Từng tiếng, từng tiếng như quỷ đòi mạng.
Bọn học sinh nghe thấy động tĩnh, họ cứng ngắc quay cổ lại và nhìn chằm chằm vào Tạ Tiểu Chu. Rõ ràng là không có biểu hiện gì, nhưng có thể cảm nhận được sự hả hê trong mắt bọn họ, ngoác miệng nói: "Đi ra ngoài."
Bọn họ đồng thanh nói: "Đi ra."
Bên ngoài là người hay quỷ cũng không biết, còn bên trong lại là hình ảnh quỷ dị đáng sợ, hai bên đồng thời công kích, nếu là người có hơi nhát gan thì đã sợ đến choáng váng rồi.
Tạ Tiểu Chu không do dự quá lâu liền từ chỗ ngồi đứng lên. Không cần phải nghi ngờ gì nữa, nếu như động tác của cậu chậm một chút, những học sinh này sẽ cùng nhau tiến lên, đem cậu xé nát thành từng mảnh.
Phải đi ra ngoài.
Học sinh phải nghe lời giáo viên nói, không nghe chính là trái với quy tắc trò chơi.
Điều này người phụ nữ kia đã nói qua, miễn là tuân thủ quy tắc trò chơi, nói chung sẽ không xảy ra chuyện... Có cái quỷ ấy!
Tạ Tiểu Chu muốn đi ra ngoài, nhưng cũng không thể đi chịu chết một cách vô ích được. Vào lúc cậu đứng dậy, cậu bí mật cất những thứ trên bàn vào trong tay áo, sau đó từng bước đi về phía lối ra của lớp học.
Nữ sinh cấp ba muốn gọi cậu lại, nhưng khi mở miệng ra lại chẳng nói được gì.
Những người khác hiển nhiên là thờ ơ lạnh nhạt.
Lửa không cháy đến chỗ bản thân thì bản thân sẽ không bao giờ đau, dù sao cũng không phải chính mình đi chịu chết.
Tạ Tiểu Chu cũng không để bụng điều này, chẳng lẽ dưới tình huống như vậy còn trông cậy vào người khác?
Cậu đang kéo dài thời gian, chỉ một đoạn đường ngắn nhưng đi cũng đã ba phút. Vừa đi vừa quan sát ông chú râu ria đang dán sát ngoài cửa sổ.
Người khác tránh còn không kịp nên không dám nhìn nhiều, nhưng Tạ Tiểu Chu nhìn kỹ không chớp mắt, dường như không phải đang nhìn cái thứ có hình dạng khủng khiếp, mà là đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật.
Cái thứ bên ngoài...
Hẳn vẫn là con người. Tuy rằng mặt mũi biến dạng nhưng từ dáng vẻ và dung mạo vẫn nhìn ra là một người đàn ông trưởng thành, nếu chỉ đối mặt với chuyện như vậy, Tạ Tiểu Chu vẫn nắm chắc bảy tám phần.
Cùm cụp.
Vặn khoá cửa, Tạ Tiểu Chu bước ra khỏi lớp dưới vô số cặp mắt đang nhìn chằm chằm.
Tuy rằng cậu không có quay đầu lại xem, nhưng có thể cảm giác được bọn học sinh trong mắt mang theo tiếc nuối cùng đáng tiếc.
Đáng tiếc Tạ Tiểu Chu nghe theo quy tắc trò chơi đi ra ngoài.
Tiếc nuối...... Không thể nhấm nháp vị máu tươi và sự chết chóc.
"Thưa thầy, thầy tìm em có chuyện gì?" Tạ Tiểu Chu vẻ mặt tự nhiên mà đóng cửa lại, giống như thật sự là một học sinh đơn thuần bị giáo viên gọi ra tra hỏi.
Ông chú râu ria chậm rãi nghiêng đầu qua, nhếch nhếch miệng, không nói gì, nước miếng chảy ra từ khóe miệng: "Đau quá, thầy rất đau, đau..."
Tạ Tiểu Chu lúc này mới nhìn thấy toàn bộ của ông chú râu ria, ông chú ấy đã không thể coi như là một "con người", cơ thể giống như một chiếc khăn bị vắt, vặn vẹo xoắn quýt vào nhau, tay chân đặt không đúng chỗ, tứ chi chạm đất nằm sấp xuống.
Nhưng ông ấy vẫn còn ý thức của "người", trong mắt có thống khổ, còn có... Ghen tị. Ghen tị với những người còn sống.
Tay phải Tạ Tiểu Chu đặt ở sau lưng, chà sát ngón tay, lòng bàn tay toát ra mồ hôi. Cậu ngẩng đầu: "Thưa thầy, có cần giúp một tay không?"
Bóng đen chợt lóe.
Ông chú râu ria trực tiếp đánh tới, trong miệng lẩm bẩm nói: "Ăn mày, tao sẽ không đau nữa..."
Tạ Tiểu Chu không tránh không né, đứng ở trong bóng tối, một đôi mắt sáng ngời lạnh lùng.
"A —— "
Học sinh trong phòng học nghe thấy một tiếng thét thê lương thảm thiết.
Những học sinh kia đầy mặt hưng phấn, con ngươi đảo vòng vòng, có vẻ rất vui khi nhìn thấy cảnh người khác thống khổ.
Nhóm khách quý bị dọa đến run rẩy.
Đến cùng bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?
******
Ngoài lớp học.
Tay Tạ Tiểu Chu dừng giữa không trung, một giọt máu bắn lên má cậu, so với gương mặt trắng nõn càng nổi bật.
Vừa nãy, cậu ở trong phòng học cầm một cây bút, hiện tại cây bút này cắm vào hốc mắt của ông chú râu ria, tất cả gần như đều đi vào trong, chỉ còn dư lại một đoạn cuối.
Ông chú râu ria vẫn cảm nhận được đau đớn, che mắt lăn lộn trên mặt đất.
Đừng thấy Tạ Tiểu Chu lớn lên vừa gầy vừa trắng trẻo giống như một cậu em trai nhà bên, nhưng khi cậu mười sáu tuổi đã chạy đi làm diễn viên quần chúng, tuyệt đối không phải dạng đơn thuần ngây thơ như bề ngoài. Cậu cũng gặp không ít dân máu mặt, ra tay không chút nương tay, vừa vững vàng vừa tàn nhẫn, đánh trúng hồng tâm.
Tạ Tiểu Chu thấy ông chú râu ria tạm thời đánh mất năng lực hành động, không chút do dự quay đầu đi vào trong bóng tối.
Không thể trở về phòng học.
Trong phòng học chỉ là sự an toàn giả dối, lúc mà bọn học sinh quỷ quái kia nhìn bọn họ, trong mắt tràn đầy tham lam, chỉ là bị thứ gì đó hạn chế nên mới không hề động thủ.
Nếu như cậu không đoán sai, trôi qua 45 phút, nhóm khách quý vẫn không rời khỏi phòng học sẽ bị bọn học sinh đó tấn công.
Hiện tại chỉ có thể chạy ra bên ngoài.
Cậu đang đánh cược, đánh cược trong bóng tối không có nguy hiểm.
Ngoại trừ ánh đèn trong lớp tự học 2046, bên ngoài chính là bóng tối dày đặc, nhưng sau khi đã thích ứng vẫn có thể nhìn ra một số đường nét.
Không ngoài dự đoán của Tạ Tiểu Chu, bóng tối dày đặc như này chỉ làm người ta sợ hãi chứ không có nguy hiểm, chỉ cần rời khỏi tòa nhà khu dạy học liền sẽ an toàn.
Nhưng cầu thang của khu dạy học này dường như không có điểm kết thúc vậy, Tạ Tiểu Chu từng bước đi xuống, nhưng mãi không thấy lối ra.
Đi được một lúc lâu, tiếng hít thở của Tạ Tiểu Chu càng ngày càng gấp rút.
Không, không đúng, không phải tiếng hít thở của cậu, mà là ——
Không biết từ lúc nào, phía sau lưng không xa rơi xuống một bóng đen vặn vẹo.
Ông chú râu ria tứ chi chạm đất, từ trên lầu đuổi đến. Trong miệng ông ta phát ra âm thanh như dã thú rít gào, chiếc bút cắm trong mắt đã bị rút ra, chỉ để lại hốc mắt trống rống, nham hiểm độc ác mà nhìn Tạ Tiểu Chu.
Tạ Tiểu Chu: "...."
Cũng không cần chuyên nghiệp như thế chứ?
Hiện trường thử kính không phải ở phòng học 2046 à, đuổi theo lẽ nào sẽ được cho thêm thù lao đóng phim sao?
Tạ Tiểu Chu không ngừng bước, từ ba bước cũng thành hai bước, thật nhanh quẹo qua một cái cua quẹo, nhảy xuống gần hết bậc thang, đáp xuống đất bằng nhẹ như mây bay.
Thứ hiện ra trước mặt vẫn là dãy phòng học tối om, bên trong có bóng người di chuyển, như đang xem náo nhiệt.
Không phải lối ra, những phòng học này cũng không an toàn.
Tạ Tiểu Chu thấp giọng chửi một tiếng, sau đó chạy xuống dưới lầu.
May mắn thay, lúc thường cậu thường vì lên màn ảnh mà kiên trì tập thể hình, nếu không đã không chạy khỏi cái thứ đồ chơi kia rồi.
Một tầng lại một tầng, cầu thang khu dạy học giống như, vĩnh viễn không có điểm dừng. Mà phía sau, ông chú râu ria không ngừng đuổi theo.
Lẽ nào cứ như vậy cho đến khi buổi thử kính kết thúc sao?
Cho dù thể lực của Tạ Tiểu Chu có tốt, nhưng bước chân của cậu hiện tại đang dần trở nên nặng nề, suýt chút nữa đã bị bắt lại.
Cậu lại rẽ khúc ngoặc một lần nữa, bỏ lại ông chú râu ria đã sắp đụng đến kia, không mang theo bất cứ hi vọng nào mà nhìn về phía trước.
Nhưng lần này dường như đã khác trước, bóng tối như cũ không còn xuất hiện nữa.
Cửa sổ lớp học ở đó sáng ngời trong suốt, bên trong còn phát ra ánh sáng dịu nhẹ, trên bệ cửa sổ còn để một chậu cây xanh, tỏa ra hương hoa nồng nàn.
Giống như nắng hạn gặp mưa rào, lại như là ốc đảo trong sa mạc, mang theo sức hấp dẫn trí mạng khiến con người ta không thể cưỡng lại.
Bất thường đến quỷ dị.
Nhưng cũng có khả năng là tìm đường sống trong chỗ chết.
Tạ Tiểu Chu do dự một chút, cuối cùng quyết định bước vào.
Sau khi Tạ Tiểu Chu bước vào phòng học, ông chú râu ria cũng theo sát đi đến, nhưng ông ta giống như đang sợ hãi điều gì đó mà không dám chạy vào khu vực có ánh sáng, cứ đi qua đi lại gần đó, lúc sau không cam tâm mà quay đầu rời đi.
*******
Phòng trực tiếp.
Sau khi trong màn ảnh thu nhỏ xuất hiện phòng học đấy, độ hot phòng trực tiếp không ngừng tăng lên, với lượng người cuồn cuộn không dứt tiến vào xem.
【 Chuyện gì xảy ra, không phải thử kính sao? Sao lại đi tới nơi này? 】
【 Chỗ này không phải là chỗ của vị kia chứ... 】
【 Người mới quá thảm, gặp phải người khác còn có thể sống sót, gặp phải vị này, chậc chậc... 】
【 Vị này chính là vị nào? Cầu giải thích! 】
【 Trả lời lầu trên, kiến nghị đi xem thêm mấy kỳ về đề tài vườn trường thì sẽ biết thôi. 】
***
Đây là một phòng chơi piano với một cây đàn piano Yamaha màu đen ở trung tâm, trên đàn trang trí thêm một bó hoa tươi.
Những gam màu sáng trắng, xanh biếc và đỏ đan xen, tạo thành sự tương phản mạnh mẽ với thế giới xám xịt và u tối bên ngoài.
Một nơi ấm áp, ấm áp lại an toàn.
Sau khi tạm thời an toàn, Tạ Tiểu Chu cũng không thả lỏng cảnh giác, dựa vào cửa phòng học, quyết định nếu có chuyênn gì xảy ra sẽ tông cửa rời đi.
——Nhưng thực sự ở đây không có gì nguy hiểm.
Tạ Tiểu Chu buông xuống cảnh giác một chút, định ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, vừa ngồi xuống đã bắt gặp một đôi mắt xám xịt.
Tạ Tiểu Chu: "........."
Lúc này cậu mới phát hiện ở trong góc có một thiếu niên đang ngồi.
Thiếu niên cũng mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, hai tay ôm đầu gối, không nói gì. Lông mi của hắn rất dài, ánh mắt nhìn Tạ Tiểu Chu như bị một tầng sương khói bao phủ, tựa hồ không có gì phản chiếu được.
Tạ Tiểu Chu và thiếu niên còn cách một khoảng, cậu cũng không manh động, mà chọn cách yên lặng quan sát một lúc.
Khuôn mặt thiếu niên không có cảm xúc, hơi không giống người, nhưng hắn khác với học sinh trong phòng học 2046.
Thiếu niên này có sự sống.
Mà những học sinh kia là vật chết.
Chắc là... Khách quý mà tổ tiết mục mời đến chăng?
"Cậu...." Tạ Tiểu Chu thử thăm dò nói, " Cậu cũng bị tổ tiết mục lừa đến đây sao?"
Thiếu niên không có phản ứng.
Tạ Tiểu Chu thấp giọng tự nói: "Chắc không phải là sợ đến ngu người rồi chứ?"
Nghe vậy, ánh mắt thiếu niên khẽ chớp, nhìn thẳng Tạ Tiểu Chu, trông giống như một con búp bê tinh xảo.
