"Vợ của Phạm Thiên cô tên là cái gì Tuệ An nhỉ?"
- "à em là Lý Tuệ An, năm nay 25 tuổi."
"25 tuổi? Vừa hay bằng tuổi cháu gái của tôi ở nhà, tôi là Dương Thường Kiệt năm nay đã 45 tuổi."
Nghe đến đây cô cũng rất thoải mái với ông, dù sao thì Dương Thường Vũ cũng không cố ý nói như thế.
*hầu như chỉ có tui nhỏ tuổi nên gọi người 40 tuổi trở lên bằng ông hoặc hơn nữa là cụ. TT
Lý Tuệ An cười mĩm gật đầu với ông, sau đó Dương Thường Vũ nhìn quanh tìm kiếm thứ gì đó sau khi xác định liền quay lại nói cho cô biết rõ tình hình.
"Phạm Thiên đang tập luyện trong mô hình bên kia, chờ chút nữa tôi sẽ gọi cậu ấy ra."
- "Ấy, không cần đâu đội trưởng. Tôi tự đi tham quan là được rồi, còn anh ấy thì tôi không làm phiền đâu."
Lý Tuệ An lập tức tránh né khi gặp Phạm Thiên, cô bây giờ gặp anh cũng chẳng biết nói điều gì nên trốn là tốt nhất. Dương Thường Vũ định cho cô đi thì bên phía thùng container có tiếng từ đồng đội phát ra.
"Ra rồi! Mở cửa thùng ra."
Tiếng giao động đập từ bên trong phát ra tiếng bộp bộp để cho đồng đội hiểu. Người đứng ở cửa thùng nhanh tay kéo cửa thùng mạnh ra, khói trắng lẫn đen từ bên trong bốc ra mù mịt che kín tất cả nơi chúng xâm nhập.
Cái này được gọi là mô hình cứu hỏa, dùng để dập lửa luyện tập cho các chiến sĩ. Lửa đã được dập tắt, tất cả người bên trong không hơn không kém là 3 người lính cứu hỏa mặc đồ bảo hộ bước từ bên trong làn khói trắng đen và đan xen là màu xám, họ ra khỏi bên trong mô hình.
Nhanh chóng tất cả người bên cạnh dùng vòi nước phun lên người của những lính cứu hỏa vừa mới đi ra để hạ nhiệt. Khi cởi nón bảo hộ khuôn mặt tất cả bọn họ đều vô cùng mệt mỏi và nóng rát, làn nước văng tung tóe vào mặt và vô cả vùng miệng để giải nhiệt nhanh nhất.
Nguồn nước cứ thế trôi vào tất cả mọi ngóc ngách, từng người từng người cởi bỏ bộ đồ lính cứu hỏa ra đứng hóng từng cơn gió trôi đến với họ. Giờ đây Lý Tuệ An mới thấy Phạm Thiên.
Lúc này anh chẳng khác gì tất cả người còn lại nhưng khuôn mặt Phạm Thiên lại bình tĩnh hơn, anh đứng đó hít thở không khí và dội nước mát vào người. Dương Thường Vũ thấy vậy liền đùng đùng đi đến bên Phạm Thiên.
Một tay véo vào tay anh, cơ thể đã cởi áo bảo hộ chỉ để lại chiếc áo thun màu đen bên trong cũng đã bị nước làm dính lại cơ múi lộ ra kể cả vùng ngực cũng thấy mồn một, Lý Tuệ An mắt kém và cả đứng xa nên không thấy còn nói lố hơn là "bỏ lỡ" những chi tiết đó cô chỉ đứng đó nhìn anh vừa mới xông pha ở biển lửa mô hình. Phạm Thiên bị véo nên cũng thấy đau hơn, anh nhướng mày thắc mắc.
"Chuyện gì?"
- "Cậu nói xem. Đường đường gọi là anh em vậy mà kết hôn rồi cũng chẳng thông báo với chúng tôi một tiếng, giờ thì sao hả? Người cũng đã đến tận nơi rồi còn giấu được không?"
Dương Thường Vũ hừng hực tính khí, tất cả người ở đó đều chú ý đến và nghe thấy những lời đó. Họ ngỡ ngàng khi một người độc thân rất nhiều năm vậy mà giờ đây lại có vợ luôn rồi. Không kiềm được họ chạy đến và tò mò hỏi:
"Kết Hôn?"
"Đâu? Cô ấy ở đâu?"
"Chuyện gì vậy? Ai kết hôn?"
Phạm Thiên nghe thấy Dương Thường Vũ nói vậy liền cau mày, nhìn quanh thì thấy cô đứng ở phía xa. Anh không biết là cơn gió nào chỉ dẫn mà Lý Tuệ An lại đến được đây.
Tất cả người ở đó đều nhìn theo hướng mắt của Phạm Thiên, sau khi thấy cô thì trồ mắt không ngờ anh lại có thể vác về một cô vợ trẻ trung xinh đẹp như thế lại còn biết sửa soạn chỉnh chu. Quần áo gọn gàng rất hợp mắt với họ.
Trong ánh mắt ngờ vực của Phạm Thiên Dương Thường Vũ bất lực hét lớn với anh, bác bỏ cái tính hậu đậu vợ đến rồi lại còn đứng ngây ra như thế.
"Cậu còn đứng đây làm gì? Không đưa cô ấy đi rồi mau thay đồ đi!"
Phạm Thiên thở dài cụp mắt xuống đất rồi lại nhìn về phía Lý Tuệ An một lần nữa, dù gì anh cũng đã 30 năm không có người yêu bây giờ đùng một phát có vợ nên Phạm Thiên chẳng biết nên đối đãi ra sao mới là một người chồng chuẩn mực.
Nghe lời Dương Thường Vũ anh chầm chậm đi lại Lý Tuệ An, ở đằng sau anh là những đồng đội và những anh chàng đang huấn luyện khác đều hướng mắt về tò mò.
Châu Kiệt không thể tin vào mắt mình cũng như những người khác đều mắt chữ A mồm chữ O có người còn bị điều này làm cho té khi đang chạy bộ.
Châu Kiệt nói:
"Không phải chứ, tôi cứ tưởng anh ta nói đùa hóa ra đều là sự thật. Chơi kì đấy à? Lại còn không mời chúng ta."
Tất cả đều trố mắt nhìn hai người họ. Khi Phạm Thiên đi đến Lý Tuệ An cô có chút khinh thường người chồng trên danh nghĩa này đang dấu diếm mọi chuyện, cũng không hẵn là vì chuyện đó.
Hai mắt của Lý Tuệ An hiện lên rõ khinh một bên miệng như bị dị tật mà méo lên. Phạm Thiên chẳng biết trong đầu cô nghĩ thứ gì nên bảo với một giọng trầm đan xen một chút mệt mỏi.
"Đi theo tôi."
Dựa vào cái gì? Anh ta lại sai khiến cô. Nói trắng ra một người không bị ràng buộc bởi gia đình bấy lâu nay như Phạm Thiên thì nhất thời anh ta không thích ứng được mà còn tỏ ra khó chịu với người vợ mới cưới như Lý Tuệ An.
Nhưng cô vẫn nghe lời anh ta, dù sao thì nếu để cho người khác nhìn thấy há phải là trò cười cho thiên hạ hay sao? Bước chân nặng nề của Lý Tuệ An lủi thủi đi theo sau lưng anh ta, tất cả những người tò mò đều nhìn họ rời đi Châu Kiệt không phục anh ta phải trốn đi theo hai người.
đi mãi đi mãi lại đến phòng thay đồ tập thể nhưng cô cứ cúi gầm người thì chẳng nhìn thấy bản thân đã đi đâu. Đứng trước cửa thì Phạm Thiên nhận ra cô không tập trung nhìn đường liền dừng phất lại.
Cái chóp trán Lý Tuệ An đập mạnh vào lưng của Phạm Thiên dội ngược ra lại muốn té sấp mặt, Châu Kiệt và Lưu Phong đi đến đó thì mém bị phát hiện nấp sang một góc tường. Thế mà tên lì lợm Châu Kiệt này lại lôi kéo thêm cả Lưu Phong ngốc nghếch để tham gia trận chiến ngu ngốc này.
Lý Tuệ An sau khi bị dội ngược đứng vững lại rồi tay ôm trán nhướng mày nhìn Phạm Thiên rốt cuộc muốn làm cái qué gì. Phạm Thiên thở dài anh ta dùng một ngón tay chỉ lên trên bản hiệu màu xanh bên trên.
[Phòng thay đồ nam]
Hóa ra là phòng thay đồ tập thể, cô mém nữa thì ngất. Phạm Thiên hỏi cô.
"Muốn vào trong xem tôi thay đồ à? Sao lại đi cùng tôi đến tận đây?"