- Miko, Yuki, hai người đi lên kiểm tra các phòng trên tầng hai, các vị khách sẽ nghỉ lại ở đó.
Yuki nghĩ đến các vị khách được mời ở lại mà bất giác căng thẳng, đó là những người được đích thân Ian đón tiếp, chắc chắn địa vị phải ngang ngửa anh. Cô cùng Miko đi lên tòa phía Đông, Miko không thông thuộc chỗ này, nếu có gì sai sót, chủ tịch cũng không biết mà cứu. Yuki vừa lên hết cầu thang, con đại bàng bỗng lao vút qua, chính xác giật luôn chiếc dây chuyền ở cổ cô rồi bay đến đậu trên một khung cửa sổ lát đá cẩm thạch. Cô rút luôn khẩu súng chĩa vào nó nhưng bị Miko ngăn lại:
- Đừng, Yuki, cậu sẽ gây chú ý ở đây mất!
- Cậu không hiểu, chiếc dây chuyền đó là bùa hộ mệnh của mình, nó có..
"Máu của Ian", ba từ này Yuki đã kịp thời khống chế để không bật ra khỏi miệng, con đại bàng kia chắc chắn không bình thường, thậm chí còn là kẻ địch, cô phải làm sao mới được đây?
- Yuki?
- Không có gì, nó chỉ là một sợi dây kỉ niệm. Chúng ta mau đi làm việc thôi!
Nếu con đại bàng đó biết sợi dây chuyền có dòng máu cấp cao thuần chủng thì lớn chuyện rồi, cô phải tìm cách thông báo cho Ian mới được. Cô gõ cửa một phòng gần cuối dãy trước khi vào xem xét, không ngờ lại có người bên trong thật.
- Vào đi.
Trong phòng không bật điện, chỉ có ánh sáng từ chiếc laptop hắt lên gương mặt người ngồi làm việc ở salong khiến Yuki và Miko thoáng giật mình trước khi nhận ra đó là Kirito.
- Kirito, em làm gì ở đây?
- Làm việc, Kiba, Kito là người đứng đầu gia tộc Brown, họ chỉ giúp đỡ Ian thôi, em mới là thuộc hạ của Ian này!
Yuki gật đầu, giờ cô mới hiểu vì sao Ian lại có thái độ khác đối với Kirito, đó là sự tin tưởng.
- Vậy ngay bây giờ em có thể gặp chủ tịch phải không?
Kirito rời mắt khỏi màn hình laptop, ngước lên nhìn Yuki, im lặng chờ đợi cô nói tiếp. Yuki cười khổ, thằng nhóc này kiệm lời thật.
- Chị muốn nhờ em báo lại với chủ tịch là một con đại bàng đã cướp mất vòng cổ của chị, con đại bàng đó có thể nguy hiểm.
Yuki ngạc nhiên khi thấy nụ cười thoáng qua trên mặt Kirito nhưng nhanh chóng bị cậu dùng biểu cảm thường ngày che lại. Kirito đứng dậy đóng laptop, trước khi đi còn cẩn thận dặn cô không được động vào căn phòng kế bên phòng chủ tịch.
- Yuki, mình đổ đầy nước vào bình rồi, qua phòng khác thôi!
Nếu Kirito không báo trước, cô cũng thấy căn phòng đó rất khác lạ, ngoài căn phòng có cánh cửa gỗ lớn trạm trổ công phu và tay nắm bằng vàng của Ian thì đó là căn phòng duy nhất có người bảo vệ. Lần trước cô đến đây đâu có thế. Ngài Phán Quyết còn ở dưới kia thì người trong phòng này là ai, rốt cuộc thân phận lớn tới mức nào?
Xem qua một lượt hết các phòng, Yuki và Miko lại xuống bếp, bữa tiệc này xem ra còn rất lâu nữa mới kết thúc. Vừa đặt chân xuống bếp, tất cả mọi người đều cúi chào, Yuki và Miko giật mình kinh ngạc, chợt một giọng nói vang lên phía sau hai người:
Mọi người cứ làm việc của mình đi!
Miko ngạc nhiên:
- Kirito, làm giật cả mình!
- Chứ chị tưởng mọi người đang chào chị hả?
Miko bị nói trúng, trừng mắt lên nhưng không làm gì được, Kirito là thuộc hạ thân tín của Ian nên đánh thằng bé không khác gì trực tiếp tuyên chiến với anh cả. Cậu đi qua Yuki, lập tức cô nghe thấy tiếng thì thầm:
- Xong tối nay, lên phòng gặp anh Ian.
Kirito đi khuất, cả phòng bếp vẫn im lặng như tờ, Miko thấy mấy người hầu nhìn mình với ánh mắt rất kì lạ. Cuối cùng cô không chịu được nữa:
- Mọi người có chuyện gì thì cứ nói ra đi, đừng nhìn chúng tôi với ánh mắt như vậy!
- Vì một người hầu như cô gọi thẳng tên cấp cao của chúng tôi mà vẫn chưa bị xử tội!
Giọng chị quản lý vang lên lạnh lùng và kiêu ngạo khiến Miko chột dạ nhìn sang. Quản lý đứng khoanh tay, từng đường nét trên khuôn mặt thể hiện rõ sự nghiêm túc, giọng nói bất chợt đanh lại và cao lên:
- Nói chuyện với cấp cao phải dùng kính ngữ là điều tối thiểu thể hiện sự tôn trọng đối với cấp trên, cô còn không rõ sao?
Miko lúng túng cúi đầu:
- Thành thật xin lỗi!
Miko không để ý được, ở biệt thự bên kia, cô thậm chí đã gọi Kirito là thằng nhóc nhưng cô vẫn an toàn vì Kirito còn không để ý người khác gọi mình thế nào, chút nữa là cô cái miệng hại cái thân rồi!
Tiệc tàn, dọn dẹp xong mọi thứ thì trời đã sáng rõ, Yuki về khu nhà dành cho người hầu, mệt mỏi đến độ tưởng chừng đặt lưng xuống là ngủ ngay được, nhưng cô còn nhớ phải lên gặp Ian. Chợp mắt một lúc, khi tỉnh dậy, trời đã gần tối, Yuki hoảng loạn chạy lên phòng anh. Đứng trước cánh cửa lạnh lẽo, cô lấy lại nhịp thở rồi mới gõ cửa.
- Vào đi.
Yuki đặt tay lên nắm đấm cửa, cảm giác mát lạnh khiến bàn tay cô tê dại như có dòng điện chạy qua. Đẩy cửa bước vào, thấy anh đang ngồi đọc sách trên ghế, việc đầu tiên cô làm là cúi xuống:
- Chủ tịch, xin lỗi!
- Em ngủ đủ rồi? Ngồi đi!
Anh hạ quyển sách xuống, chỉ vào ghế đối diện mình, cô không trả lời, mặt hơi căng thẳng nhưng Ian cũng không để ý. Cùng lúc đó, ông quản gia mang vào một đĩa bánh với một cốc sữa.
- Đây là thiếu gia chuẩn bị cho cô.
- Còn những người khác?
- Họ về hết rồi, về cùng thiếu gia Brown!
Chờ Yuki ăn xong bữa, anh nhìn ông Sirius, khẽ gật đầu:
- Làm phiền ông giúp tôi dọn dẹp.
Ông Sirius hiểu ý, thu dọn khay bánh, trước khi ra ngoài còn cẩn thận đóng cửa lại, căn phòng trở lại với vẻ yên tĩnh. Yuki hơi căng thẳng, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, chợt một tiếng vỗ cánh làm cô giật mình. Con đại bàng kiêu hãnh và mạnh mẽ đậu trên cửa sổ, cô khẩn trương nhìn anh:
- Là nó!
Ian gật đầu:
- Fire, hiện nguyên hình đi.
Con đại bàng vỗ cánh, lập tức biến thành một người đàn ông khoảng chưa đến 30 tuổi có mái tóc ánh đỏ như nhuộm và mặc áo choàng đen. Fire bật cười thích thú nhìn Yuki:
- Tôi là Fire Hall, người của tộc hóa thú.
Yuki vội vàng đứng dậy đáp lễ nhưng anh ta chỉ bỏ lại một câu: "Tôi có việc phải đi!" rồi lại hóa thành đại bàng, bay mất. Yuki ngẩng lên, thấy anh giơ chiếc dây chuyền trước mặt mình, mặt dây sáng lấp lánh là chiếc lọ đựng máu của anh, cô đưa cả hai tay đón lấy.
- Vật này không phải lúc nào cũng đeo được, nên cất đi, cần thiết hãy lấy ra. Nếu gặp kẻ thù của tôi, sợi dây này không khác gì án tử đối với em cả.
- Thảo nào Rose có thể nhận ra em dù em đeo mặt nạ. Chị ấy nói em có dòng máu thuần chủng chắc là do thứ này?
Ian khẽ gật đầu, anh đi đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, bóng tối đã bao phủ mọi thứ. Anh mở cửa, một cơn gió lạnh buốt mang theo những bông tuyết từ ngoài bay vào, nhẹ nhàng đậu trên tấm nệm. Yuki mãi không thấy anh nói gì, hơi ngập ngừng:
- Hôm nhận bọn em thành người của gia tộc Freesemen, hình như.. chủ tịch không vui?
- Cũng không hẳn, em thử nói xem.
Yuki nhớ lại, tôi hôm đó Ian bị thương nhưng tâm trạng vẫn tốt, vẫn có thể cười đùa. Chỉ sau khi nghe lời nói của San, anh mới tức giận như thế, cái nụ cười nhàn nhạt của San và cả câu nói "Và bọn em sẽ bị giết nếu lúc nãy chọn rời khỏi đây đúng không?". Cô vội ngẩng lên, anh nhìn ra bên ngoài, nơi chỉ còn một màu tối thăm thẳm:
- San không cố ý, cậu ấy luôn kính trọng chủ tịch..
- Em sai rồi, San rất thông minh, nó luôn ý thức được hoàn cảnh của mình. Dù tin tưởng tôi đến mức nào thì nó cũng vẫn có một nỗi sợ. Sau khi nó nói xong, ngay cả em cũng thấy có lý đúng không?
Yuki muốn nói nhưng không biết phải mở miệng thế nào. Ian không sai, hôm ấy đích thực mọi người đã tin anh sẽ giết họ mà một người như anh thì vô cùng nhạy cảm.
- Không trách mấy đứa, tôi cũng sợ mình sẽ thật sự làm thế.
- Dạ?
- Em chuẩn bị đi, chúng ta về biệt thự!
Yuki định hỏi lại nhưng anh đã phất tay ra hiệu cho cô. Nhìn bóng lưng cô khuất sau cánh cửa, anh thở ra một hơi thật dài. Bây giờ anh mới hiểu những gì ba anh từng nói, anh có thể bảo vệ họ bởi bất kỳ ai nhưng lại không thể bảo vệ họ khỏi chính anh. Họ càng thân thiết với anh bao nhiêu thì điểm tử của anh lại lộ ra bấy nhiêu. Anh chợt thấy mình ngu ngốc, Neil - anh trai sinh đôi cũng vì thế mà chết, không phải sao?
* * *
Yuki muốn nói chuyện với anh nhưng lại không có dũng khí, vì vậy chỉ có thể trút giận vào những buổi huấn luyện, tập đến mệt lử. Tối nay, cô đang cắm đầu vào đọc mấy quyển sách về vũ khí thì San sang tìm:
- Cậu sao thế? Mấy ngày hôm nay cậu lạ lắm!
Yuki gấp lại cuốn sách, quăng lên giường rồi xoay người lại, ngồi đối diện với San.
- Nè, cậu có tin thật anh Ian sẽ giết bọn mình không?
- Có cũng đúng mà không cũng đúng.
- Nè, cậu trả lời kiểu gì vậy?
- Vì mình không hiểu gì về Vampire ngoài mấy cách giết họ.
Yuki trầm mặc, cô chưa bao giờ thử tìm hiểu về Vampire, không tính mấy đặc điểm bên ngoài là bất tử và hút máu, San có lẽ cũng như vậy nên mới luôn cảnh giác với Ian. Nhưng cô lại không hề sợ anh.
- Và vì mình không biết vì sao vị chủ tịch của thế giới Vampire lại nhận nuôi những đứa trẻ vô dụng như chúng ta, cậu không thắc mắc sao?
Một ý nghĩ vụt lóe lên trong đầu Yuki khiến cô ngây người: Có lẽ anh đã muốn lợi dụng bọn họ ngay từ lúc đầu chứ không phải thấy bọn họ đáng thương. Yuki không thể tin nổi nhìn sang phía San, cậu ta gật đầu rồi đứng dậy:
- Mình về phòng trước đây.
- Không thể nào, chúng ta chắc chắn đang hiểu lầm!
- Vậy cậu có nghĩ ra lý do nào khác không?
Yuki vẫn ngồi yên như phỗng, bó gối mà suy nghĩ đến nửa đêm. Sau đó, cô rón rén bước khỏi giường, chạy vào phòng đọc sách. Cố gắng đọc hết tên các cuốn sách, cô chợt khựng lại khi thấy quyển "Neil Freesemen - tự truyện". Một quyển sách dày quỵch.
- Neil? Là ai nhỉ?
- Anh em sinh đôi của chủ tịch.
Yuki giật bắn mình, kêu lên một tiếng. Ông Sirius đã đứng sau cô từ lúc nào, vẫn là nụ cười đó mà khiến cô toát mồ hôi lạnh như đang phạm tội mà bị bắt quả tang vậy. Cô giơ cuốn sách lên, cố lấy giọng bình thường:
- Tôi có thể mượn nó không?
- Tất nhiên là được, quyển sách đó đã để ở đây có nghĩa là ai cũng có thể đọc.
Yuki gật đầu rồi chạy một mạch về phòng, đóng sầm cửa lại, thở hổn hển, cảm giác như ánh mắt của ông Sirius vẫn ở ngay sau lưng mình. Nhìn quyển sách trên tay, cô có cảm giác rất đặc biệt, nó có thể cho cô hiểu rõ về thế giới này và cả Ian không? Cô lấy hết can đảm mở trang đầu tiên, thấy ngay dòng chữ in đậm nổi bật: Bậc đế vương của Vampire không nên có anh em sinh đôi, cũng như một núi không thể có hai hổ, cái gọi là quy luật sinh tồn.
Cô chợt lạnh toát sống lưng!