Nhưng hắn ta vẫn duy trì dáng vẻ lịch thiệp và phép tắc.
Thược Dược nhịn không được che miệng cười.
Nếu nói Tạ Minh Cẩn đối với hắn ta là kính trọng, quý mến tài hoa thì hắn đối với Tạ Minh Cẩn chính là sự kiềm chế của lễ nghi, cảm kϊƈɦ vì đã được chăm sóc và che chở.
“Như thế là tốt rồi.” Tạ Minh Cẩn cũng không nhiều lời nữa, chuyện còn lại đã có Tất Thập Nhất bọn họ xử lý, nàng quay đầu nhìn về phía Giang Xuân Lai, tuy cách mũ voan mỏng đang buông xuống, trời tối nên cũng không nhìn rõ lắm, nhưng Giang Xuân Lai đã hiểu ý, vội kêu Trương Tam nấu nước nấu canh gừng...
——————
Bị Thược Dược yêu cầu mãnh liệt, còn sử dụng tiền tài dụ dỗ, cuối cùng khách điếm cũng cung cấp thùng tắm, nhưng Tạ Minh Cẩn lại không dùng, cũng không làm phiền người khác phải dọn lại, nàng chỉ dùng nước ấm lau thân thể, ngược lại cũng thoải mái và thanh tịnh hơn rất nhiều.
“Nơi đây hẻo lánh, khách điếm cũng không có thể diện gì, lại lấy thùng tắm từ nơi khác đến, sợ là tất cả gian phòng đều xài chung một cái. Nếu không vì bất đắc dĩ cũng không cho cô nương ngài ở đây. Nhìn này, giá thuê phòng cũng không thấp chút nào.”
Trước đây, Thược Dược từng tiếp xúc qua với tiểu nhị kia nên không có thiện cảm với người lấm la lấm lét, không nói đến điểm này thì đúng là khách điếm này chẳng ra gì.
"Lánh nạn thôi, cũng không bắt bẻ được.”
Nhưng không thể dùng thùng tắm, bởi không có sự tín nhiệm với khách điếm này, cho nên việc tắm rửa tư nhân như này vẫn coi chừng cho thỏa đáng. Thứ hai là trước đó Tạ Minh Cẩn có liếc sơ qua, nhìn thấy khe hở phía trêи thùng tắm có mấy con kiến bò lên, thậm chí còn có ruồi bọ lượn quanh, cũng không biết là lâu chưa sử dụng hay đã bẩn như vậy từ trước.
Cũng không trách Thược Dược lại ghét bỏ.
Tuy nhiên, Tạ Minh Cẩn lạnh lùng nhìn lên trêи thùng tắm, ánh mắt bỗng dừng lại trêи rìa thùng.
Sao trêи mặt thùng lại có mấy cái vết đao?
Hơn nữa vết đao cũng không nhỏ. Lau người xong, Tạ Minh Cẩn thu ánh mắt lại.
Nàng gỡ quần áo vắt trêи bình phong xuống, buộc đai lưng lên rồi đi ra. Trong phòng bếp, Thược Dược đang bưng một chén canh gừng nóng từ bếp nhỏ lên, sau đó lại chải tóc cho Tạ Minh Cẩn.
Cửa ban công không mở được nhưng cũng nghe được tiếng mưa gió đang nặng hạt bên ngoài, ánh nến trong phòng cũng có chút lay động.
“Vừa mới nghe ở dưới có chút ầm ĩ, lại có khách tới sao?”
"À, em vừa mới đi xuống lấy canh gừng, suýt nữa còn bị người ta chặt tay đây.” Thược Dược nhớ tới đối phương vênh váo tự đắc nên hơi tức giận, dù không bố trí nhiều nhưng nàng ta biết cô nương nhà mình không thích khoe khoang ngoài miệng, hoặc là trả thù. Một là đánh rắn phải nắm bảy tấc, hoặc là không quan tâm đến chuyện nhỏ không ảnh hưởng đến đại cục.
“Thược Dược nhà chúng ta có đánh thắng không?” Tạ Minh Cẩn mỉm cười trêu chọc, khuôn mày hơi nhếch lên.
Mặt Thược Dược ửng đỏ: "Đương nhiên là không đánh nhau rồi, lúc ấy Tất Thập Nhất ở bên cạnh, em còn chưa nói gì, hắn ta nhìn một cái, sờ lên đao trêи eo, đám người kia liền sợ ngay.”
Tạ Minh Cẩn bật cười, bưng bát canh gừng lên uống.
"Mưa lũ như này sợ là một lát sau cũng không tạnh, nếu kéo dài liên tục đến ngày mai thì phải trì hoãn hai ba ngày.”
Tạ Minh Cẩn uống canh gừng, vị cay độc trong đó xộc lên mũi, nàng khẽ nhíu mày nhưng cũng từ từ uống một ngụm cho xong. Sau khi buông chén, nàng nghe tiếng mưa rơi bên ngoài càng ngày càng nặng, hơi chau mày nhưng rất nhanh đã giãn ra.
-----
Dịch: MB