Đây là uy hϊế͙p͙ sao? Tiểu Kiều cảm thấy đúng vậy, ít nhất thì Tất Thập Nhất lưng đeo trường đao, một tay còn giữ trêи chuôi đao, ánh mắt vô cùng khϊế͙p͙ người.
Tiểu Kiều run sợ, co người lại, mỉa mai nói: “Vậy ngươi tới tìm ta làm cái gì?”
“Hỏi mấy vấn đề.” Cơ thể Minh Cẩn cao quý không kiên nhẫn đứng, nói rồi liền ngồi xuống cạnh ghế, dò hỏi Tiểu Kiều vô cùng tự nhiên, “Việc ngươi dan díu cùng Giang Xuân Lai, Lý phu nhân có biết không?”
Tiểu Kiều không ngờ khách mới tới được vài ngày đã biết chuyện này, sắc mặt thay đổi, vốn định che giấu nhưng Tất Thập Nhất bỗng nhiên đặt thanh đao lên trêи bàn.
“Ta... Chúng ta là chuyện từ một năm trước , lúc ấy ta vừa đến khách điếm, hắn câu dẫn ta, nói cho ta ăn ngon mặc đẹp, không cần làm gì cả.”
Nàng ta cố gắng thể hiện mình vô tội và oan khuất, nhưng điều Minh Cẩn muốn nghe không phải là cái này.
“Lý phu nhân biết?”
“Chắc là... chắc là biết rồi, thân thể nàng ta như vậy, cho dù biết cũng chẳng có ích gì, ông chủ vốn cũng không cần sợ nàng ta.”
“Ngươi có biết chuyện đêm hôm đó của Lý Dịch hay không?”
“Không liên quan gì tới ta! Ta chỉ biết một ít, đêm đó ta và ông chủ đang ở cùng nhau, bỗng nhiên Lý phu nhân xông vào, bên ngoài trời đang mưa, phu nhân lại quần áo xộc xệch, khóc lóc nói Lý Dịch gây khó dễ cho nàng.”
Trêи gương mặt Tiểu Kiều bất giác lộ ra vẻ khinh thường, “Trêи người nàng ta còn có rất nhiều dấu vết, vừa nhìn là biết bị… Ông chủ lúc ấy vô cùng tức giận, muốn lao đi tìm Lý Dịch kia báo thù, nhưng phu nhân không chịu, lôi kéo hắn không cho hắn đi, nói hắn không phải đối thủ.... Cũng không ngờ được, Lý Dịch kia dáng vẻ đường đường chính chính, thế mà lại làm ra loại chuyện này, lại còn chọn một mụ già như vậy…”
“Mấy ngày sau đó, Lý Dịch đã bị ông chủ và Trương Tam giải quyết rồi.”
Tiểu Kiều nói đến đây thì liền có chút mờ mịt, nàng ta không rõ lắm về những chi tiết mưu sát này.
“Việc mưu sát, Lý phu nhân có biết hay không?”
“Có lẽ là không biết, sau đó ông chủ và Trương Tam chia của, lúc ấy ta vẫn ở đó, phu nhân không ở đó, ông chủ vô cùng ghét bỏ nàng ta, cảm thấy nàng ta là giày rách, liền đối tốt với ta hơn, còn nói chờ nàng ta bệnh chết liền lấy ta.”
Tất Thập Nhất bên cạnh còn không thèm nhìn thẳng vào nữ tử này, còn Minh Cẩn thời niên thiếu đã từng gặp qua nhiều người như vậy, cũng không buồn bực hay chỉ trích, “Nói cách khác, thời điểm các ngươi làm việc và thương lượng, nàng ta đều không có mặt?”
“Không có mặt, sức khỏe nàng ta không tốt, vẫn luôn ở ngôi nhà gỗ bên kia, ông chủ cũng không cho nàng ra tới làm xấu mặt.”
Minh Cẩn trầm ngâm một lát rồi đứng dậy.
Tiểu Kiều thấy nàng phải đi, có chút vội vàng, “Ta đã trả lời ngươi rồi, ngươi có thể cứu ta đi ra ngoài chưa? Ta vô tội mà!”
Minh Cẩn quay đầu nhìn nàng ta, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ngươi vô tội trong một chuyện thôi.”
Tiểu Kiều: “?”
Minh Cẩn: “Bị nam nhân lừa.”
Minh Cẩn không để ý tới sắc mặt mơ màng của Tiểu Kiều, xoay người rời đi.
Ngựa xe đều chuẩn bị xong, đám người Minh Cẩn là đợt khách cuối cùng rời đi, nhưng vừa ra khỏi khách điếm, mọi người liền ngửi được một mùi tanh tưởi, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cánh rừng bên kia đã có sai dịch gỡ cây mà nôn mửa, thi thể người bị nhấc ra đã phồng to, hình thể rất lớn, vải trắng cũng không che được hết, lộ ra dáng vẻ đáng sợ, dòng nước chảy xuôi tản ra một mùi tanh tươi khiến người ta không chấp nhận nổi.
Sắc mặt mấy sai dịch vô cùng khó coi, mà đám người nhà Lý gia cả đêm chạy tới cũng đã có mấy người ngất đi, còn có một đôi phu thê già đứng cũng không vững, nhưng lại đẩy người đang đỡ mình ra, nhào về phía thi thể, kêu khóc thảm thiết.
-----
Dịch: MB