỉnh lại, ngay cả mạng còn xém mất. Nương bá chiếm sính lễ bồi thường của Lý gia không buông. Có người mẹ nào như vậy sao?"

Bạch Ngọc tức muốn khóc: " Ta đây là vì ai hả, cha ngươi không biết cố gắng. Cả ngày lăn lộn với nữ nhân, cữu cữu ngươi không tiền đồ, suốt ngày chỉ biết chơi bời lêu lỏng, ta ở trong nhà này, còn ai để mắt? Tỷ ngươi tuy rằng gả đi Vân Châu, nhưng nàng chỉ là một thị thϊế͙p͙ không danh không phận. Nếu không phải năm đó vận khí tốt hoài thai hài tử, nàng ngay cả mạng còn không giữ nổi, chúng ta có thể dựa vào ai, dựa vào ngươi sao? Ngươi cũng không thử nhìn lại mình xem, còn trách ta thiên vị tam ca ngươi. Tam ca ngươi hắn có tiền đồ, có bản lĩnh thì ngươi thử có tiền đồ cho ta nhìn xem."

Tạ Uẩn cười tủm tỉm nói: " Nương, người cũng đừng có nói nhiều nữa, mau lấy ngân phiếu ra cho ta đi. Tiền đồ của tam ca có thể tiếp tục hay không còn dựa vào nương đó. Dù sao đứa con trai này cũng chỉ biết kéo chân sau, lại kéo vài lần cũng đâu sao."

Bạch Ngọc tức giận đến không thở nổi, nhưng lại không dám làm gì, chỉ sợ súc sinh này thật sự bất chấp tất cả làm hại Sóc nhi của bà thì làm sao bây giờ, liền cả giận nói: " Ta không phải nương ngươi."

Tạ Uẩn nghiêm mặt nói: " Phu nhân."

Bạch Ngọc vừa tức vừa hận, bà ta đúng là thiếu nợ hai cha con nhà nó mà. Hung hăng trừng mắt liếc Tạ Uẩn một cái liền xoay người trở về phòng, vì tiền đồ của nhi tử, bà lại nhịn.

Bạch Ngọc đau lòng đưa cho Tạ Uẩn năm vạn lượng ngân phiếu, trong lòng hối hận đến tột cùng, sớm biết như vậy, bà ta liền trực tiếp đưa ngân phiếu cho hắn, hiện giờ lại vô duyên vô cớ nhiều thêm ba vạn lượng, tiểu tử này đúng là hỗn trướng, là thằng bất hiếu.

Tạ Uẩn cảm thấy vô cùng mỹ mãn, nhét ngân phiếu vào trong ngực, vui sướиɠ phất phất tay, cao hứng nói: " Nương, ta đi đây. Ngày khác lại đến thỉnh an người sau."

Bạch Ngọc ôm ngực: " Ngươi cút cho ta!"

Tạ Uẩn lưu loát lăn đi, lần này có thể lấy được năm vạn lượng ngân phiếu, quả thật là niềm vui ngoài ý muốn. Trước đó hắn còn nghĩ là phải cò kè mặc cả, có thể lấy được một vạn lượng là không tồi rồi, không nghĩ tới, bà mẹ tiện nghi kia lại hào phóng như vậy, đúng là có thần phù hộ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK