• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Yuki cố vùng vẫy nhưng cô nhanh chóng nhận ra việc này chỉ khiến mình mất sức nhanh hơn. Một tiếng "uỳnh" vang dội khiến dây xích trói quanh cô đứt tung và cô rơi thẳng xuống đất. Bật dậy nhìn Evans, cô kinh ngạc khi bản thân không cảm thấy chút gì đau đớn, như một luồng sức mạnh vô hình nào đó đã giải thoát và bảo vệ cô. Yuki đứng thẳng dậy, đôi mắt tràn ngập tơ máu, chiếc dây chuyền trên cổ cô đột nhiên vỡ tung.

Yuki biết g xx, đây là sức mạnh duy nhất anh có thể cho cô lúc này. Lao thẳng về phía Evans, dòng máu hận thù sôi lên trong huyết quản, miệng lẩm nhẩm câu thân chú cổ mà cô đã học được từ Ian, một quả cầu năng lượng đen lớn dần trước mặt cô. Cô phải tống kẻ trước mặt xuống địa ngục!

Jacob Evans thoáng sửng sốt nhưng nhanh chóng lấy lại nụ cười ung dung mà thêm vài phần nguy hiểm. Một cái bóng lướt nhanh qua mặt ông ta, đẩy bật đòn tấn công của Yuki khiến cô văng đến chân tường. Yuki lập tức ngẩng phắt dậy, ngay cả lúc này cô cũng không còn biết thế nào là đau. Anna trong hình dạng nửa người nửa sói đứng trước mặt Evans mở kết giới bảo vệ ông ta, hai mắt nó đã đỏ quạnh vì khóc và cả thân mình tiều tụy cứ vậy mà run lên từng đợt nhưng kết giớ lại vô cùng vững vàng không chút tổn hại, đó là niềm kiêu hãnh của Evans.

- Anna, ra khỏi đó ngay! Chị biết đó là ông nội em nhưng ông ta đã hại quá nhiều người rồi!

- Không.. Em không thể..

JAcob Evans chợt cười lớn, trông ông ta sảng khoái như một con quỷ dữ, kết giới của tộc Evans không thể bị phá hủy:

- Nó không muốn bảo vệ ta cũng không được đâu. Ta là trưởng tộc Evans, mọi mệnh lệnh của ta đều là "Thần lệnh cưỡng chế".

- Anna, em điều khiển được kết giới đúng không? Hãy nhớ kết giới này là của em, là minh chứng cho lòng kiêu hãnh của tộc Evans.

- Câm miệng!

Jacob Evans rống lên giận dữ, Yuki vẫn chăm chăm nhìn vào đôi mắt màu lục bảo trông như hổ phách của Anna, trong sự tuyệt vọng như địa ngục lóe lên ánh sáng của mạnh mẽ. Cô khẽ gật đầu, vung lưỡi hái lên. Một đạo ánh sáng vô cũng sắc bén đập thẳng giữa người Anna, cô bé nhanh như cắt nghiêng sang một bên, dứt khoát đẩy Jacob Evans ra ngoài, cả kết giới màu bạc cũng biến mất. Nhưng Anna cũng bất tỉnh vì cú va chạm vừa rồi, thoát khỏi mệnh lệnh của ông nội, Anna cũng không còn sức chống cự.

- Quân phản bội, nhưng ta còn có món quà khác đặc sắc hơn kia! Kirito!

Yuki giật mình, từ nãy cô đã quên mất sự hiện diện của cậu. Vừa xoay người, Yuki đã bị khống chế không thể nhúc nhích, Kirito áp sát lưng cô, khóa chặt hai tay cô lại như chiếc còng thép, ép cô quỳ xuống. Yuki kinh ngạc, cậu lấy đâu ra sức lực kinh khủng thế này? Nhìn sâu vào đôi mắt tím sẫm của cậu, lạnh giá, vô hồn, cô ngoảng lại:



- Ông thao túng thằng bé?

- Cũng có thể coi vậy!

"Ùynh" Một tiếng nổ lớn đẩy bật Jacob Evans về phía sau. Trước mặt Yuki là một người đàn ông cao lớn mặc áo trùm đen. Cô không nhìn rõ mặt nhưng nhận ra chiếc nhẫn mà ông ta đang đeo, đó chính là người siết cổ cô ở cây cầu Gió Xoáy. Ông ta tháo mặt nạ xuống, cô bật kêu lên:

- Thầy Martin!

Hiệu trưởng trường Misterious Lunar!

Yuki càm thấy hai cổ tay mình bỗng nhiên lỏng ra một chút, cô liếc mắt về phía sau, Kirito đặt một khẩu súng hoa hồng lạnh lẽo vào tay cô, thì thào từng tiếng đứt quãng "nhanh.. giết.. em..". Cậu lấy hết sự tỉnh táo cuối cùng chống lại sự thao túng của Evans, nhìn cô bằng ánh mắt khẩn cầu, Yuki liên tục lắc đầu, cô rất muốn giải thoát cậu nhưng không phải bằng cách này. Nghiến răng cầm tay cô chĩa súng lên ngực mình, tay cậu vừa vặn đặt vào cò súng, Kirito nở nụ cười mãn nguyện, nếu không làm thế này, cậu sợ chính mình sẽ giết chết Yuki.

Tiếng súng vang lên đinh tai khiến Yuki chết lặng, đầu óc cô trống rỗng. Cô ôm lấy Kirito, mọi cuộc chiến xung quanh như không liên quan tới cô nữa. Bỗng một đôi tay đưa bế bổng Kirito lên, cô đờ đẫn nhìn theo, Ian? Yuki ngoảnh ra, Ian bên ngoài vẫn chiến đấu với người đứng đầu Giáo hội? Sao lại có đến hai Ian? Anh cắn cổ tay, đưa đến bên miệng Kirito, để dòng máu cấp cao thuần chủng chảy vào miệng cậu, nhẹ nhàng cười với Yuki:

- Sao thế, không phân biệt được anh với Neil à? Xin lỗi, anh đến muộn!

Jacob Evans cũng kinh ngạc không kém, chỉ cần ngửi mùi máu, ông ta cũng anh không phải kẻ giả mạo. Vậy nghĩa là Neil Freseemen vẫn chưa chết mà trốn dưới chức vụ Ngài Phán Quyết, tất cả chỉ là kế hoạch cho ngày hôm nay!

- Thân là chủ tịch Hiệp hội Vampire, ta đương nhiên phải đích thân trừng trị kẻ phản bội rồi! Ra nốt đi.

Đặt lại Kirito vào tay Yuki, anh mỉm cười, toàn thân toát ra sức mạnh khiến người bên cạnh nghẹt thở. Rose từ bên hông nhà bước ra, cô ta bận bộ đồ bó sát màu đen, vẫn kiều diễm như một bông hoa hồng. Ian giơ tay, dưới chân anh xuất hiện một trận thuật và trên tay anh là một cây quyền trượng đen bóng với những nét chạm khắc kì lạ và uy quyền.

- Evans Jacob, kết thúc rồi!

- Ha.. Ha..

Ông ta chợt cười lớn rồi lao vào Ian, anh giơ quyền trượng, dễ dàng gạt phăng đòn tấn công của ông ta. Evan Jacob bỗng nhiên điên cuồng như một người sói hoang, anh xuất hiện ở đây chứng tỏ toàn bộ kế hoạch chiếm thế giới Vampire mà ông ta dày công tạo dựng đã bị anh đạp đổ. Xung quanh biệt thự, lửa bốc cao ngút trời, ngọn lửa lam sắc mãnh liệt và rực rỡ như muốn thiêu cháy mọi thứ. Yuki ôm chặt Kirito, đảm bảo cậu vẫn còn sống, thầy Martin giúp cô ngăn chặn Rose. Tình thế này cô chắc chắn họ sẽ không thua.

Cánh cửa lớn đổ sầm xuống, Neil Freseemen đường hoàng bước vào đúng lúc Jacob Evans bị dính chặt lên tường ở giữa một hình vẽ tròn "Phán Quyết", ông ta bỗng bật cười như chấp nhận sự thật rằng mình chắc chắn sẽ chết, Rose dưới tay thầy Martin đã không còn hơi thở.

- Các ngươi tưởng vậy là xong sao?

Ông ta vừa dứt lời, Autorm xuất hiện ngay sau lưng Ian, Yuki vội la lên:



- Cẩn thận!

Neil nhanh hơn, dùng chiếc roi sắt quất văng ông ta ngay trước khi ông ta kịp chạm đến Ian. Còn Ian lao về phía Yuki, nhấc bổng cô lên ném mạnh về phía Neil:

- Bắt lấy!

Yuki hoảng hốt nhìn ra, từ người Kirito, một trận thuật lan ra rất nhanh mà Ian cũng lấy máu mình vẽ một trận khác đè lên, tựa như muốn so với tốc độ lan ra của trận thuật kia. Yuki giật mình, đây không phải trận mà là một lời nguyền bị cấm. Chợt cô thấy Neij hít một hơi kinh hoảng, định xông đến.

- Đừng đến đây! Muộn rồi, vào chỉ tổ thêm một người phải chết thôi.

Ian vẫn bình tĩnh, lời nguyền dưới chân anh đã chuyển đỏ. Anh tháo chiếc nhẫn của gia tộc Freseemen đeo vào ngón tay Kirito, bế cậu đứng thẳng dậy nhưng lại không bước ra khỏi vòng tròn bao quanh anh. Yuki sợ hãi nhận ra điều gì đang xảy ra, lao đến chỗ anh nhưng bị Neil giữ lại.

- Ian!

- Yuki, im lặng nghe anh nói, trận thuật này chỉ có anh hoặc Kirito được sống, mà nó thì không thể chết, nó là em trai anh, là đứa con thứ ba của Freseemen, đứa con trong bóng tối.

- Nó biết nhưng không hề oán hận ai, nếu anh và Neil chết, nó sẽ thành người kế vị nên vì an toàn của nó, nó không thể để lộ thân phận của mình. Đây là tất cả những gì anh có thể bù đắp cho nó.

- Yuki, San rất thông minh, ngay từ đầu mấy đứa thực sự là những quân cờ, trong kế hoạch của anh cũng đóng vai trò của vật hi sinh. Nhưng cuối cùng anh lại không thể ra lệnh.

- Sai lầm của một vị vua phải trả giá bằng sự kết thúc triều đại của hắn. Nhưng yêu em với anh không phải sai lầm, đến khi anh nhận ra thì bản thân đã không muốn dừng lại.

- Sống một cuộc sống như em muốn và quên anh đi.

Yuki bất thần lấy hết sức lực nhào đến chỗ anh nhưng lại bị vòng tròn màu đỏ kia đẩy bật ra. Anh nhìn cô, nở một nụ cười buồn rồi chậm rãi lắc đầu. Tuy toàn thân tê buốt như bị điện giật nhưng cô vẫn hướng tới anh mà gào lên:

- Em chết cùng anh thì có gì không tốt? Anh tưởng em có thể quay lại cuộc sống của người bình thường sao? Nó đối với em không hề có ý nghĩa!

- Yuki, anh cuối cùng cũng chỉ là một tên yếu đuối ngu ngốc. Tha thứ cho sự ích kỉ của anh.

Nói xong, Ian tung Kirito ra ngoài, Yuki vừa lao lên đã bị thầy Martin đập mạnh vào gáy. Rơi vào trạng thái lơ mơ trước khi ngất đi, Yuki chỉ nhìn thấy anh lờ mờ và nghe thấy mấy tiếng cuối cùng của anh:

- Ra khỏi đây! Neil, chăm sóc tốt cho mọi người! Đây là mệnh lệnh!



Và tiếng thì thầm rất nhỏ gần như chỉ cô nghe thấy: "Yuki, yêu em!"

* * *

Tôi biết trận chiến nào cũng có tổn thất nhưng tổn thất này lại vô cùng nặng nề. Khi tôi tỉnh dậy, mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi. Giáo hội gần như hoàn toàn sụp đổ, nhưng Vampire và Giáo hội luôn tồn tại song song nên người đứng đầu Giáo hội hiện tại chính là Jack William. Nó vẫn không ưa Ian nhưng tuyệt đối sẽ không đi theo con đường của ba mẹ nuôi.

Kiba và Miko đúng là một cặp oan gia giờ họ chuẩn bị làm đám cưới mà vẫn không mất đi sự ồn ào. Trong trận chiến định mệnh đó, Kiba vì bảo vệ cô ấy khỏi Mina Autorm nên bị thương nặng và từ đó họ nhận ra họ thuộc về nhau.

Kana không ở vị trí cận vệ nữa, con bé nhận ra nó còn quá non nớt. San giờ trở thành một nhà nghiên cứu thuốc nổi tiếng, đó cũng chỉ là cái bọc, thực chất thì cậu ta là một trợ thủ của Freseemen. Anna cũng đã là người đứng đầu tộc Người Sói Evans, nó đã bị ép trưởng thành quá sớm, mất hẳn vẻ nhí nhảnh thường ngày, trở nên điềm tĩnh và thâm trầm.

Người đang giữ chức vị Chủ tịch hiệp hội Vampire là Neil Freseemen và đương nhiên ông Sirius trở thành quản gia của Neil. Kirito nhờ dòng máu của Ian mà vẫn còn sống, cũng may viên đạn hoa hồng không bắn trúng tim thằng bé, đến giờ tôi vẫn thấy sợ vì sự liều lĩnh của nó.

Còn tôi, như anh muốn, trở về cuộc sống bình thường, quay lại thị trấn Temper và bắt đầu học thiết kế thời trang. Tôi cũng không bị Neil Freseemen xóa trí nhớ, anh ta tôn trọng quyết định của tôi. Dù thế nào tôi cũng không muốn quên đi Ian, khoảng thời gian ở bên anh là khoảng thời gian đẹp nhất với tôi. Tôi thường đến biệt thự của anh giữa khu rừng Evans mặc dù nó đã bị phá hủy hoàn toàn.

Nhưng điều may mắn nhất là Ian không chết. Anh chỉ ngủ, không ai biết giấc ngủ của anh kéo dài bao lâu nhưng tôi vẫn sẽ chờ, đều đặn sẽ đến thăm anh. Ôm bó hồng nhung bước vào căn phòng hoàng gia một màu đỏ hoa lệ, tôi bước đến bên giường Ian, anh ngủ thật bình yên, phớt lờ mọi động tĩnh xung quanh.

* * *

Đêm nay lại là một đêm mặt trăng máu, tôi ngồi bên cửa sổ, tay xoay xoay ly rượu vang, trong đầu tràn ngập hình ảnh của Ian, kiêu hãnh dưới sắc đỏ như hồng ngọc. Chợt một bóng người xuất hiện ngay trước mắt, nhìn tôi mỉm cười, không thể quen thuộc hơn, tôi vội mở cửa lao ra ngoài. Mùi hương bạc hà mát lạnh, đôi mắt đỏ và trong như hổ phách cùng nụ cười dịu dàng, không thể lầm được, là Ian:

- Yuki, bắt em chờ lâu rồi!

Cuối cùng anh cũng trở về!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang