- Đừng căng thẳng.
Chất giọng của anh vẫn mạnh mẽ và lạnh lùng như thế, tôi hít sâu một hơi, vừa định thả lỏng người thì bị anh ôm chặt lấy, mặt vùi vào ngực anh. Cơ thể anh rất lạnh, từ cả hương bạc hà ngan ngát dù đã cách một lớp áo. Tôi khẽ cử động nhưng bị anh siết chặt hơn.
- Ngồi yên!
Tôi không dám cử động nữa nhưng vẫn bất an, vô thức lần mò đến chiếc xích lưỡi hái của mình. Tôi nghe tiếng anh cười khẽ:
- Sao phải cầm vũ khí, định làm gì anh?
Tôi thở dài, buông xích lưỡi hái xuống, đừng nói đến tấn công anh, ngay cả việc nhìn thẳng vào mắt anh mà nói dối tôi cũng đâu có làm được. Ủ𝗇g hộ chí𝗇h chủ 𝑣ào 𝗇gay [ TrùmTruyệ 𝗇﹒𝑣𝗇 ]
- Đợi một chút, sắp sang thế giới của anh rồi.
Tôi lại đẩy Ian ra, ít nhất tôi cũng phải thấy đường để biết đường về chứ. Nhưng cánh tay anh như một gọng sắt, không làm tôi đau nhưng cũng không cho phép tôi bướng bỉnh. Tôi đẩy được anh ra, vội vã nhìn bên ngoài, vẫn là rừng, nhưng không phải con đường mòn mà là một con đường lớn được trải nhựa, cũng không phải khu rừng Evans mà chúng tôi đang ở. Tôi nhìn anh, đây là một trong rất ít lần tôi chất vấn lại Ian.
- Ngài Hades à, ít nhất ngài cũng nên cho tiểu nữ biết đường về nhà chứ?
Ông Sirius cũng phải bật cười với cách nói của tôi, tôi thừa nhận mình cũng khá vui tính nhưng vẫn không thể chọc cho anh cười. Anh nhìn phía trước không chớp mắt, con ngươi đỏ rực màu rượu vang ánh lên vẻ lạnh lùng và tàn nhẫn hơn bình thường khiến tôi có chút chột dạ.
- Cánh cổng giữa hai thế giới, em không nên biết thì tốt hơn.
Ông Sirius nhìn tôi qua kính chiếu hậu, ông có vẻ vui tính hơn anh:
- Thiếu gia đang muốn bảo vệ cô, nếu một mình cô đến gần cánh cổng đó thì sẽ bị xé xác ngay lập tức.
Cái gì? Xé xác? Từ này hình như hơi bạo lực nhưng đối với Vampire, nó cũng không quá đáng. Tôi nhìn bàn tay anh để trên ghế, móng vuốt sắc nhọn xòe ra rất rõ ràng, anh rất cảnh giác. Tôi đột nhiên muốn nắm bàn tay đó.
- Đừng động vào tay anh!
Anh lạnh lùng ra lệnh, tôi không thèm quan tâm đến anh nữa, khoanh tay cáu kỉnh nhìn ra ngoài. Hôm nay anh cũng hơi quá đáng rồi, làm như lúc nãy người ôm tôi áp vào người mình không phải là anh vậy.
- Móng tay anh có độc, có thể giết chết một con người.
Tôi quay lại, anh đang đeo đôi găng tay da màu đen rồi nắm lấy tay tôi.
- Thế này được chưa?
Thì ra anh không muốn làm tôi bị thương, tôi chưa kịp cảm động thì phía sau xuất hiện một chiếc xe nữa. Ông Sirius hơi ngoảnh lại:
- Thiếu gia, là xe của bá tước Grant.
- Tôi biết.
Tôi không biết anh muốn tôi sang đây làm gì nên cũng không chuẩn bị tâm lý gặp mặt bá tước Grant, nhưng anh vẫn rất bình tĩnh, tựa như mọi việc đều trong tính toán của anh. Còn tôi, tôi cũng không thể nhận ra mình trong gương thì ai có thể nhận ra? Vậy nên tôi cho phép mình yên tâm một chút. Nhưng người không yên tâm lại là ông Sirius:
- Thiếu gia, cậu sẽ tự mình đón tiếp bá tước Grant sao?
- Có gì không ổn? Tôi là chủ nhân duy nhất của gia tộc Fresemen và cũng là vị chủ tịch duy nhất của thế giới này.
Ian hơi nhếch môi, tháo găng tay ra, trên mu bàn tay anh hiện lên hình chiếc gia huy của gia tộc Freesemen, một con dơi hút máu đỏ rực, tinh xảo và kiêu hãnh, cũng thật tàn nhẫn.
- Anh..
- Yuki, em phải nhớ một vị vua không thể yếu đuối trong thế giới của mình. Nếu có dù chỉ một chút yếu đuối cũng có nghĩa thế giới đó không thuộc về hắn nữa.
Anh nhắm mắt lại, chiếc gia huy biến mất. Anh từng nói bậc đế vương nếu để mất đi sự tàn nhẫn thì chỉ là một kẻ đáng thương hại, tôi nên xếp anh vào vế nào đây? Sau lưng, chiếc xe của bá tước Grant vẫn bám sát theo như một sự tôn kính cũng là một lời thách thức.
Khu biệt thự của gia tộc Freesemen đột ngột hiện ra sau những cây đại thụ, rộng lớn, lạnh lẽo, uy nghiêm và diễm lệ. Xung quanh ngôi biệt thự cũng tỏa ra hơi lạnh thấu đến tận xương, im lặng như một lời nguyền chết chóc. Ông Sirius mở cúi người mở cửa xe, anh bước xuống, oai phong như một vị vua. Tôi định chờ gặp mặt bá tước Grant nhưng anh đã kéo tôi đi, đi thật nhanh đến một căn phòng có cánh cửa rất lớn khảm gia huy của gia tộc Freesemen. Anh lạnh lùng quay lại những vệ sĩ bên ngoài, họ đều cung kính cúi chào.
Đây đích thực là căn phòng dành cho một vị vua, rộng lớn, chạm khắc vô cùng xa hoa, tinh xảo, chỉ có hai màu đỏ và vàng. Anh để tôi ngồi lên chiếc giường đỏ rực, vô cùng lớn và êm ái, trông anh lạnh lùng và đáng sợ hơn ở nhà rất nhiều.
- Yuki, em không được ra khỏi căn phòng này, dù ai gọi đi chăng nữa, nếu muốn, anh sẽ tự vào hoặc gọi em theo cách của anh.
Xong, anh vội vã đi ra, tôi bật dậy:
- Khoan đã!
Anh quay lại nhìn tôi, khẽ phẩy tay, cánh cửa phòng to lớn đóng lại, cài then cẩn thận. Rồi anh từng bước đi đến, ép tôi ngồi phịch xuống giường, gương mặt hoàn mỹ của anh ép sát tôi để tôi nhìn rõ hai chiếc răng nanh nhọn hoắt. Cả người tôi không phải vì chiếc áo corset nhưng vẫn cứng đơ:
- Chúc.. Chúc may mắn.. ngài.. ngài Hades..
Anh bật cười, vẻ dịu dàng trở lại khiến tôi dễ thở.
- Sao không gọi anh là anh Ian nữa?
- Ở đây.. không được..
Tôi run run chờ đợi một điều gì đó nhưng bỗng không cảm thấy hương bạc hà nữa. Trước khi anh mở cửa phòng, tôi nói như hét:
- Anh Ian, chúc may mắn!
- Ngốc, ở đây vốn không có may mắn, đây vốn là thế giới của anh!
Cửa phòng đóng lại, tôi thở phào nhẹ nhõm, anh đúng là giết người không cần dao. Tôi ngả người xuống chiếc giường rộng lớn màu đỏ đô, mịn như cánh hoa hồng, thực sự rất thoải mái. Nghiêng người sang một bên, phía đầu giường là hai bức tranh lớn, một bức vẽ Ian và bức còn lại vẽ gia đình anh. Tất cả họ đều mang khí chất vương giả.
Bức tranh vẽ Ian thì không nói, anh ngồi trên chiếc salong hoàng gia màu đỏ tươi, tay nắm một cây gậy vàng trạm trổ tinh xảo, trên tay lấp lánh chiếc nhẫn đen chạm hình gia huy, từ anh tỏa ra một cảm giác uy nghiêm đến tàn nhẫn.
Bức tranh bên phải nó, tôi nhận ra ba mẹ Ian, họ thực sự quá trẻ và xinh đẹp, nhưng tại sao.. lại có tới hai Ian. Hai đứa bé giống nhau đến từng chi tiết, tôi thật sự không nhận ra đâu mới là anh. Con người anh em kia đâu? Rời mắt khỏi bức tranh, tôi nhìn thấy ở góc phòng là một chiếc tủ lạnh lớn. Anh là Vampire, vậy trong chiếc tủ lạnh kia chỉ có thể là máu. Tôi khẽ rùng mình, từ bỏ ý định mở nó ra.
Tôi gối đầu lên gối của anh, nó vẫn mang hương bạc hà thơm mát, mơ màng ngủ mất, trong đầu chỉ còn thoảng qua lời nói kiêu ngạo lạnh lùng của anh: Chủ nhân duy nhất của gia tộc Freesemen cũng là vị chủ tịch duy nhất của thế giới này..
- Yuki.. Yuki..
Tôi mở choàng mắt dậy, đây rõ ràng là tiếng của Ian, rất nhẹ, rất xa xăm nhưng tôi không thấy anh, bộ đàm mini tôi cũng không mang theo, vậy giọng nói này quá nửa là do tôi tưởng tượng ra rồi.
- Em đi theo ông Sirius, ra đây với anh.
Giọng nói của anh lại vang lên, tôi hoang mang thấp giọng gọi:
- Ian.. Ian..
- Không sao đâu, đi theo ông Sirius là được.
Tôi định hỏi lại nhưng cửa phòng bỗng vang lên tiếng gõ. Tôi rón rén ra gần cửa, trong tay cầm chắc xích lưỡi hái. Ở trong ngôi biệt thự này, ai cũng có thể nghênh ngang cầm xích lưỡi hái, đặc biệt là người của Ian.
- Tiểu thư Kuroshi, thiếu gia cho gọi cô.
Tôi mở cửa phòng, ông Sirius và toàn bộ những Vampire mặc đồ đen đang canh gác ngoài phòng đều cúi chào. Tôi đi theo ông Sirius ra ngoài, họ vẫn đứng yên như tượng. Biệt thự này khắp các ngõ ngách đều có người canh gác, tôi không tiện hỏi ông lễ nghi ở đây, chỉ sợ ra ngoài kia sẽ làm anh mất mặt.
Nhưng đâm lao thì phải theo lao, đi đến đây rồi, tôi không thể hối hận. Tôi chỉ biết căn phòng mà tôi sắp vào mới thực sự là trang nghiêm, cảm giác lạnh lẽo toát ra từ hai cánh cửa lớn khảm vàng khiến người ta lạnh xương sống. Bên trong cánh cửa đó là 9 gia tộc đứng đầu thế giới Vampire. Giây phút cánh cửa hé ra, tim tôi như ngừng đập, cả người cứng lại. Tôi nhìn thấy anh, ngồi ở chiếc ghế cao nhất, mỉm cười. Cả thân thể như không còn của tôi nữa, nó theo một chuỗi hoạt động mà tôi không hề biết. Đầu tiên là cúi chào, như một tiểu thư Anh quốc rồi đứng phía sau anh, bên cạnh 9 vệ sĩ đeo mặt nạ.
- Các vị đã hài lòng chưa, còn thắc mắc điều gì nữa không?
Trên gương mặt các vị khách đều là nụ cười giống nhau, hoàn toàn không nhận ra thái độ gì, bỗng một tiếng lao xé gió bay đến, mang theo cả sát khí, tôi chỉ nhìn thấy con dao bạc đang thẳng hướng anh phi đến. Không kịp suy nghĩ, tôi vội chắn trước mặt anh, lấy hết sức bình sinh vung lưỡi hái chặn đứng con dao lại. Hoàn hồn, tôi chợt nhận ra việc mình làm thật ngu ngốc và thừa thãi. 9 vệ sĩ của anh đã chĩa súng hoặc dao vào người vừa tấn công, nếu không nhờ vậy, tôi cũng không chắc xích lưỡi hái của tôi có thể chặn được con dao đòi mạng kia. Cả căn phòng im phăng phắc như ngưng trọng, chỉ có anh là vẫn cười thảnh thơi, nhấc ly rượu vang đỏ nhấp một ngụm rồi mới lên tiếng:
- Hạ vũ khí xuống đi, bá tước Grant chỉ muốn thử các ngươi thôi!
Tôi lưỡng lự hạ lưỡi hái, mắt vẫn cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt, người này chính là bá tước Grant. Ông ta không hề đơn giản là muốn thử chúng tôi mà thật sự muốn giết Ian, ông ta có sát khí. Bá tước Grant quan sát tôi một lượt từ trên xuống dưới rồi mỉm cười quay sang anh:
- Không hổ danh đồng máu Freesemen cao quý và kiêu hãnh, bị dao kề cổ vẫn bình tĩnh như vậy.
Rồi ông ta quay đi, tiệc tàn, tất cả mọi người đều lần lượt cúi chào anh, trong đó có cả Rose. Chị ấy hình như không nhận ra tôi, trên cổ tôi có máu của Ian nên ai đến gần cũng dễ lầm tưởng tôi là Vampire chứ không phải con người. Gia tộc thứ 7, gia huy hình bông hoa hồng, vừa mạnh mẽ vừa kiêu hãnh. Ngay cả hai người của gia tộc đứng thứ 2 là Hawk Brown (Kiba) và Eagl Brown (Kito) cũng đứng cạnh Ian nhưng họ lạnh lùng đáp lễ, cứ như bọn họ đang đối đầu nhau vậy.
Ian dẫn tôi về căn phòng hoàng gia lúc nãy, đó là phòng ngủ của anh. Kiba và Kito đã về biệt thự của họ, 9 vệ sĩ kia cũng được anh sai đi làm nhiệm vụ khác. Đó là 9 Vampire thân cận được đích thân ông Sirius lựa chọn và huấn luyện.. Ngả người xuống chiếc giường đỏ mịn như cánh hoa, bao nhiêu căng thẳng của tôi dường như bay đi hết. Tôi nhìn như thôi miên vào bức tranh gia đình anh, một gia đình đẹp đẽ như thế hạnh phúc như thế giờ chỉ còn mình anh, chắc anh đau lòng lắm. Mình anh phải đối mặt với bao nhiêu nguy hiểm, ví dụ rõ nhất là bá tước Grant, ngài Lancer. Tôi bật dậy:
- Anh Ian, bá tước Grant rõ ràng muốn giết anh, không phải muốn thử phản ứng của em đâu! Ông ta rõ ràng có sát khí!
- Anh biết, không chỉ mình ông ta đâu, tất cả những người em gặp hôm nay hầu như đều muốn giết anh.
Giọng anh thản nhiên như nó là sự thật tất yếu. Giá như tôi có thể gánh vác cùng anh, như một người thân, hoặc như ông Sirius, là một cánh tay của anh.
- Anh Ian, anh có anh em sinh đôi a?
- Ừ.
Anh chỉ nhìn liếc qua bức tranh đó rồi cởi áo choàng vắt lên ghế, quay đi rót một cốc nước cho tôi.
- Anh là người nào trong hai đứa bé đó vậy?
- Anh đứng sau mẹ, vì người sẽ thừa kế vị trí chủ tịch là anh trai anh.
Ian đi về giường, nằm xuống ngay cạnh tôi. Anh hình như không muốn nhắc đến chuyện này, bình thản nhắm mắt như bảo tôi miễn hỏi. Tôi chờ một lúc vẫn không thấy anh mở mắt ra bèn khẽ gọi thử:
- Anh Ian, anh định ngủ à?
- Ừ, em biết bao lâu anh không ngủ rồi không?
Tôi đứng dậy, định rón rén ra salong để không làm phiền anh ngủ nhưng bây giờ bị anh nắm lấy cổ tay, khẽ kéo một nhát, lập tức tôi nằm gọn trong lòng anh. Đây là sao? Anh định ôm tôi ngủ hả? Anh rõ ràng biết tôi yêu anh. Nhưng tôi cũng không muốn từ chối hương bạc hà mát lạnh khiến mình an tâm. Tôi quay sang ôm anh, thì thầm:
- Em yêu anh!
Tôi nghe tiếng anh cười khẽ trên đỉnh đầu, bàn tay lạnh lẽo của anh vuốt nhẹ một bên má tôi, những móng tay sắc nhọn cố không làm tôi bị thương.
- Yuki, anh không như em nghĩ đâu, anh đã giết anh trai mình để đoạt ngôi. Thế nào, còn dám yêu anh không?
Tôi tưởng anh đang nói đùa, thật sự chỉ là đùa thôi. Tôi ngước nhìn anh, anh vẫn đang nhắm mắt, nở nụ cười bất cần, nụ cười của người đã mất tất cả:
- Anh đã từng nói rồi, Yuki à. Anh không muốn làm kẻ đáng thương nên anh buộc phải tàn nhẫn.
Ian có thể đùa bất cứ chuyện gì nhưng sẽ không có thái độ nghiêm túc đến thế này. Tôi hoang mang, anh đã giết cả anh trai ruột của mình sao, chỉ vì cái ngôi vị này? Vòng tay anh siết chặt hơn chút nữa, tôi cảm nhận được một vật lạnh lẽo quấn quanh cổ mình.
- Anh chính là chủ tịch của Vampire, là quái vật của quái vật!
* * *
Lúc tỉnh dậy, tôi phát hiện mình đang ở trong phòng ngủ của biệt thự giữa khu rừng Evans. Trời vừa tối và cô bé Anna đang chăm chú nhìn tôi. Tôi mong tất cả những gì tôi vừa trải qua đều là một giấc mơ nhưng bộ lễ phục trên người tôi đã nói điều ngược lại.
- Ngài Hades đi có việc, khoảng 2, 3 ngày mới về, chị đừng chờ.
Anna mất đi hẳn vẻ nhí nhảnh thường ngày, con bé ra dáng một người sói trưởng thành, cứng rắn và mạnh mẽ, còn mang chút gì đó hoang dã, ánh mắt nó cũng rất khác. Tôi mệt mỏi nhìn nó:
- Chị về đây thế nào vậy?
- Ngài Hades bế chị về, trước khi chị trở thành mục tiêu của bá tước Grant.
- Anna, ngài Hades có phải đã giết anh trai.. để đoạt ngôi không?
Con bé nhìn tôi với ánh mắt sắc lẹm nhưng lại có vài phần bối rối:
- Không sai, và nếu chị dám phản bội ngài Hades thì chính tay em sẽ giết chị.