Thược Dược cũng theo dõi trong lòng một hồi, liền sinh ý định quan sát đám người phía trước.
Một đám ma ma và nha hoàn, mà người dẫn đầu lại là một cô nương trẻ.
Nàng ấy nhìn cô nương kia có vẻ nhỏ hơn cô nương nhà mình ba bốn tuổi, ước chừng cũng trêи dưới mười bốn mười lăm tuổi, dung mạo thanh tú yêu kiều, chống nạnh nhìn bọn họ cười cười, lại có vẻ như đang tức giận.
Nhưng đúng vào lúc nàng ta nhìn thấy Tạ Minh Cẩn, nàng ta sửng sốt, sau đó sắc mặt trở nên rất xấu xí.
Thược Dược tự biết mình không phải là người thông minh, nhưng đều là nữ tử, nàng ấy vừa nhìn đã ngay lập tức nhận ra sự không hài lòng của cô nương này đến từ đâu - chính là vì dung mạo của cô nương nhà nàng ấy.
Tuy nhiên đối phương nhanh chóng đem loại cảm giác không hài lòng này chuyển thành địch ý trào phúng, “Tạ Minh Cẩn, ngươi từ ở nông thôn trở lại đây, thực không dễ dàng gì.”
Giọng nói của nàng ta kiêu ngạo, dương cằm nhìn người, giống như nàng ta đã bị thiệt hại điểm nào đó, và nàng ta phải tìm lại ưu thế ở điểm khác.
Tạ Minh Cẩn không nói gì, nhưng nàng đang nhìn cô nương này, ánh mắt kia của nàng không hề có ác ý, cũng không có tức giận, chỉ nghiêm túc và tinh tế, còn mang theo vài phần ôn hòa làm người ta cảm thấy khó hiểu.
Kiều tiểu thư lại cảm thấy này ánh mắt này hết sức khϊế͙p͙ người, hai cánh tay đang chống nạnh nhịn không được thu lại. Nàng ta sờ soạng cánh tay, lại cảm thấy làm như vậy không khí thế, lập tức gấp chờ không nổi chỉ vào chậu than trêи mặt đất, nói: “Ngươi bị phụ thân đuổi đến ở nơi nông thôn hẻo lánh, thân thể ngươi đặc biệt đen đủi, ta đã chuẩn bị một cái chậu than cho ngươi đây.”
Minh Cẩn không so đo với lời nói nhục nhã của đối phương, nhưng còn Thược Dược vừa nhìn thấy chậu than kia, thiếu chút nữa vén tay áo lên cùng đối phương đánh nhau
Đây mà chỉ là chậu than thôi sao? Lửa lớn đến độ có thể nướng heo!
Thược Dược trong lòng tức giận, nhưng không có tự ý xuất thủ, nàng ấy có quy tắc, chỉ rũ mặt đứng ở phía sau Minh Cẩn.
Mà lúc này Minh Cẩn liếc mắt nhìn qua chậu than kia một cái, lại nhìn về phía kiều tiểu thư, trêи mặt có ý cười, “Tam muội muội mấy năm nay nhớ thương ta như vậy sao, chúng ta còn chưa về tới đã chuẩn bị trước cho chúng ta một cái chậu than.”
Tạ Minh Nguyệt cảm thấy kỳ lạ khi nghe những lời này, chủ yếu là do đối phương vừa ôn nhu lại vừa cẩn trọng, gọi một tiếng “Tam muội muội” làm nàng ta thập phần khó chịu.
Bị trúng điểm yếu, da gà nổi lên liên tục.
Nàng ta còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy Tạ Minh Cẩn tiếp tục hỏi: “Phòng bếp có hạt dẻ không?”
Nàng đang hỏi ai? Những ma ma và bọn nha hoàn theo bản năng muốn đáp lại, nhưng bọn họ chợt bừng tỉnh —— đối phương cũng không phải là tiểu chủ tử của bọn họ.
Tiểu chủ tử của bọn họ đang chống tay tức giận trừng mắt nhìn bọn họ, chỉ cần bọn họ dám đáp lai, nàng ta sẽ trừng chết bọn họ, vì thế bọn họ chỉ có thể hai mắt nhìn nhau, không dám trả lời.
“Xem ra không có, trong thành đến hạt dẻ cũng không có, Tam muội muội mấy năm nay vất vả.”
“Ai nói vậy! Khẳng định có! Ngươi tưởng đây là nơi nông thôn của ngươi sao.” Tạ Minh Nguyệt không vừa ý liền phản bác.
“Vậy ngươi có ăn hay không?” Tạ Minh Cẩn hỏi nàng ta.
Tạ Minh Nguyệt chợt cười lạnh, thong thả ung dung nói: “Ngươi cho rằng ta là kẻ tham ăn sao, dễ dàng bị ngươi lừa gạt như vậy, ta nói cho ngươi biết, ta mới không thèm....”
“Thêm mật ong.”
“...”
-----
Dịch: MB