• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có điều, nếu như đã xác định được thương nhân họ Lý mất tích kia đã chết dưới hồ, vậy thì chuyện này không thể dễ dàng cho qua được.

“Xem ra còn phải trì hoãn một ngày.”

Đây không phải là chuyện nhỏ, Thược Dược và Tất Thập Nhất đều bắt đầu bận lên. Đương nhiên, hai người cũng không thể nới lỏng cảnh giác với những người có công phu thâm hậu.

Người khác bận rộn, Minh Cẩn cũng không nhàn rỗi.

Nàng muốn đi tìm Từ Trường Bạch thông báo một chút về việc sắp xếp lịch trình, không ngờ đối phương lại tới gõ cửa trước rồi.

Cô nam quả nữ, đương nhiên không thể ở chung một phòng, vì thế hai người đi tới một góc hành lang, đối diện với ruộng đất và rừng cây bên ngoài.

“Từ tiên sinh, lần này thực sự đã làm chậm trễ thời gian của ngài rồi, xảy ra chút chuyện, trong khách điếm này có những bí mật khó nói làm ảnh hưởng đến tinh thần của ta, nếu như không giải quyết thì trong lòng sẽ không thoải mái, giờ đấy…”

Nàng vô cùng tán dương và kính trọng người trước mắt, cũng không muốn phụ thuộc đối phương, mọi việc đều có thể thương lượng, sau khi trưng cầu ý kiến mới đưa ra quyết định.

Đương nhiên đối phương cũng chưa bao giờ từ chối nàng.

Nàng vẫn chuẩn bị thông báo như bình thường, nhưng lời còn chưa nói ra, thì liền nghe được tiếng vang rất nhỏ không biết phát ra từ đâu.

m thanh vô cùng nhỏ.

Hai người liếc nhìn nhau, rồi mau chóng nấp vào một rừng cây nhỏ dưới góc lan can.

Người thì không thấy ai, chỉ có thể nghe được âm thanh.

Minh Cẩn nhạy cảm, lại biết nội tình, lập tức đưa ngón tay trỏ lên môi làm động tác “Suỵt”, Từ Trường Bạch ngẩn ra, sau đó ngoan ngoãn gật đầu, ngồi im lặng nghe ở đó cùng nàng như tên trộm vậy.

Bí mật không thể nói này.... Minh Cẩn thực ra cũng muốn biết vị thư sinh nho nhã có thể vì kiện cáo mạng người mà làm ra hành động gì hay không.

Nàng vô cùng tò mò về người này.

“Ừm… đồ đáng ghét, sao giờ ngươi mới đến.”

“Nói nhỏ thôi, trong tiệm có nhiều người lắm.”

“Sợ cái gì, bọn họ cũng không biết ngươi có nương tử, nàng ta bệnh mãi không khỏi, còn không ra khỏi cửa được, hôm nay còn có mấy người tưởng ta mới là nương tử, ô.....”

Hai người không kiên nhẫn mà chọc ghẹo nhau, âm thanh tuy nhỏ, nhưng bất lực là ở đây lại quá yên tĩnh, thính lực của hai người trêи lầu lại còn quá tốt nữa.

Từ Trường Bạch yên lặng nhìn Minh Cẩn, nàng không nói lời nào, chỉ nghiêng đầu dựa vào tường, những sợi tóc đen như mực dính vào cổ, một ít tóc dính lên gương mặt, nàng tựa như cố tình che giấu mình vào bóng tối, nhưng lại không có chỗ trốn chạy.

Đi không được, sợ sẽ dọa sợ người phía dưới, nếu như không đi thì....

Cũng may Từ Trường Bạch quay mặt đi, không tiếp tục nhìn khuôn mặt trắng như tuyết đang ửng hồng dưới ánh trăng sáng của nàng.

Mà phía dưới không biết có người nào đi ngang qua, ho nhẹ mấy tiếng, hai người kia bị kinh sợ rồi mới hoảng loạn chạy đi.

Lúc này mới an tĩnh trở lại.

Mãi một lúc sau, Minh Cẩn mới nhẹ nhàng nói: “Tiên sinh, ta nói…không phải là chuyện này.”

Từ Trường Bạch gật gật đầu, “Ta biết.”

Sau đó lại là một khoảng tĩnh mịch.

“Bên kia là?” Minh Cẩn lưu ý đến đằng sau điền viên kia có một căn nhà gỗ nhỏ, nhìn qua thì khá rách nát.

Lúc này đang có một nữ tử mặc áo vải thô bước đi tập tễnh đi đến đồng ruộng hái rau, vừa nhìn qua, là một nữ tử vô cùng gầy gò, nhưng không thấy rõ dáng vẻ.

Minh Cẩn thật ra đã đoán được, nhưng chưa sắp xếp được từ ngữ, chỉ mấp máy môi mỏng, nhưng lại nghe thấy người bên cạnh nhàn nhạt nói một câu: “Nam tử trêи thế gian đều bạc tình.”

Làm người chậm rãi hiểu lễ nghĩa nhiều rồi, Minh Cẩn chợt thấy người này lạnh lùng, có chút kinh ngạc, trầm ngâm suy tư, nàng liền hỏi: “Từ tiên sinh đang nói cho ta hay sao?”

“Nữ tử trêи thế gian đều nên có lòng cảnh giác.”

Từ Trường Bạch giống như một lão phu tử hận đời, có suy nghĩ vô cùng truyền thống cổ hủ, dường như nếu nàng mà rơi vào bể tình của nam tử trêи thế gian này, thì đó là mua dây buộc mình, tự làm tự chịu vậy.

“Đa tạ tiên sinh nhắc nhở, có điều hình như tiên sinh cũng là nam tử mà.”

“Tại sao ngươi phải dùng từ “hình như”....”

Từ Trường Bạch có chút buồn bực, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của Minh Cẩn.

“Nhưng ta cũng không nói ta không bạc tình.”

-----

Dịch: MB

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK