Đến khi chuẩn bị đao kiếm chạm nhau, tiểu bá vương vẫn hồn nhiên không sợ hãi, chỉ ngả ngớn kiêu ngạo hô to: “Tạ Minh Cẩn, làm sao, ngươi sợ rồi? Còn không mau xuống đây! Mau xuống đây!”
Màn xe ngựa được vén lên, ánh mắt bị giày vò đến mệt mỏi của Minh Cẩn như tuyết rơi trong không trung vậy.
Lúc tập trung ở tiểu bá vương trêи người, mọi người đã có phỏng đoán, mà sau khi tiểu bá vương nhìn thấy người liền sững sờ, theo bản năng hỏi: “Tạ Minh Cẩn?”
Minh Cẩn bị ngữ khí này cậu cậu ta chọc giận, “Tiểu công tử kêu gào nhiều như vậy, còn không chắc chắn ta có phải Tạ Minh Cẩn hay không à?”
Ngữ điệu của nàng lành lạnh, nhưng cũng không phải cố ý lạnh lùng, càng không phải sự tức giận sau khi bị quấy rầy, chỉ có bình thản.
Tiểu bá vương thật sự cảm thấy hiện giờ nàng rất xa lạ, năm đó Tạ Minh Cẩn không phải như thế này, cho dù lúc đó nàng còn trẻ, lúc nàng còn chưa đi đô thành, tinh thần khi ở quận thành của nàng cũng không phải thế này.
Lười nhác, nhợt nhạt, mang theo vài phần lãnh đạm như muốn thoát khỏi thế tục.
Nói chung là dáng vẻ không thể diễn tả bằng lời được.
Nhưng tiểu bá vương cũng nhận ra nàng vô cùng xa lạ với mình, “Ta biết ngươi là Tạ Minh Cẩn, cho dù ngươi hóa thành tro ta cũng nhận ra ngươi!”
Minh Cẩn nhất thời trầm ngâm, bắt đầu ngầm đánh giá cậu ta, như là đang nghiệm chứng điều gì: “Tiểu công tử cầm tinh bếp lò à?”
Tiểu bá vương đỏ mặt lên, “Tạ Minh Cẩn, ngươi vừa phải thôi, quả nhiên vẫn nói năng sắc bén như trước kia, khẩu phật tâm xà, nói hươu nói vượn....”
Minh Cẩn không nói nữa, chờ tiểu bá vương mắng xong, tiểu bá vương bớt giận, thầy thần sắc nàng không chút gợn sóng, ánh mắt đảo qua, bỗng mặt mày hớn hở đắc ý cười,
“Ta nói tại sao ngươi lại không cãi lại, để ta mắng mãi, xem ra mấy năm nay ngươi thật sự sống rất thảm, bị gia tộc lưu đày đúng không? Nhìn chiếc xe ngựa ngươi ngồi này, rách tung toé, bên cạnh cũng chỉ có mấy đứa nông dân rách nát, sợ là còn đánh không nổi người của ta đâu! Hừ!”
Tiểu bá vương nói xong, cảm thấy còn sảng kɧօáϊ hơn liên hoàn mắng ban nãy, nhưng vừa thấy Minh Cẩn, bỗng nhiên lại không nói được gì.
Sao nàng ta lại bình tĩnh vậy.
Không phải nên cảm thấy mất mặt sau đó mắng cậu ta sao?
Nhưng nàng không làm vậy.
Nàng chỉ bình tĩnh nhìn cậu ta.
Ánh mắt kia có chút kì lạ, thật giống như lúc bà nội nhìn cậu ta vậy....
Khá lâu sau, tiểu bá vương bị ý nghĩ trong đầu mình cắt đứt, dường như nhìn ra gì đó từ trong ánh mắt nàng, bất giác hỏi: “Ngươi không biết ta là ai?”
Người có mắt thì đều nhìn thấy Minh Cẩn thở phào một hơi, khách sáo hỏi: “Ngươi là?”
“Ngươi thế mà quên ta thật rồi!!” Tiểu bá vương xù lông lên, “Tạ Minh Cẩn! Ta là Tiêu Vũ!”
Minh Cẩn bừng tỉnh, lại khách khí hỏi: “Tiêu tiểu công tử, ta có thể hỏi một vấn đề không lịch sự lắm không?”
Ngữ khí của nàng ôn hòa, đoan trang tao nhã, nhưng Tiêu Vũ dường như nghe thấy nàng gọi mình là “Tiêu tiểu công tử.”
Hắn đề phòng, cười lạnh nói: “Không lẽ ngươi muốn hỏi Tiêu Vũ là ai đấy chứ?”
Hắn không có ngốc! Tuyệt đối sẽ không để nàng sỉ nhục lần thứ hai!
“Vậy thì không phải.”
Tiêu Vũ thở phào nhẹ nhõm, vậy thì là nhớ ra rồi?
Minh Cẩn hơi thở dài, hỏi: “Trước đây chúng ta quen nhau à?”
Tiêu Vũ: “....”
Hắn đoạt lấy cây gậy dài bên người hộ vệ, chỉ vào Minh Cẩn, “Ngươi chọc giận ta rồi, xuống dưới mau!”
Dáng vẻ này của Tiêu Vũ rất giống một con nhím bị đập tổ, nắm lấy cây gậy như muốn quyết chiến với người ta vậy.
-----
Dịch: MB