Đang nghĩ lung tung, tiếng gõ cửa vang lên khiến tôi giật mình:
- Ra ngay đây ạ!
- Cứ ở đó đi.
Cửa mở, Ian bước vào, khuôn mặt lạnh băng không một chút biểu cảm, anh mang tới cho tôi mấy quyển sách về Vampire đọc cho đỡ buồn.
- Vết thương thế nào rồi?
- Vẫn hơi đau ạ.
Ian gật đầu, anh cởi chiếc áo choàng to nặng vắt lên ghế, bên trong chỉ mặc chiếc áo sơ mi đen. Anh ngồi đối diện, nhìn chằm chằm vào dải băng dày màu trắng quấn quanh bắp chân tôi, đột nhiên hỏi:
- Hối hận không?
- Khi hi sinh cho anh trai mình, anh hối hận không?
Thay vì câu trả lời, tôi hỏi ngược lại khiến anh bật cười:
- Anh khác, anh sinh ra để làm thế thân. Neil cần một người chết thay thì không ai hoàn hảo hơn một người anh em sinh đôi.
Anh vẫn đang cười, vẻ mặt anh vô cùng bình tĩnh nếu không muốn nói là thờ ơ như thể đó là điều hiển nhiên. Anh đưa cho tôi một con dao bạc có khắc hình một bông hồng và những hình vẽ vô cùng phức tạp rồi đứng dậy, khoác áo lên, lấy lại vẻ lạnh lùng:
- Anh phải ra ngoài, nếu muốn xuống tầng hầm, đưa nó cho Kirito.
Tôi ngẩng lên, anh đã biến mất, cửa phòng vẫn đóng chặt như anh chưa từng xuất hiện vậy. Tôi cẩn thận cất dao xuống dưới gối, thật là, cần một người bạn nói chuyện phiếm cũng không có nữa. Miko đã theo Kiba ra ngoài mua sắm rồi xem phim, coi bộ mối quan hệ của họ rất tốt dù hằng ngày vẫn như chó với mèo. San thì bị Anna lôi đi từ sáng rồi, con bé này vô cùng mạnh dạn khiến tôi cũng phải ngưỡng mộ. Vết thương ở chân tôi bỗng nhói lên đau điếng, đúng là không thể xem thường người sói mà. Tôi vừa giở sách ra đọc đã lại nghe tiếng gõ cửa.
- Kirito?
- Kirito đi vào, ôm theo một chiếc hộp to đặt trước mặt tôi.
- Quà Ian cho chị.
Tôi ngạc nhiên nhìn thằng bé, hôm nay có phải sinh nhật tôi đâu. Nó nhìn tôi rồi chỉ chỉ hộp quà, ý bảo tôi bóc ra. Tôi vô thức làm theo nhưng khi chiếc hộp vừa mở được một nửa, tôi như không tin vào mắt mình, trời ơi, là một chiếc laptop màu vàng nhạt cùng một bộ phụ kiện đi kèm, trông vô cùng sang trọng. Tôi há hốc không nói lên lời, một lúc sau mới thốt ra câu hỏi vô cùng thiểu năng:
- Là sao?
Kirito tý nữa thì phụt cười:
- Chị chưa kiếm được việc làm thêm đúng không?
- Ừ.
- Anh Ian bảo em nhường công việc cho chị, chị chỉ cần ngồi ở nhà và dịch các sách nước ngoài sang tiếng Việt là được.
Rồi nó chỉ vào chiếc laptop:
- Nên anh Ian tặng chị cái đó. Ngoài ra trong tài khoản của chị sẽ có một khoản tiền được chuyển vào.
- Hả?
- Tiền làm bán thời gian ở Lễ Hội Máu.
Tôi bật cười, hôm đó là làm thêm thật đó hả? Nhưng tôi vẫn không hiểu cho lắm, anh Ian chưa bao giờ nhúng tay vào công việc làm thêm của chúng tôi, nghĩa là anh ấy sẵn sàng chi tiền cho mọi hoạt động của chúng tôi, thậm chí vô tư chuyển một khoản tiền khổng lồ vào tài khoản của tôi. Thế này nghĩa là anh lại muốn xóa hết kí ức, để chúng tôi sống mà không biết đến sự tồn tại của anh sao?
- Chị phải trả lại món quà này và nói rõ với chủ tịch!
- Nói rõ cái gì? Nếu chị muốn bên cạnh anh Ian thì chị phải có một công việc bình thường, đừng để người ta phải nghi ngờ. Nói tóm lại, sau này chị sẽ hiểu.
Kirito nói xong, khoanh tay quay người đi, bây giờ tôi mới để ý, nó hiếm khi không cầm theo laptop.
- Kirito, chị hỏi em câu cuối, laptop của em với cái này, cái nào xịn hơn?
- Em trả lời thật, chị đừng phật lòng nhá.
Tôi lắc đầu, sao phải phật lòng, câu này tôi hỏi cho vui chứ thật tầm, tôi cũng không dám nhận nếu được anh tặng cho chiếc laptop khủng như của nó. Kirito quay lại, nhếch môi cười một cách kiêu hãnh.
- Laptop của em, không phải người nào cũng đủ thông minh để dùng.
Thằng nhóc này, một ngày nó không đả kích tôi vài câu thì không chịu. Tôi trừng mắt nhìn bóng lưng nó khuất sau cửa rồi lại nhìn laptop. Phải rồi, tôi sẽ ghi lại vào đây những chuyện đã xảy ra, để lỡ có bị xóa trí nhớ, tôi vẫn còn một cách để tìm lại. Tôi biết Kirito nói thế có nghĩa là Ian đã chấp nhận để tôi ở bên anh.
Tối muộn, Miko và San vẫn chưa về. Tôi lết ra gần cửa sổ, mở ra rồi ngồi bên cạnh để hưởng chút gió trời. Khung cửa kéo dài từ trần nhà đến sàn, được trang trí bằng những họa tiết cổ điển và sang trọng. Bỗng "phạch" một tiếng, một bóng người lơ lửng bên ngoài cửa sổ khiến tôi giật mình. Là Gill - Kẻ Phán Xét. Mỗi lần gặp anh ta, tôi đều có cảm giác không lành, bèn đóng ngay cửa sổ lại. Nhưng cánh tay hắn đã kịp giữ lấy cánh cửa, hắn nở nụ cười, nói rất thản nhiên:
- Ngoài này lạnh quá!
Tôi cười thầm, Vampire mà còn biết lạnh, thời tiết này anh Ian cũng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, mà hắn chỉ mặc thêm bên ngoài một chiếc áo đuôi tôm. Nếu hắn biết lạnh thì sẽ không ăn mặc như thế. Tôi chưa kịp nói gì thì một tiếng hét "Cúi xuống!" khiến tôi giật sững, bất giác làm theo.
Một chiếc xích lưỡi hái nhằm ngay giữa đầu Gill bổ xuống. Khi tôi định thần lại chỉ thấy Kana đứng phía sau, tay lăm lăm xích lưỡi hái. Tôi cũng không hiểu vì sao con bé lại tức giận đến mức toàn thân run lên như vậy.
- Tiểu thư, có gì bình tĩnh nói!
- Lưu manh!
Dứt lời, nó lại vung xích lưỡi hái đến và Gill nhảy về phía sau tôi nấp. Hắn dúi vào tay tôi một vật gì đó và thì thầm:
- Ngài Phán Quyết gửi lời hỏi thăm đến chủ tịch!
Rồi anh ta nhanh chóng biến mất trước khi xích lưỡi hái của Kana một lần nữa vung đến. Tôi giấu nhanh vật trong tay vào túi và quay lại Kana, mặt nó vẫn đỏ bừng, có lẽ là do tức giận.
- Kana, Kẻ Phán Xét đắc tội gì với em vậy?
- Anh ta.. Anh ta.. Lưu manh!
- Hả?
Kana quăng chiếc xích lưỡi hái lên giường tôi rồi nằm phịch xuống, nhăn mặt vì vết thương sau lưng. Nó chắc hận không bổ được cho kẻ kia mấy nhát.
- Nói chị nghe xem chuyện gì.
- Hôm Lễ Hội Máu, hắn hôn em!
- Cái gì?
Tôi gần như quên mất chân mình đang bị thương mà bật thẳng dậy, chẳng trách con bé mắng hắn lưu manh. Không quen biết, thậm chí tôi còn không nghĩ hắn là đồng minh của Ian mà hắn tự nhiên cướp đi nụ hôn đầu của người tôi coi như em gái. Nhưng tại sao lại là Kana, thân phận của hắn không hề nhỏ, chứng tỏ hắn hành động vô cùng cẩn trọng, việc hắn làm chắc chắn có mục đích. Mà Hội đồng Xét xử ngay cả anh Ian cũng không dễ động vào.
