"Tôi có bảo cô đi sao? Tôi là nói bọn họ"
Chỉ với một câu như vậy anh thành công đập tan toàn bộ mộng ảo của An Kỳ khiến niềm vui vừa chớm nở của cô hoàn toàn lụi tắt.
Mà mấy cô gái kia cũng vậy, bọn họ ngơ ngác nhìn Sở Thẩm Mặc, đôi môi mấp mấy đôi lần muốn nói nhưng đã có âm thanh vang lên trấn áp bọn họ.
"Sở thiếu bảo cút còn dám ngồi lại?"
Mộ Cảnh Thương vừa nâng ly rượu lên vừa nhẹ nhàng nói bâng qua, âm thanh từ tốn nhưng nặc mùi uy hiệp, bọn họ vừa nghe đã không dám nói thêm gì, đồng loạt đứng lên cuối đầu, bất mãn bước ra ngoài.
Trong phòng lúc này an tĩnh đến lạ thường chỉ còn ba người đàn ông cùng Hà An Kỳ.
Cô khẽ ngước mắt lên nhìn anh, chỉ thấy anh lấy ra cái ly thủy tinh điêu khắc tinh tế để trước mặt cô, sau đó cầm lên chai rượu đắt tiền rót vào, rất nhanh chiếc ly trong suốt đã bị chất lỏng màu hổ phách chiếm lấy.
"Bắt đầu trò chơi đi"
An Kỳ khó hiểu quay đầu nhìn anh.
"Chơi cái gì?"
Cố Ân nhìn thấy cô hoang mang như vậy liền giải thích.
"Một trò chơi bình thường thôi, tôi phát bài người nào thua thì người đó uống, người nào gục trước sẽ phải làm theo yêu cầu của hai người còn lại, kim chủ của em hiện tại không được uống rượu nên hắn đề cử em đến thay"
Cố Ân nói hoàn toàn đều là sự thật, Sở Thẩm Mặc mấy năm nay đều sống chung với rượu, bên trong đã bị hư tổn không ít, nếu còn uống nữa thật sự sẽ chết.
Tuy rằng đây là trò chơi yêu thích của bọn họ, nhưng Sở Thẩm Mặc như vậy họ cũng không muốn chơi, nhưng hắn lại đẩy cô đến, anh cũng không khách khí nữa, cũng muốn biết cô gái nào có thể lọt vào mắt xanh của Sở Thẩm Mặc.
Anh còn nhớ, Sở Thẩm Mặc từng nói, cả đời này cái hắn ghét nhất là tình yêu, không tin nhất cũng là tình yêu.
An Kỳ nghe luật chơi liền muốn lui.
Cô không biết chơi bài, càng không biết uống rượu, Sở Thẩm Mặc cũng biết nhưng anh vẫn gọi cô đến, rõ ràng là muốn nhìn thấy cô khó xử.
Hít sâu một hơi cô chầm chậm nói ra câu chối từ.
"Xin lỗi, tôi không biết chơi bài"
Nói xong câu đó cô liền cảm nhận được có ánh mắt bất mãn chiếu đến cô.
Sở Thẩm Mặc rõ ràng là không thích câu nói này.
Nhưng làm sao trách cô được, cô thật sự không biết.
"Chỉ là đếm nút thôi, tôi không nghĩ Hà tiểu thư đây lại ngốc nghếch đến như vậy"
Từ phía đối diện, âm thanh trào phúng khinh miệt của Mộ Cảnh Thương không chút kiên nể mà vang lên.
Hắn rõ ràng cũng không yêu thích cô, hay có thể nói là có ân oán với cô. Không lớn nhưng hắn để bụng.
"Chia bài"
Sở Thẩm Mặc trầm ngâm một lúc cuối cùng cũng cất tiếng.
An Kỳ thở dài một hơi, chỉ có thể bất lực làm theo.
Trò chơi lúc này thật sự mới bắt đầu.
Vòng đầu là Cố Ân chia bài, cô nhìn ba lá bài trước mắt mình do dự một lúc cũng bắt lên.
"Ngã bài đi"
Cố Ân là người đầu tiên ném ra trước, của anh là 8 đến Mộ Cảnh Thương là 7.
An Kỳ cắn môi dưới một cái, cuối cùng cũng dở bài mình, của cô là 9.
Cố Ân nhìn thấy liền cười ra tiếng.
"Cảnh Thương, mau uống"
Hắn chỉ cười, cầm lấy ly rượu một hơi uống cạn, sau đó lại rót đầy.
"Tiếp đi"
Mấy vòng tiếp theo cũng không sai đều là Mộ Cảnh Thương uống.
Hà An Kỳ lúc này cảm thấy bản thân đúng là có chút vận may, cứ kéo dài như này thì cô có thể bình an trở về nhà rồi.
Chỉ là cô quá ngây thơ đi, là Cố Ân nể mặt không muốn cô uống, còn Mộ Cảnh Thương thì không như thế.
Uống xong ly của mình hắn nhẹ giọng.
"Tôi chia"
Cố Ân liền đưa bài cho hắn, lúc cầm lên lá bài đầu tiên An Kỳ mơ hồ cảm nhận được sự ác ý của Mộ Cảnh Thương.
Không ngoài dự đón vòng này cô chỉ có 1.
Bọn họ liền bắt cô uống.
Nhìn ly rượu được rót đầy trước mắt, An Kỳ không chịu được mà nhăn mày, ánh mắt cầu cứu hướng đến Sở Thẩm Mặc.
Mà anh chỉ dửng dưng như không có chuyện gì, môi mỏng lạnh lùng nói ra hai từ.
"Uống đi"
An Kỳ biết bản thân chống đối không được chỉ có thể nhắm mắt nín thở một hơi uống sạch.
Quả nhiên, mùi vị không tốt chút nào, vừa nồng vừa gắt, loại chất lỏng đó đi qua chỗ nào trong cô chỗ ấy liền nóng lên. Đầu óc của cô cũng bị làm cho mơ hồ.
Mộ Cảnh Thương nhìn thấy cô chật vật liền thoả mãn.
"Tửu lượng tốt đấy"
Vờ khen một câu, hắn lại chia bài tiếp.
Lần này cũng như lần trước An Kỳ lại phải uống. Cứ như thế mà đi thêm ba vòng, cầm ly rượu trên tay, trước mắt An Kỳ hoàn toàn là mảng mông lung, cô biết cô đến giới hạn rồi.
Lấy tay che miệng, cảm giác muốn nôn trong cô ngày càng mãnh liệt.
Đưa đôi mắt ngập nước cô khẽ nhìn qua Sở Thẩm Mặc như cầu khẩn.
"Tôi…không thể nữa"
Mà hắn chỉ cười khinh.
"Có chơi có chịu"
Thở dài một hơi, nhắm chặt mắt cô cố uống hết, chỉ là được nữa ly cô đã chịu không nổi.
Gấp gáp đứng lên loạng choạng chạy ra ngoài.
Cô muốn nôn!
Sở Thẩm Mặc cũng không cản cô để cho cô chạy đi.
May là lúc nãy An Kỳ có để ý xem nhà vệ sinh ở đâu, chỉ nhìn qua mấy lần liền tiềm được nó.
Đi vào trong, cô nôn ra hết thứ chất lỏng vừa uống vào kia, nôn hết rồi đầu óc vẫn không thể thanh tỉnh hơn bao nhiêu, nền đất dưới chân cô lúc cao lên ba phân lúc lại thấp đi hai tấc.
Cô biết, cô say rồi.
Chẳng qua cô cũng không thể trốn về, tốt nhất cứ đối mặt với nó, Sở Thẩm Mặc muốn cô uống. Được! Cô uống đến chết cho hắn xem.
Quay đầu, muốn trở lại phòng cô lại đập mặt vào lòng ngực rắn chắc, theo quán tính lùi lại về sau hai bước, thế nhưng lại vướng vào bồn rửa mặt làm cô hết đường lui.