Trước đây khi những vị khách đó nhìn thấy cô, tên nào mà không lo sợ đến tái mét mặt mày, chỉ có thể một mực cung kính? Làm sao có thể giống như thế này, không chỉ lấy trộm hồ sơ, còn có quang minh chính đại chà đạp cô dưới chân.
Cái tên khách mời này dựa vào cái gì mà cả gan làm loạn như vậy chứ!?
Nhân viên quản lý càng nghĩ càng uất ức, tức giận đến mức những sợi tóc phía sau cũng bay tán loạn, khuôn mặt vặn vẹo.
Cô thực sự không thể chịu đựng được sự oan ức này!
Tóc tai che trời lấp đất mà rơi xuống, vào lúc Tạ Tiểu Chu sắp bị quấn lấy, cửa phòng hồ sơ hoàn toàn bị đẩy ra. Ở cửa, thiếu niên mắt xám không chút tình cảm nào thoáng nhìn qua.
Nhân viên quản lý: "..."
Tóc vốn còn thủ thế chờ đợi xông lên giờ đã như quả bóng bị xì hơi, mềm oặt mà rơi xuống mặt đất.
Cô đã nhận ra. Vì sao mà vị khách này lại liều lĩnh như vậy, thật sự là có hậu trường, là cái loại hậu trường không thể trêu vào ấy.
Oan ức này của cô —— So với sự gian khổ trước đây, thì chuyện này có tính là gì? Lau nước mắt đi, đừng hỏi vì sao!
Nhân viên quản lý cố nén xuống sự bất bình, nói: "... Ta, ta đang chờ ngươi đến điều tra tư liệu. Tư liệu nhiều như vậy, một mình ngươi tìm sẽ rất mệt mỏi."
Tạ Tiểu Chu: "Ồ..." Cậu đem túi hồ sơ tìm được đưa đến trước mặt quản lý, "Cô có nhớ rõ người này không?"
Trên túi hồ sơ viết ba chữ "Mao Y Đồng".
Nhân viên quản lý vất vả chuyển động đầu, vừa nhìn thấy cái tên này, cô ta khẳng định: "Ta không biết!"
Thật ra, quản lý có biết người này, nhưng cô chỉ là không muốn nói cho Tạ Tiểu Chu thôi, chỉ nghĩ đến muốn đem người này đuổi đi nhanh nhanh tí.
Tạ Tiểu Chu nhìn ra phản ứng không bình thường của nhân viên quản lý, hẳn là cô ta đang giấu chuyện gì đó. Cậu suy nghĩ một chút rồi quyết định tìm đến viện trợ bên ngoài, vì thế vẫn duy trì tư thế giẫm lên cái đầu đó mà than thở với Tần Uyên: "Cô ta làm tôi sợ, bắt nạt tôi." Lông mi của cậu khẽ động, mắt ngập nước, "Tôi sợ quá. "
Nhân viên quản lý: "..."
Này **** là bộ dáng sợ sệt sao? (* Đoán là chửi tục)
Chỉ có người mù mới tin những lời ngươi nói, OK???
Tầm mắt Tần Uyên dời xuống: "Ngươi, sợ, cô ta."
Tạ Tiểu Chu thập phần khẳng định gật gật đầu: "Ừa, sợ đến tim của tôi cũng đập nhanh hơn đây!"
Quản lý nghe cuộc nói chuyện giữa hai người bọn họ có mùi bất thường, cảm thấy có chút lạnh gáy, nếu để cho cái người này nói thêm gì đó thì không chừng mạng quỷ khó mà giữ được.
Cô vội vàng mở miệng, kiệt sức nói: "Ta nhớ, ta nhớ người này!"
Tạ Tiểu Chu sâu kín thở dài một hơi: "Sớm nói ra thì có phải là tốt hơn không?"
Nhân viên quản lý: "....."
Quản lý không dám giấu diếm, có gì đều nói ra hết.
Năm 2008, Mao Y Đồng là một cô gái rất xinh đẹp và học cũng rất giỏi, thời điểm đó đã có rất nhiều chàng trai phải lòng cô.
Cũng không biết có phải vì điều này hay không, trong trường dần dần nổi lên tin đồn – Vì trong nhà Mao Y Đồng rất nghèo nên cô đã dựa vào bán thân để kiếm tiền.
Lời đồn đãi càng đồn càng lan rộng, mỗi người đều nói đến rất ra gì và này nọ, thậm chí khiến cho cô giáo chủ nhiệm còn phải gọi điện cho cô để tra hỏi.
Sau lần tra hỏi, Mao Y Đồng đã không thấy tăm hơi. Lúc xuất hiện lần nữa, cô nàng ăn mặc một cái váy đỏ, nằm ở nơi hồ ngắm cảnh của trường, váy đỏ tựa như máu.
Nhân viên quản lý nói xong những câu này, giống như là NPC nói xong nội dung vở kịch, phát động nhiệm vụ chủ tuyến, phát thanh trường học lần thứ hai vang lên, xuất hiện một giọng nữ cười trên sự đau khổ của người khác:
【 Xem ra các người cũng đã biết lai lịch của Bút Tiên. Cô gái đáng thương, cô rốt cuộc là chết như thế nào đây? 】
【 Nhưng điều này cũng không quá quan trọng, nhóm khách mời cần làm là loại bỏ oán hận cùng lửa giận của Bút Tiên, sau đó siêu độ cô ấy.】
【 Chúc các ngươi may mắn, các khách mời. 】
Xoẹt ——
Sau một loạt âm thanh điện từ, phát thanh yên tĩnh trở lại.
*********
Tạ Tiểu Chu rời khỏi phòng lưu trữ, vừa bước ra ngoài liền nhìn thấy một vũng máu trước cửa. Màu sắc tươi sáng, trông còn rất mới.
Phản ứng đầu tiên của Tạ Tiểu Chu chính là nhìn về phía Tần Uyên: "Cậu bị thương?"
Vừa rồi, cậu ở trong phòng lưu trữ có nghe một chút động tĩnh, nhưng cũng không để ý tới.
Là có người nào đã tới sao?
Tần Uyên bình tĩnh mà nói: "Không, có."
Tạ Tiểu Chu không tin lắm, kéo Tần Uyên qua từ trên xuống dưới nhìn một lần, xác định không có bất cứ vết thương gì mới yên tâm.
Tần Uyên: "Ngươi, đang lo lắng cho ta."
Tạ Tiểu Chu: "Bằng không thì?"
Tần Uyên khó hiểu: "Tại sao?"
Tạ Tiểu Chu cảm thấy lúc này là thời điểm để kéo độ yêu thích lên.
Sau nhiều lần tự thân trải nghiệm, cậu có thể đoán được thân phận của Tần Uyên có sự khác biệt. Ít nhất thì mấy thứ quỷ quái trong trường cũng không dám làm hắn bị thương, thậm chí là sợ hãi hắn.
Cứ như vậy, chỉ cần cậu ở bên cạnh Tần Uyên là an toàn, thậm chí có thể tăng thêm hiệu quả cho chương trình.
Tạ Tiểu Chu ngẫm nghĩ trong lòng, chỉ trong chốc lát, cậu đã đoán ra được nên nói cái gì. Cậu nghiêm túc nhìn Tần Uyên: "Bởi vì, tôi thích cậu nha."
Đôi mắt trắng đen tinh xảo, lúc nghiêm túc lại trông vô cùng si tình. Dường như Tần Uyên chính là cả thế giới của cậu.
Tần Uyên lại lần nữa thắc mắc.
Thích.
Đó là cái gì?
Từ khi có ý thức tới nay, Tần Uyên đối mặt đều là các loại cảm xúc tiêu cực, hãm sâu trong vực sâu, không có cách nào chạy trốn.
Thích? Đó là điều mà trước đây hắn chưa từng trải qua.
Tần Uyên hỏi: "Thích, là, cái gì?"
Tạ Tiểu Chu bị hỏi.
Cậu suy nghĩ một lúc, dùng một câu nói đơn giản và dễ hiểu: "Thích chính là, vào lúc mà cậu nhìn thấy người đó thì tim cậu sẽ đập nhanh hơn."
Tần Uyên: "Vậy ngươi, nhìn đến thứ kia, tim cũng sẽ đập nhanh hơn."
Thứ kia, chính là chỉ nhân viên quản lý phòng hồ sơ.
Tạ Tiểu Chu: "............"
Màn đạn trở nên hả hê.
【 ha ha ha ha ha phản ứng kinh điển của thẳng nam 】
【 Sao tui cảm giác BOSS có chút ngốc manh vậy nè 】
【 Đáng yêu quá, tui lại có niềm tin vào tình yêu rồi 】
【Có phải tôi đi nhầm phòng không vậy? Đây không phải là chương trình kinh dị sao? 】
Tạ Tiểu Chu một chút cũng không muốn trả lời vấn đề này.
Mà Tần Uyên lại không buông tha, xem ra nếu không cho hắn đáp án hắn sẽ không đi.
Tạ Tiểu Chu không có cách nào, chỉ có thể hướng về phía Tần Uyên ngoắc ngón tay: "Lại đây, tôi nói cho cậu."
Tần Uyên nghe lời mà đi qua.
Hai người rất gần nhau.
Tạ Tiểu Chu có thể cảm nhận được sự mát lạnh trên người Tần Uyên, liếc mắt so độ cao chênh lệch giữa hai người, đột nhiên vươn tay ôm lấy cổ Tần Uyên, nhanh chóng hôn một cái lên mặt hắn.
Làm xong chuyện này, Tạ Tiểu Chu thu tay về, lui về sau một bước: "Đây chính là thích."
Sau đó, cậu nhìn thấy hai má Tần Uyên dần trở nên hồng hồng.
Tạ Tiểu Chu: Tự nhiên cảm thấy có chút tội lỗi, là sao ta?
Bất kể như thế nào, Tần Uyên xem ra vẫn còn là một thiếu niên, cậu làm như vậy, luôn có cảm giác như đang lừa gạt tình cảm.
Cơ mà cảm giác tội lỗi cũng chỉ xuất hiện trong chốc lát.
Tạ Tiểu Chu cũng không phải loại đơn thuần thiện lương thật sự, lúc mười sáu tuổi cậu đã diễn quần chúng nhiều nơi, cậu cũng chứng kiến nhiều thị phi hơn các bạn cùng trang lứa.
Cậu cũng biết rằng ngoại hình của mình là một lợi thế, và cậu sẽ không bao giờ keo kiệt khi sử dụng lợi thế này.
Tạ Tiểu Chu mím khóe môi lộ ra nụ cười đơn giản vô hại: "Làm sao vậy?"
Tần Uyên không biết nên nói cái gì.
Loại cảm giác này, thật xa lạ, khiến hắn có chút luống cuống, nhưng cũng không chán ghét.
Cứng nhắc nói ——
"Không cho, đối với người khác, như vậy." Tần Uyên chỉ có thể cho ra kết luận như thế.
Đây là sinh ra dục vọng chiếm hữu.
Không học cũng tự hiểu.
Tạ Tiểu Chu bật cười: "Tôi có thể làm chuyện như vậy với ai nữa chứ? Tôi cũng không thích bọn họ."
Tần Uyên xác nhận: "Chỉ có, một mình ta?"
Tạ Tiểu Chu không cần nghĩ ngợi mà nói: "Đương nhiên rồi."
Tầm mắt Tần Uyên nhìn quanh mặt Tạ Tiểu Chu, như đang xác nhận điều gì, một lúc sau mới nói: "Ta, có một câu hỏi."
Tạ Tiểu Chu: "Cậu hỏi đi."
Tần Uyên: "Không phải, hiện tại."
Tạ Tiểu Chu cũng không để ở trong lòng, vỗ vỗ bờ vai hắn, thuận miệng nói: "Vậy chờ cậu nghĩ xong thì hỏi tôi."
Tần Uyên gật đầu.
Hai người cùng nhau rời khỏi văn phòng chính.
Tần Nguyên chậm một bước, trong đôi mắt xám xịt xuất hiện bóng lưng của Tạ Tiểu Chu, đồng tử khẽ co lại, hiện ra cảm xúc trước nay chưa từng có.
Sóng ngầm phun trào.
Hắn chưa từng có cái cảm giác này.
Mềm mại, ấm áp.
Tần Uyên đưa tay lên xoa nhẹ nơi Tạ Tiểu Chu vừa hôn, khi buông tay xuống, da thịt nơi đó liền nhũn ra, hiện ra xương cốt suy bại lạnh như băng.
Nhưng chỉ trong chốc lát, nó lại được bao phủ bởi làn da mỏng manh và xinh đẹp của con người.
Tần Uyên muốn hỏi chính là.
Có nguyện ý hay không, vĩnh viễn lưu lại nơi này, vẫn luôn, vẫn luôn bên cạnh hắn.
Nhưng vấn đề này không nên xuất hiện vào lúc này.
Mà là..... Thời điểm khác thích hợp hơn.
Tạ Tiểu Chu nghiêng đầu, thấy Tần Uyên còn đứng tại chỗ, thanh âm mềm mại như là đang làm nũng: "Cậu đang suy nghĩ gì đó? Đi nào ~"
Tần Uyên kéo kéo khóe miệng, có chút mới lạ mà cười nhẹ một tiếng, hắn đang học, học các loại cảm xúc trên thế gian này.
Đây là Tạ Tiểu Chu dạy cho hắn.
Hắn cảm thấy được những thứ này rất tốt.
Nếu nói như thế thì, hắn nghĩ, hắn thích Tạ Tiểu Chu.
Thật thích.
Thích đến muốn đem Tạ Tiểu Chu giấu đi, giấu đến nơi mà người khác không thể chạm đến.
Tạ Tiểu Chu hiện tại còn không biết, thứ mà cậu trêu chọc rốt cuộc là dạng quái vật gì.