Cô đặt điện thoại khi xem điện thoại xong xuống dưới bàn, đi lại nhà bếp bắt đầu công cuộc nấu bữa tối.
Gà vừa may cô đã bỏ vào tủ lạnh nên không bị hư, bây giờ chưa đông đá nên cô lấy ra dùng dao chặt thành những miếng vừa ăn.
Cho thịt gà vào trong nồi đã có gia vị mà cô đã chuẩn bị sẵn, sau đó ướp thịt trong 30 phút để ngấm gia vị.
Trong khi đó cô lấy rau cải ngọt cắt ra thành hai phần vừa đủ, ngâm với nước muối loại bỏ các vi khuẩn sơ lược.
Đậu phụ non cô lấy ra từ trong túi thực phẩm, sơ chế bằng cách cắt bỏ phần vỏ bọc bên ngoài, cắt thành miếng bằng một đốt tay, rong biển đóng gói cô bóc ra đặt đậu phụ lên miếng rong biển xanh đậm.
Cuộn chúng lại với nhau, bỏ vào chảo dầu đang sôi ùng ục, có thể thêm bất cứ gia vị nào trong khi chiên và cũng có thể làm nước sốt. Kết hợp hoàn hảo tạo ra món đậu phụ rong biển chiên.
Tiếng "tách tách" phát ra từ chảo dầu đang sôi làm vui tai hơn khi nấu ăn. Còn gà ướp gia vị cô đem đi xào chờ nó sôi và chính hẵng thì đã ăn được rồi, rau cải ngọt Lý Tuệ An luộc lên chỉ dùng để lấy nước khi dùng bữa.
Bảo sao lại nói cô đã tự lập từ sớm, những món ăn này không phải là học qua loa là được, cũng phải canh liều lượng gia vị cũng như cách ướp gia vị chung. Còn nhiều món ăn mà cô còn chưa có thời gian thể hiện mà thôi.
Sau một lúc nấu bữa tối bận rộn Lý Tuệ An cũng đã dọn dẹp xong xuôi tất cả đống đồ bày bừa ra trên bếp xong cô dọn thức ăn lên bàn ăn và chỉ việc chờ cái tên Phạm Thiên ngóc đầu dậy mà thôi.
Mùi thơm phức bay ra trong làn khói trắng từ những món ăn mà cô đã cất công nấu đến tận giờ này, đột nhiên Lý Tuệ An cảm thấy bản thân thật phi thường khi đã làm rất nhiều giờ đồng hồ không nghỉ như hôm nay.
Lại cảm thấy bất công và tức giận khi cô vì sao lại dày công ra mà chuẩn bị tươm tất còn phải dọn dẹp mớ hỗn độn của cái tên Phạm Thiên này, lời hứa đưa cô đi đến đơn vị anh ta còn chưa thể làm được vậy mà bản thân đã hành động trước rồi.
Trong tâm trí cô đang nảy ra một việc chắc chắn sẽ không làm bản thân thất vọng, không biết cô làm gì nhưng chỉ biết là thấy cô mở toang cánh cửa phòng, đôi mắt sắt bén nhìn vào bên trong.
Trên giường Phạm Thiên vẫn đang còn ngủ vì đợt say rượu soju, nhiều gối bị anh ta đá văng xuống dưới đất hết cả. Cô không ngờ cái tên này lại có cái thói hư đốn khi say rượu như thế đấy.
Không suy nghĩ nhiều Lý Tuệ An đi nhanh đến bên giường, dùng hai tay nắm mạnh vào cái chăn đang bị Phạm Thiên đè lên trên. Cô dùng lực mạnh kéo văn tấm chăn, làm cho Phạm Thiên cũng xê dịch khỏi giường.
Xê dịch sao không biết lại trùng hợp nằm ngay mép giường, Lý Tuệ An như mưu tính sẵn điều gì, cô bước lên trên giường chỉ thấy cô cười gian manh và nhanh chóng vươn bàn chân sạch sẽ đạp bay Phạm Thiên ra khỏi mép giường, lăn lộn nửa vòng té đùng xuống sàn nhà.
Một cái "bộp" vang ra trời ơi đất hỡi, cơn đau khi bị té cũng có chút tác dụng với Phạm Thiên. Anh ta cau hai cái chân mày rậm rạp đen xì, dần hé lộ con mắt từ trắng dã trợn xuống thành tròng đen của con ngươi.
Lý Tuệ An vẫn đứng trên giường, hai tay chóng nạnh tiếp tục nhếch mép cười khinh, cho chừa cái tội bày bừa hại cô tốn kha khá thời gian.
Phạm Thiên dần dần có thể tỉnh rượu, anh lấy hai tay mình chống sàn nâng cơ thể mình dậy. Rồi ngồi bệt ra sàn, bàn tay lớn lại cứ vo đi vò lại mái tóc xong rồi lại vuốt khuôn mặt ngái ngủ.
Bộ dạng anh lúc nay làm cho cô buồn nôn hết sức, phải chi anh uống say rồi không hề bày ra bộ mặt mệt mỏi khi say thì cô có thể bỏ qua, đằng nay Phạm Thiên lại chẳng khác gì ông bố nuôi hám rượu hám tiền đó của cô cả.
Càng nghĩ càng tức nên Lý Tuệ An nhảy xuống giường đứng trước người anh nhìn xuống Phạm Thiên và nói cho hạ hỏa:
"Tỉnh rượu chưa? Tôi chẳng biết anh chỉ vì kiếm một cái chìa khóa mà lại bày ra một nhà bừa bộn như vậy đấy, tôi thấy tốt nhất là anh ở đơn vị cho tôi khỏi phải bận rộn thì tốt hơn ấy."
Phạm Thiên vẫn không để tâm lời cô nói bên tai, cứ coi như là mình bị điếc cho khỏi bị ăn mắng thêm nữa. Lý Tuệ An tức đến nổi không còn lời gì để nói, cô thở một hơi thật dài, xong bảo với Phạm Thiên.
"Thôi, mau chóng đi xuống lầu rửa mặt uống canh giải rượu rồi ăn tối đi. Tôi xuống dưới trước, anh nhanh chóng xuống dưới rồi ăn tối kẻo nguội thức ăn."
- "Ừm"
Phạm Thiên sau một hồi cũng phun ra một từ quý giá, Lý Tuệ An chẳng buồn để ý anh thêm nên rời khỏi, chỉ để lại một tiếng đóng cửa không mạnh cũng không nhẹ. Anh ở trong vẫn khó hiểu lúc trưa bản thân đã làm chuyện gì.
Suy nghĩ kĩ lại thì những mảnh kí ức vụn đã nối lại với nhau, cho anh biết lúc trưa anh đã làm chuyện đồi bại và mất kiển soát đến nhường nào, bây giờ Phạm Thiên chỉ muốn đào một cái hố chui xuống cho đỡ mất mặt mà thôi.
"Điên mất thôi."
Phạm Thiên xuống dưới nhà, rửa mặt rồi đi ra bàn ăn. Nhìn thấy cô đang ngồi ở bàn ăn nhưng tay cô đang dùng đũa dầm dầm vào cái chén trống không, ánh mắt cô vẫn là nhìn anh nửa tròng.
Anh ngồi xuống bàn rồi xới cơm trong nồi, cho vào chén của anh rồi sau cùng hành động là vươn tay lấy chén của cô. Cô làm khó anh nghiến đũa vào trong chén làm cho anh khó lấy, anh dùng thêm chút sức vào thì không tốn nhiều thời gian đã có thể giật cái chén khỏi tầm tay của Lý Tuệ An.
Anh cho cơm vào chén, cho thật đầy để tránh việc cô lười ăn. Đặt chén của Lý Tuệ An xuống bàn, vẫn thấy cô không chịu động cơm nên anh nhướng mày hỏi.
"Không đói à?"