Trong lòng khẽ tặc lưỡi, dù gì cô cũng là tình nhân của anh, muốn chơi thế nào là quyền của anh.
Không quan tâm đến bất cứ thứ gì, giờ đây anh chỉ muốn ngấu nghiến cô.
Lưỡi của anh đi vào càn quét khoang miệng thơm tho như muốn hút hết mật ngọt của cô.
Sở Thẩm Mặc cứ thế mà hôn, hôn rất sâu, đến khi cảm thấy thở không nổi nữa mới buông ra, giữa hai người kéo ra một sợi chỉ trong suốt ướt át.
Lưỡi của anh lại quét qua môi của chính mình cảm nhận hương vị còn đọng lại của cô hài lòng nói.
"Thật ngọt, hương vị của cô cũng không tồi"
Mà Hà An Kỳ lại không có vui vẻ như anh, bị anh hôn đến khó thở, trên khuôn mặt trắng nõn có vệt đỏ kéo dài từ má đến tận mang tai, không biết là do rượu hay do anh.
Cô chỉ biết cô ghét bỏ hương vị của anh.
Thường ngày cô đã lớn gan, giờ có thêm rượu như động lực khiến cô chống đối, đưa ra cánh tay trắng nõn mạnh mẽ lau đi môi của mình.
Hành động này lại bị Sở Thẩm Mặc thu hết vào mắt, tựa hồ như hạt cát trong mắt anh, anh liền khó chịu.
Dùng đôi tay hữu lực của mình anh nắm chặt tay cô ép lên trên mặt giường.
"Hà An Kỳ, cô có tin tôi vứt cô cho sói ăn thịt không?"
Dám khinh thường nụ hôn của hắn, trước giờ hắn vẫn rất ít khi hôn ai, được hắn hôn chính là phước phần mười đời, mà cô lại dám cự tuyệt, thậm chí là ghê tởm đến mức dứt khoát lau đi.
Hà An Kỳ tiếp nhận câu nói của anh, trên môi nở nụ cười, cười mà như khiêu khích.
"Anh chính là sói"
Sở Thẩm Mặc bất lực, cô đây là muốn chống hắn tới cùng đúng không?
"Được, hôm nay tôi cho cô xem con sói này sẽ ăn sạch cô thế nào?"
Nói rồi anh không chút kiên nể, đưa bàn tay to lớn đầy gân luồng vào trong áo thun của cô, chỉ một cái nhích tay khoá áo lót liền bị tách ra.
Đôi gò bồng nõn nà không còn thứ cản trở liền nhảy ra chạm vào tay anh.
Chúng rất mềm, mềm như là môi cô. Vén lên lớp áo thun vướng víu anh mạnh bạo bắt lấy một bên đầy đã không ngừng xoa.
Thỉnh thoảng còn gảy lên nụ hoa đỏ thẫm. Hà An Kỳ như tê dại, cơ thể có cảm giác như bị điện giật, đôi môi nhỏ bất giác ngân nga tiếng rỉ ra yêu kiều.
Âm thanh như muỗi kêu anh rơi vào tai Sở Thẩm Mặc như hồi trống động lực đập vào lý trí anh, giờ đây anh biết rằng, anh muốn cô.
Sau một hồi chơi đùa của anh, quần áo của An Kỳ đã nằm ngổn ngang dưới sàn phòng lạnh lẽo từ bao giờ, thân thể trắng trẽo hoàn mỹ hiện ngay trước mắt Sở Thẩm Mặc như mời gọi.
Ngực cup C to tròn, vòng eo mảnh khảnh, còn có vùng cấm địa vạn phần xinh đẹp đang e thẹn giấu mình sau cặp đùi trắng nõn.
Từng tấc từng tấc đều khiến máu huyết Sở Thẩm Mặc sôi trào.
Nơi nào trên người đang phình to đẩy chiếc quần âu của anh cao lên như một túp lều nhỏ.
Cởi bỏ lớp âu phục rườm rà, anh nhanh chóng để lộ thân thể tráng kiện rám màu đồng, từng múi cơ trên người đều hiện rõ mồn một, dưới ánh đèn ngủ vàng nhạt sự mê người của anh càng nồng đậm.
Chẳng chút ngần ngại anh lao đến Hà An Kỳ như một con sói đói thật sự.
Nhắm ngay chiếc cô thiên nga trắng ngần của cô anh không ngừng gậm nhấm, từng ngụm từng ngụm như thể hận không thể đem cô nuốt xuống bụng mình.
Hà An Kỳ lúc này cũng chẳng mảy may để tâm, giờ đây đầu óc cô mụ mị, trước mắt chỉ toàn là màu đen, để mặc cho người đàn ông phía trên không ngừng tạo lửa, hay có thể nói cách khác là cô không thể phản kháng.
Cơ thể cô lúc này khô nóng một cách kỳ lạ, muốn có ráo nước lạnh tưới vào.
Mà ráo nước này vừa vặn chính là Sở Thẩm Mặc.
Lướt qua cái cổ trắng ngần, anh lại tiến đến xương quai xanh tinh tế, ở trên đấy cũng lưu lại không ích vết đỏ như đánh chiếm. Nói rõ ràng Hà An Kỳ là của anh.
Trêu đùa cô đã đủ, anh liền ngẩng đầu lên, nữa người quỳ trên giường, bàn tay to nắm lấy cái eo mảnh khảnh của cô kéo đến.
Anh muốn cô, ngay lúc này!
Tách hai chân cô ra, anh mạnh mẽ thúc thứ xù xì nóng rẫy của mình vào trong cô.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Sẩy Chân Bước Vào Tim Anh
3. Chân Thành Của Trái Tim
4. Không Hận
=====================================
Cảm giác bên trong cô ấm áp, khít chặt làm anh sảng khoái gầm rừ một tiếng.
Mà khác với sự sung sướng của anh, bị anh đâm vào sắc mặt An Kỳ liền thay đổi, tuy là đã chuẩn bị xong nhưng mà vẫn đau quá, chịu không nổi cô liền cất tiếng oán than.
"Đau quá…" cô kêu rất nhỏ, nước mắt sinh lý vô thức trào ra, hàm răng nhỏ trắng sáng cắn xuống môi mình, bộ dạng đáng thương như thỏ con đủ khiến bất cứ ai động lòng thương xót.
Chẳng qua…kẻ đang cưỡi trên người cô là ngoại lệ.
Sở Thẩm Mặc cũng cảm thấy độ khít chặt này của cô, cô quá bé mà anh lại quá to, đêm qua anh còn hành hạ cô sưng lên, đương nhiên là đau rồi.
Nhưng mà anh tuyệt đối không mềm lòng, một công cụ để anh phát tiết như cô dù cho có đau đến chết đi sống lại anh cũng không quan tâm. Đó đều là cô đáng nhận.