• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kết quả hắn mới vừa nói xong, Đông Chiến không để ý đến hắn, chỉ khẽ kéo dây cương, con ngựa cao to liền tung vó, lộc cộc đi chầm chậm vài bước tới chiếc xe ngựa phía trước.

Không xa không gần, Đông Chiến nhìn thấy Minh Cẩn đang ở sau chiếc màn được vén ra ở một độ cao nhất định.

Dường như hắn cũng quan sát một hồi, chắc chắn là nàng thì mới mở miệng.

“Đã lâu không gặp, phong thái của Cẩn tiểu thư vẫn như xưa.”

Nàng đã tiều tụy như thế, hắn nói lời này chẳng khác gì vứt lương tâm cho chó ăn.

Mà sắc mặt của vị Phó thống lĩnh đại nhân này rất nghiêm túc, ánh mắt lạnh nhạt, cũng không tính là khách sáo, chỉ là so với sự sỉ nhục rõ ràng của Tiêu Vũ, hắn không phải mừng từ trong lòng, chỉ là không thể hiện ra mà thôi.

Con người Minh Cẩn trước giờ công bằng, trước đó đối xử với Tiêu Vũ thế nào, thì lúc này đối xử với ngôi sao sáng trong hệ thống quân sự của quận Ô Linh này cũng thế.

“Ngươi là....?”

Nàng cất lời hỏi, vẫn là sự nghi hoặc đầy chân thành, vẫn là một cảm giác xa lạ đó.

Đông Chiến sửng sốt, đôi mày như đứng dưới mũi kiếm, trông rất tàn nhẫn, còn chưa nói gì thì đã nghe được tiếng cười nhạo vô cùng khoa trương của Tiêu Vũ.

Vui rồi?

Đương nhiên, dù sao cũng không phải mình hắn bị sỉ nhục.

“Đông Chiến.”

Đông Chiến thâm sâu hơn so với Tiêu Vũ, trực tiếp báo tên, “Cẩn tiểu thư đi tới các nhà quyền quý ở đô thành nhiều năm, không nhớ rõ người ở Ô Linh cũng là chuyện thường tình.”

Nói cách khác, chính là bảo nàng không để ai vào trong tầm mắt.

Trêи gương mặt Minh Cẩn lộ ra vẻ ngại ngùng, than nhẹ: “Là chuyện thường tình.”

Đông Chiến: “...”

Minh Cẩn uyển chuyển nói: “Khi đó ta còn nhỏ.”

Tiêu Vũ không nổi chịu dáng vẻ vô tội, cho gì cũng là đương nhiên nhưng lại vô cùng ngạo mạn này của nàng, thực sự nó còn đáng ghét hơn cả Minh Cẩn khi còn nhỏ trong trí nhớ của hắn.

Hắn không màng tới việc đầy tớ ngăn cản, lần nữa nhảy ra chỉ trích: “Ngươi không biết xấu hổ! Ta còn nhỏ hơn người, ta vẫn nhớ rõ ngươi! Sao ngươi có thể quên được?!”

So với việc không nhận ra, việc ngó lơ lại càng làm tổn thương người khác, so với Minh Cẩn trước đó còn kiên nhẫn, cố nhịn nghe lời sỉ nhục của hắn ta, Minh Cẩn bây giờ chỉ chú ý tới Đông Chiến.

Nhưng nàng không nói gì, nàng đang đợi hắn nói.

Đông Chiến biết đối phương nhìn ra hắn vì nàng mà đến, cho nên đi thẳng vào vấn đề, “Chủ quân có lệnh, để ta đưa Cẩn tiểu thư trở về.”

Đông Chiến cho rằng nàng sẽ hỏi đi đâu.

Kết quả là không.

Nàng chỉ thản nhiên mà ngồi ở trong chiếc xe ngựa thảm thương đó rồi hỏi hắn: “Cha ta bảo ngươi bảo vệ ta trở về?”

“Đúng vậy.”

“Nếu đã là bảo vệ, có phải nghĩa là sẽ phụ trách tất cả việc liên quan tới an toàn của ta?”

Đông Chiến nhíu mày, ánh mắt băn khoăn, đang đoán xem nàng có rắp tâm gì, nhưng tính hắn chính trực, có một nói một.

Vậy nên hắn tiếp tục trả lời, “Vâng”.

Lúc này Minh Cẩn mới cười, cười như chú cá rong chơi trong hồ hoa sen, “Nếu đã thế, vậy Đông đại nhân phải giúp ta làm một chuyện rồi.”

Đông Chiến vẫn chưa khỏi nhíu mày: “Chuyện gì?”

Ý cười trêи gương mặt Minh Cẩn vẫn như cũ, chỉ là nhìn qua cũng có thể thấy được sự trang nghiêm và tôn quý, nàng vươn tay áo lụa rũ xuống, chậm rãi đưa ngón tay nhỏ nhắn lười nhác chỉ về một phía.

“Đem xe của hắn, đập cho ta.”

-----

Dịch: MB

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK