Chỉ là, vừa mới đến trước cửa Tư phủ, hắn liền phát hiện ra, không khí ở Tư phủ dường như còn trầm trọng hơn lần trước hắn đến.
Tạ Uẩn nhíu mày, chỉ mới qua mấy ngày thôi mà, chẳng lẽ nhà tỷ phu lại xảy ra chuyện gì.
Trong lòng Tạ Uẩn trầm xuống, cất bước đi vào Tư phủ.
Tư Dật lúc này đang sứt đầu mẻ trán, thấy Tạ Uẩn tới đây, liền vội vội vàng vàng chạy lên tiếp đón, vội vã nói: " Thất đệ, đệ cuối cùng cũng tới, hôm nay nếu đệ không tới, cửa nhà ta sắp bị người giẫm nát rồi. Người này đánh không thể đánh, mắng không thể mắng, đuổi không thể đuổi, đệ mau theo ta qua gặp đi."
Tạ Uẩn sửng sốt, hỏi: " Sao lại thế này?"
Tư Dật cười khổ: " Còn không phải do cái lọ tráng dương tề kia của đệ sao, Dương dược sư tìm không thấy đệ, vì thế liền đến chỗ của ta, vốn định phái người thông tri đệ một tiếng. Nhưng mà, ở phủ của ta từ trêи xuống dưới, từ trong ra ngoài đều bị người khác nhìn chòng chọc, ta sợ đệ bị chúng quấy rầy, hạ nhân hành sự vô ý, sẽ tiết lộ tung tích của đệ, nên chỉ đành ở nhà ngồi chờ."
Tạ Uẩn câu môi cười cười, tỷ phu đúng là săn sóc, có điều, Tạ Uẩn vẫn có chút kinh ngạc, Phàm Linh Thảo hắn còn chưa có lấy ra, ai mà nghĩ tráng dương tề trái lại trở thành cái bánh bao thơm phức thế này.
Tư Dật không khỏi phân trần, đưa hắn vào phòng, Dương Tục đang nói chuyện với một nam nhân vẻ mặt nghiêm túc, ngoài cửa phòng có tám thị vệ đang bảo hộ, Tạ Uẩn nhìn không ra tu vi của bọn họ, nhưng với khí thế trêи người họ, Tạ Uẩn đoán những người này thấp lắm cũng là Võ Sĩ.
" Tạ dược sư, ngươi để chúng ta chờ lâu quá." Trán Dương Tục đổ đầy mồ hôi, vừa nhìn thấy Tạ Uẩn liền giống như nhìn thấy cứu tinh vậy.
Tạ Uẩn nhướng mày, lúc này mới chịu tin Dương Tục đúng thật là mua giùm cho người khác.
Ánh mắt nam nhân chuyển qua, tầm mắt dừng trêи người Tạ Uẩn, thái độ cao cao tại thượng, kiêu ngạo nói: " Ngươi là cái tên luyện chế tráng dương tề kia à?"
Tạ Uẩn mỉm cười, nói: " Thì ra huynh đài là người muốn tráng dương a?"
Nam nhân bị hắn làm cho nghẹn họng, bất quá, lúc này là hắn có việc cầu người, nên không thể tức giận, thần sắc hòa hoãn nói: " Loại tráng dương tề này, ta cần một trăm bình trong năm ngày, ta sẽ cho ngươi hai vạn linh châu." ( 2 vạn= 20 ngàn)
Tạ Uẩn bị con số làm chấn kinh một phen, sau đó trong lòng cảm thấy thoải mái hơn một chút, đây mới đúng là thái độ có việc cần cầu người. Nhưng mà, như vậy vẫn chưa được, hắn liền cự tuyệt: " Đây là dược tề cao cấp, thời gian năm ngày một trăm bình, không có khả năng."
Nam nhân nhíu mày, cả giận nói: " Chúng ta ở đây chậm trễ mấy ngày, nếu không phải do ngươi không thấy bóng dáng đâu, thời gian cũng đâu có gấp như vậy."
Tạ Uẩn hết biết nói gì mà nhìn trời, việc này sao trách ta được!
Nam nhân trầm giọng, nói: " Ba vạn linh châu, này đã là cái giá cao nhất rồi, bảy ngày. Nhiều nhất là bảy ngày phải luyện cho xong."
Tạ Uẩn đang muốn cự tuyệt, Dương Tục liền kéo tay áo hắn, nháy nháy mắt: " Tạ dược sư, vị này chính là thủ lĩnh thị vệ Long Lân Vệ của Dương gia ở phủ thành. Dược tề kia, ngươi làm ơn chịu khó vất vả một chút đi." Bảy ngày luyện chế trăm bình dược tề, tuy có hơi khó khăn, nhưng cũng không phải không làm được.
Tạ Uẩn nhíu nhíu mày, hóa ra là người của phủ thành, khó trách khí thế như vậy, suy tư trong chốc lát, nói: " Hừ, sau bảy ngày, ta sẽ đem dược tề tới."
Nam nhân có chút không yên tâm, nói: " Ta đã cho người chuẩn bị tốt dược liệu rồi, không bằng ngươi cứ ở đây luyện dược đi."
Tạ Uẩn không vui, nói: " Ở đây ta không có hứng, chứ không phải không muốn."
Mắt thấy nam nhân sắp tức giận, nhưng cuối cùng hắn cũng nhịn xuống, hắn đường đường là thủ lĩnh Long Lân Vệ, cư nhiên lại phải vì tráng dương tề, mà nén giận như vậy, quả thực...quả thực đáng giận đến cực điểm, nhưng mà...không làm thì không được, ai bảo thiếu gia bắt hắn phải đi lấy, nam nhân cảm thấy mình thật mất mặt, vì tráng dương tề, không chỉ hạ mình trả giá đắt, còn bị khinh bỉ nữa chứ. Sau khi trở về chắc chắn sẽ bị đồng liêu cười chết cho xem.
Nam nhân nói: " Vậy ta cứ ở đây chờ." Dù sao hắn cũng đã ăn vạ ở Tư gia mấy ngày rồi.
Tư Dật bất đắc dĩ cười khổ, mấy người này chính là mấy tôn đại thần. Bất quá, cái này cũng không phải là không có lợi, trong nhà nhiều thêm mấy tôn đại thần này, mấy ngày nay đã có người khách sáo hỏi thăm hắn chuyện như thế nào. Nhưng mà loại chuyện như tráng dương tề này là chuyện rất riêng tư, hắn làm sao có thể dám mở miệng nói lung tung.
Tạ Uẩn cũng không có biện pháp, tình thế không hỏi người. Huống hồ hắn cảm thấy, trong nhà tỷ phu nhiều thêm mấy tôn đại thần này cũng khá tốt, người không hiểu rõ, chắc chắn sẽ sinh ra kiêng kỵ. Chỉ là, hắn vốn muốn qua đây để cùng tỷ phu thương nghị chuyện Phàm Linh Thảo, chuyện này đành phải gác lại sau vậy, người trong nhà lắm miệng lắm lời, không tiện nói ra.
Nam nhân phân phó một câu, bên ngoài có một thị vệ tiến vào, sau đó, trong tay Tạ Uẩn lại nhiều thêm một cái túi trữ vật.
" Đây là ba trăm phần dược liệu, luyện chế một trăm bình...dược tề, Tạ Dược Sư còn có vấn đề gì nữa không?" Nam nhân hiển nhiên rất xấu hổ, lúc nói chuyện thì ngừng lại một chút, rồi mới hỏi.
Tạ Uẩn bĩu môi, mới vừa rồi không biết đã mấy lần nói là tráng dương tề rồi, lúc này mới cảm thấy khó có thể mở miệng, hắn không thấy bây giờ đã muộn rồi sao?
Bất quá, đối với chuyện có thêm một cái túi trữ vật, Tạ Uẩn vẫn rất vui sướиɠ, không biết dùng xong có thể tàng tư lại được không. Vừa lúc có thể để lại cho lão bà dùng, Tạ Uẩn nhướng mày cười nói: " Không thành vấn đề."
Nam nhân lại nói: " Phẩm chất dược tề..."
" Ngươi yên tâm, tuyệt đối giống y hệt lần trước." Tạ Uẩn tươi cười thân thiết, dù sao cũng là tiền tự đưa tới cửa, không cần phải quá bất mãn, tuy là thời gian trong vòng bảy ngày có hơi ngắn, nhưng về ngẫm biện pháp cũng không phải quá khó khăn.
Tâm niệm Tạ Uẩn vừa chuyển, trong đầu rất nhanh liền có chủ ý.
Nam nhân bàn giao công việc xong, cho thị vệ rời khỏi đại sảnh, sau đó, đảo khách thành chủ, quang minh chính đại vào ở trong Tư phủ.
Tạ Uẩn liếc mắt nhìn Dương Tục một cái, buồn bã nói: " Dương dược sư, việc này là ngươi không đúng rồi"
Dương Tục bất đắc dĩ, vội nói: " Ta cũng biết làm vậy là không đúng, vẫn là Tạ dược sư lợi hại, dược tề kia do ngươi luyện chế, chỉ vừa dùng một chút, người không cương được cũng phải cương, không chỉ lời nói mà thần chí quả thực thanh tỉnh ra, quả thực khiến người muốn ngừng mà không được. Tạ dược sư, ngươi có bí quyết luyện chế gì hay không. Bằng không, sao lúc ta thử luyện chế, hiệu quả lại không được như vậy, hơn nữa, bọn họ cũng tìm dược sư khác tới..."
Dương Tục đột nhiên dừng nói, ánh mắt lấp lánh vội tránh né, cười gượng: " Tạ dược sư, ngươi đừng trách móc, thật sự là do bên kia thúc giục quá gấp, nên ta mới..."
Tạ Uẩn không hề biến sắc, khẽ cười: " Không sao, ít nhiều gì cũng nhờ có Dương dược sư hỗ trợ, nên ta mới nhận được đại sinh ý này, một chút việc cỏn con mà thôi, không cần để trong lòng."
Dương Tục nhẹ thở phào, nói: " Ngươi không trách tội là tốt rồi."
Tạ Uẩn chỉ cười mà không nói, không trách tội cũng đúng thôi, dù sao người khác cũng không luyện được, biết được phương thuốc cũng đâu làm gì được.
Trong lòng Dương Tục có chút ão não, cũng là do hắn bị bức quá gấp, học phương thuốc của người ta, còn ở trước mặt người ta tuyên dương, đúng là làm chuyện ngu xuẩn. Có điều, đã nhiều ngày hắn bị làm phiền đến sợ, cố tình những người này hắn lại không đắc tội nổi, ai bảo hắn đi lấy lòng người ta trước, đem dược tề dâng lên, ai ngờ lại chọc ra cục phiền toái. Đương nhiên, phiền toái thì phiền toái, nhưng nếu Tạ dược sư có thể luyện chế thành công số dược tề đó, làm cho người nọ vừa lòng, hắn chắc chắn cũng được không ít chỗ tốt. Nghĩ như vậy, trong lòng Dương Tục cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Tạ Uẩn về đến nhà, Cảnh Nhiên có chút kinh ngạc: " Nhanh như vậy đã về rồi"
Tạ Uẩn nhíu mày, phiền não nói: " Ta cũng không nghĩ tới, tráng dương tề cư nhiên lại tiêu thụ tốt như vậy." Một lọ dược tề mà thôi, thế mà có thể rước người ở phủ thành tới. Kỳ thật, Tạ Uẩn chính là đang làm ra vẻ, trong lòng hắn cực kỳ cao hứng, ba vạn linh châu lận đó, vậy là hắn có tiền mua vũ khí tốt rồi.
Cảnh Nhiên kinh hô: " Tráng dương tề..."
Tạ Uẩn cười cười, vô cùng đắc ý, dứt khoát kể lại chuyện lúc khảo thí, nói xong, hắn còn cảm thấy mình thật tài tình, dưới tình huống như vậy, hắn cư nhiên có thể khảo hạch thành công.
Cảnh Nhiên che miệng cười trộm, vui sướиɠ khi người gặp họa: " Ngươi vẫn nên suy xét bảy ngày sau làm sao công đạo với người ta đi."
Tạ Uẩn chẳng hề để ý, nói: " Có cái gì khó đâu, cứ chờ mà xem ta đại triển thân thủ."
Tạ Uẩn nói xong, khí thế bắt đầu phấn chấn, hướng ra phía cửa rống to: " Tạ An, mau chuẩn bị cho gia một cái nồi thật lớn."
Cảnh Nhiên trợn mắt há hốc mồm. Nhưng mà, Tạ Uẩn lại cảm thấy, đời trước hắn luyện chế dược tề, cũng đâu có sử dụng dược lò, vậy thì vì sao không thể dùng nồi để ngao thuốc. Dù sao, người ta đưa dược liệu rất nhiều, cùng lắm thì thí nghiệm vài lần. Hắn cũng không tin, hắn không thể tìm ra được lối tắt.
Tốc độ chuẩn bị của Tạ An cực nhanh, hắn cảm thấy gần đây mình bị thất sủng, thiếu gia vậy mà không còn đưa dược cho hắn ra ngoài bán nữa, không nhìn thấy linh châu sáng lấp lánh làm hắn thật buồn rầu a.
Tạ Uẩn nói là làm, dỗ hài tử chơi trong chốc lát rồi trực tiếp đi đến phòng bếp, sau đó đốt lửa.
Sau khi lãng phí hết một trăm phần dược liệu, Tạ Uẩn rốt cuộc cũng mò được quy luật. Nồi sở dĩ không thể luyện chế được dược tề là bởi vì nó không thể chứa đựng dược lực. Dược lò thì khác, linh dược đặt ở trong dược lò, trải qua liệt hỏa rèn luyện, sẽ dần dần chuyển hóa thành chất lỏng, nồi thì không làm được, nồi chỉ có thể thiêu rụi linh dược mà thôi.
Tạ Uẩn vắt hết óc, nồi sắt không được thì nồi đồng, sau đó hắn đem tinh thần lực bao trùm lên nồi, bao quanh linh dược kín không một kẽ hở, không để nó lọt một giọt dược khí nào ra ngoài. Như vậy quả thực có thể luyện chế được dược tề, nhưng mà...
Tạ Uẩn mặt ủ mày ê, dược tề luyện chế bằng cách này, không chỉ phẩm chất kém mà ngay cả tinh thần lực của hắn cũng không chống đỡ nổi. Một nồi dược tề chỉ luyện chế năm phần dược tề thôi mà đã làm hắn tinh bì lực tẫn. Biện pháp này lại không được rồi.
Tạ Uẩn suy tư trong chốc lát, lại thay đổi thành một cái vại sành.
Thể tích của vại sành lớn hơn dược lò, nhưng lại nhỏ hơn nồi nhiều, tinh thần lực có thể bao trùm miệng vại dễ như trở bàn tay. Tạ Uẩn tĩnh tâm xong, lại bắt đầu luyện dược, cẩn thận khống chế độ lửa, tiếp đó lại vận hành dị năng hệ mộc để khống chế dược tính, theo thời gian dần trôi qua. Cuối cùng không phụ sự mong đợi của mọi người, một vại dược tề màu sắc trong suốt nóng hổi ra lò.
Tạ Uẩn hưng phấn không thôi, mấy người còn lại thì vô cùng khϊế͙p͙ sợ khó có thể nói thành lời. Mấy ngày nay, Tạ Uẩn lăn lộn cái gì, bọn họ không phải là không biết, chỉ là, từ trước đến giờ, họ chưa từng nghĩ tới, Tạ Uẩn thế mà có thể thành công. Đặc biệt là Mộ Tề, tuy hắn không có quá nhiều hiểu biết về dược sư, nhưng hắn cũng từng theo dong binh đoàn chạy ngược chạy xuôi nhiều năm, kiến thức cũng rộng lớn hơn người khác một chút. Sử dụng vại sành để luyện dược, đừng nói là gặp, ngay cả nghe hắn còn chưa từng nghe qua. Đây là một chuyện tuyệt không có khả năng làm được.
Nhưng mà, sau khi hắn cư trú trong viện này một thời gian, những chuyện khó có khả năng xảy ra hắn đều đã thấy. Vì thế, sau một phen khϊế͙p͙ sợ, rất nhanh Mộ Tề liền trấn tĩnh lại.
Cảnh Nhiên thì như có điều suy tư, lại có chút ngoài ý muốn, lại có một chút bừng tỉnh quả nhiên là thế. Y đã sớm biết Tạ Uẩn có thiên phú thần thông, có thể sử dụng vại sành để luyện chế dược tề, cũng không phải chuyện gì quá sức ngạc nhiên.
Mà lúc này, đã là ngày thứ tư Tạ Uẩn nhận được dược liệu.