- Kẻ Phán Xét tìm chị hả?
Tôi chậm rãi lắc đầu, nếu không phải có vật muốn đưa cho anh Ian, hắn cũng không gặp tôi. Kana chúc tôi ngủ ngon rồi về phòng mình, thực ra đến khi Miko và San về, tôi cũng chưa ngủ, tôi thức đến gần sáng để đợi Ian. Vật kia chưa giao tận tay anh thì tôi chưa yên tâm.
Vậy mà đến tận trưa ngày hôm sau anh mới về, đi sau anh là Hall trong hình dạng con người, đôi mắt cam sắc lạnh của anh ta quét qua tôi khiến tôi bất chợt rùng mình đứng cứng lại trên đầu cầu thang. Nhưng anh ta vẫn không nói gì, chớp mắt lại hóa thành một con đại bàng bay mất. Anh khẽ gật đầu với ông quản gia rồi bước lên chỗ tôi.
- Đừng sợ, không phải Hall nhìn em đâu, hắn nhìn thứ trong túi áo em.
Tôi kinh ngạc, sao anh cũng biết trong túi áo tôi có gì. Nhưng tôi chưa kịp hỏi thì anh đã bế bổng tôi lên, chậm rãi bước vào phòng rồi đặt tôi lên ghế sofa. Anh chìa tay ra trước mặt tôi:
- Ít đi lại thôi!
- Vâng, cái này, Ngài Phán Quyết gửi lời chào anh.
Ian cầm lấy chiếc phong bì to bằng lòng bàn tay, màu đỏ sậm được trang trí bằng những họa tiết hoa hồng gai trông cực kì u tối, khẽ nhếch môi, không biết anh đang nghĩ gì. Bỗng anh cầm con dao gọt hoa quả vạch một nhát vào lòng bàn tay, để máu nhỏ liên tiếp lên phong bì. Tôi hoảng hốt cầm lấy tay anh, vết thương đã lành lại như cũ. Anh cũng không để ý, mắt chăm chú nhìn vào hình vẽ đỏ tươi đang dần thay thế chiếc phong bì trên mặt bàn, khẽ nhíu mày:
- Có gì không ổn ạ?
- Yuki, em giáp mặt Ngài Phán Quyết bao giờ chưa?
- Hôm lễ hội, em có mời rượu một lần.
Ian không nói gì, nhìn lại hình vẽ trên mặt bàn một lần nữa trước khi nó biến mất. Anh bất chợt quay sang nhìn tôi, lâu đến mức tôi cảm thấy chột dạ. Anh cúi xuống, hương bạc hà đặc trưng của anh thoảng qua:
- Yuki, anh từng nói với em anh là quái vật không có trái tim chưa?
- Rồi ạ..
- Vậy còn dám nói yêu anh không?
- Đối với em, anh chưa bao giờ là quái vật!
Lần đầu tiên tôi dám nhìn thẳng vào mắt anh mà khẳng định, từ trước đến giờ tôi chưa từng hết yêu anh. Ian bật cười, anh cúi xuống gần hơn nữa và môi anh chạm vào khóe môi tôi. Đó chỉ là một nụ hôn nhẹ phớt qua, dịu dàng và ấm áp khiến tôi mở to mắt ngây ngốc nhìn anh. Sau đó, anh bế tôi về chiếc giường đỏ thẫm êm ái của mình.
Khoan! Anh thế này.. Tôi chưa chuẩn bị! Tôi yêu anh là thật nhưng.. Suy nghĩ của tôi bị cắt đứt, đầu trống rỗng khi lưng cảm nhận được sự êm ái của chiếc nệm. Tôi nhắm chặt mắt, hương bạc hà mát lạnh ngày càng gần.. Nhưng mãi không thấy gì, tôi mở mắt ra, Ian nhìn tôi cười. Anh đắp chăn cho tôi rồi nằm xuống ngay bên cạnh. Anh không đắp chăn dù bên ngoài trời rất lạnh và anh chỉ mặc chiếc áo phông đen, như một sự ngăn cách với tôi:
- Ngủ đi.
- Dạ.
- Đêm qua không ngủ đúng không? Vậy ngủ bù đi.
Tôi nhìn anh đang nhắm mắt mà miệng vẫn mỉm cười, tự vấn lương tâm nghĩ linh tinh. Rồi sự mệt mỏi ập đến, tôi cũng ngủ quên lúc nào không hay.