Tạ Tiểu Chu: Trông có hơi ngốc thật.
Tạ Tiểu Chu do dự một chút, vẫn là gửi lời mời cho thiếu niên: "Tôi muốn đi ra ngoài, cậu có muốn cùng tôi đi không?"
Sau khi xem phim kinh dị thì ai cũng biết, việc ở một mình tương đương với đi tìm chết.
Hơn nữa, có một người bạn đồng hành vẫn tốt hơn.
Tạ Tiểu Chu vươn tay, đặt trước mặt thiếu niên.
Thiếu niên dường như đang suy nghĩ, một lúc sau mới chậm rãi đặt tay lên lòng bàn tay Tạ Tiểu Chu.
Tạ Tiểu Chu trở tay nắm chặt tay hắn, kéo hắn đứng dậy. Sau khi đứng dậy mới phát hiện, thiếu niên này lớn lên còn cao hơn cậu một khúc.
Tạ Tiểu Chu: "..."
Học sinh cấp ba bây giờ đều có dinh dưỡng như thế sao?
Bỏ qua sự chênh lệch chiều cao kỳ lạ, cậu kéo thiếu niên đến bên cửa sổ và liếc nhìn ra bên ngoài.
Ông chú râu ria đi rồi. Xem ra bên ngoài đã an toàn.
Tạ Tiểu Chu quay đầu lại, có chút kỳ quái mà nói: "Tay cậu sao lại lạnh như vậy?"
Thiếu niên rũ xuống mí mắt, nhìn đôi bàn tay đang chồng lên nhau của hai người.
【 Đậu móe 】
【 Đù đù đù má! 】
【 Người mới thế mà đem vị này mang ra ngoài!!! 】
【 Trước thay người mới thắp nến 】
【 ngọn nến ngọn nến ngọn nến 】
Tạ Tiểu Chu dĩ nhiên không biết nội dung màn đạn chạy qua, nhìn gò má thiếu niên, cậu còn nghĩ rằng hóa ra trên đời này thật sự có nước da trắng lạnh.
Làn da thiếu niên trắng như tuyết, nếu là người da trắng cũng không đến mức này. Lớn lên cũng rất đẹp, nếu mà ra mắt chắc chắn sẽ hot....
Ai mà không thích cái đẹp?
Tạ Tiểu Chu chăm chú nhìn thêm, bị người ta bắt gặp, cậu cũng không xấu hổ, thoải mái nói: "Cậu trông thật là đẹp mắt. Tôi tên Tạ Tiểu Chu, còn cậu?"
Đôi mắt Tạ Tiểu Chu long lanh sáng ngời, vào thời điểm bị nhìn chăm chú như thế, sẽ không ai có thể chối từ.
Thiếu niên cũng giống như vậy. Đôi môi hắn mấp máy trong cổ họng phát ra một tiếng động nhỏ, giống như đã lâu không dùng đến, nói chuyện có chút trúc trắc: "Tần, Uyên."
Nói xong hai chữ này, hắn liền trở về trạng thái trầm mặc như trước.
Tạ Tiểu Chu chỉ xem như Tần Uyên bị sợ choáng váng, cũng không thèm để ý.
Cậu vừa lôi kéo Tần Uyên vừa lải nhải: "Tôi chạy cũng lâu vẫn không tìm được lối ra, cậu cùng tôi đồng thời tìm xem..."
Con người là loài quần cư.
Không phải Tạ Tiểu Chu vừa rồi không sợ hãi, mà là cậu kìm nén với ý muốn sống sót, hiện tại an toàn hơn một chút, cậu mới thả lỏng ra, không thể không tìm người nói chuyện để xua tan sợ hãi trong lòng.
Giọng nói nhẹ nhàng của Tạ Tiểu Chu vang lên trong hành lang: "Sao cậu không nói lời nào?"
Thiếu niên mím môi, giơ ngón tay chỉ về một hướng: "Nơi đó."
Tạ Tiểu Chu theo bản năng nhìn sang.
Chỉ thấy trong bóng tối, nhiều hơn một con đường, trông như đường thông ra bên ngoài.
Tạ Tiểu Chu trong lòng vui vẻ: "Chúng ta qua xem một chút."
Thiếu niên đi theo phía sau, đôi mắt xám xịt nhìn bóng dáng Tạ Tiểu Chu, trong lòng lóe lên một tia mờ mịt. Cùng lúc đó, có tiếng sột soạt trên trần nhà vang lên từ phía sau.
Một cơn gió lạnh như đến từ cõi âm thổi đến, mang theo một mùi hôi thối.
Mà trông Tạ Tiểu Chu đơn thuần vô tội, đối với nguy hiểm sắp tới chẳng biết gì hết.