Khi tôi tỉnh dậy, xung quanh chỉ là bóng tối, có ánh sáng mờ mờ đủ để tôi nhận ra đây là phòng của Ian và anh không còn nằm bên cạnh tôi. Tôi nhớ lại cảnh trước khi ngủ thiếp đi, Ian đã hôn tôi, anh thực sự hôn tôi. Tôi thực sự không dám tin, mặt bỗng chốc nóng bừng như bốc hỏa. Tôi bước ra khỏi phòng anh, xuống dưới nhà, Ian đang đọc sách.
- Chủ tịch!
Anh chỉ đơn giản gật đầu một cái, lập tức một người phụ nữ mặc áo blu trắng tiến về phía tôi.
- Tiểu thư, đến lúc thay băng rồi!
Vết thương của tôi hồi phục rất nhanh, tốc độ gấp cả chục lần người bình thường, tôi cũng ngạc nhiên. Chắc vì vậy mà vị bác sĩ này không mảy may nghi ngờ tôi là con người. Sau đó bà ấy báo cáo tình trạng vết thương cho Ian rồi mới đi ra. Trong phòng chỉ còn anh và tôi.
- Có muốn thử vào phòng thờ không?
* * *
Phòng thờ không phải nơi bí mật và trang nghiêm nhất tầng hầm nhưng nó vẫn toát lên cảm giác thâm nghiêm đến đáng sợ. Tôi không ngờ có ngày mình an toàn bước lên thảm hoa hồng biết hút máu, bốn bức tường trắng toát gần như được phủ bởi những dây hoa hồng leo với những bông hoa đỏ rực, kiêu hãnh và kiều diễm. Trước mặt tôi là hai bức ảnh lớn, chính là ba mẹ Ian, nhưng ở đây không hề có ảnh thờ của Neil Freesemen.
- Nơi này không thờ Neil vì biệt thự vốn do Neil xây dựng, lúc anh ấy mất cũng không thay đổi gì.
- Vậy hoa hồng này?
- Là do anh, rất rõ ràng. Nếu không được anh cho phép, bất cứ kẻ nào bước vào đây đều phải chết!
Tôi nhìn anh đang bình tĩnh xoay xoay khẩu súng lục bạc trên bàn. Nó trông rất khác những khẩu súng hoa hồng mà tôi từng thấy. Anh giơ khẩu súng lên, vẫy tôi tới gần rồi đặt nó vào trong tay tôi:
- Thấy thế nào?
- Nhỏ và nhẹ hơn loại em thường dùng.
Ian gật đầu nhìn tôi:
- Đây là khẩu súng ưa thích nhất của Neil, ngoài kia không có đâu. Cái này em mang theo đi.
- Dạ?
- Giữ cho cẩn thận, chưa đến lúc cấp bách thì đừng lôi ra.
Tôi chưa kịp phản ứng thì anh bất ngờ ôm lấy eo tôi kéo xuống ghế bên cạnh, bàn tay nhanh nhẹn cầm khẩu súng nhét vào túi áo khoác của tôi. Vừa lúc đó, ông quản gia bước đến, nghiêm trang cúi đầu trước cửa.
- Thiếu gia, đúng như cậu đoán, hội nghị cấp cao bị tập kích.
Không ngờ anh rất thoải mái:
- Tôi biết rồi, ông cứ đi làm việc đi.
Ông quản gia đi khuất, anh lấy lại vẻ nghiêm túc, mấy ngón tay gõ đều đều lên mặt bàn, trong nhà thờ tĩnh lặng nghe vang vọng khiến người ta hồi hộp. Tôi nắm chặt khẩu súng lạnh ngắt trong túi áo, khẽ thì thầm:
- Gián điệp?
- Không phải gián điệp mà là kẻ phản bội, một kẻ cấp cao biết qua nhiều.
- Vậy tại sao anh lại cười?
- Như ông Sirius nói, chuyện này anh đã sớm đoán được nên từ chối tham gia hội nghị kia, thay vào đó là Ngài Phán Quyết. Việc còn lại chúng ta không phải lo nữa rồi.
Tôi gật đầu, đi theo anh lên nhà, tâm trạng anh chắc chắn không tốt, lại nghe tiếng anh đanh lại và lạnh lùng:
- Chuyện khẩu súng hôm nay, bất kể là ai cũng không được nói, kể cả đó là ông Sirius.
Chợt có tiếng di động, anh mở ra, nhếch môi cười, tôi chỉ nghe rõ một câu: Ian Hades, cậu mới là con quỷ, một con quỷ thực sự!