Tạ Tiểu Chu nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng gió từ khe hở khoang hành khách thổi qua, cảm giác chính mình đang không ngừng hạ xuống.
Chóp mũi ngửi được mùi nước biển tanh mặn, giống như cảnh hỗn loạn trong giấc mơ kia, bị nhốt trong biển sâu vô tận.
Tạ Tiểu Chu không biết rằng, lúc cậu nhắm mắt lại, bóng tối trong một góc lan tràn, từng chiếc xúc tua leo lên khoang hành khách trên trời cao, xúc tua nhòn nhọn hướng tới Tạ Tiểu Chu, giống như muốn ôm cậu vào trong lòng vậy.
Quý ngài vẫn duy trì tư thế kia, mí mắt nhấc lên, tròng mắt vàng sắc phản chiếu ảnh ngược của Tạ Tiểu Chu.
Tóc đen mềm mại, chóp mũi hơi cao, độ cong ở môi cũng rất vừa phải.
Quý ngài cảm thấy mấy thứ này rất thú vị.
Cho dù là nhân loại này, hay là động tác miệng dán miệng kia.
Động tác này có lẽ rất đặc biệt với nhân loại, chỗ mềm mại nhất của thân thể giao triền bên nhau, cho nhau nhiệt độ cơ thể cùng không khí.
Chỉ có thể rất thân mật mới có thể làm như vậy.
Thân mật.
Quý ngài lại xuất hiện từ mới.
Mấy ngày này, quý ngài ở bên người Tạ Tiểu Chu học được rất nhiều từ ngữ thú vị, cái này khiến quý ngài cảm thấy, hắn càng ngày càng giống một nhân loại.
Nhưng chưa đủ...... chưa đủ.
Quý ngài muốn nữa.
Xúc tua vây quanh phía sau Tạ Tiểu Chu, kích động mà loạng choạng, như đang thúc giục quý ngài mau nếm thử.
Quý ngài thấy Tạ Tiểu Chu còn chưa mở mắt ra, thật cẩn thận mà vươn đầu lưỡi, liếm một cái.
Làm xong động tác này, hắn vội vàng kéo ra khoảng cách, rất giống một học sinh nhỏ sợ bị bắt khi làm sai.
Tạ Tiểu Chu run đôi mi mảnh dài một chút, khó chịu mà nói một tiếng: "Qúy ngài......"
Cậu đang muốn mở to mắt, lại bị quý ngài ngăn lại, "Không được mở."
Tạ Tiểu Chu: "......" cậu đành phải bất động.
Quý ngài vươn tay, đặt ở trên mặt Tạ Tiểu Chu, suy tư.
Sao lại không giống như trên phim truyền hình?
Rõ ràng điện ảnh trên TV, sau khi miệng chạm miệng, nam nữ vai chính liền sẽ phát ra một ít thanh âm kỳ quái, sau đó đèn tối sầm lại rồi là ngày hôm sau. Thường thường cảnh tượng ngày hôm sau sẽ là phòng ngủ hoặc là khách sạn.
Chẳng lẽ tư thế không đúng?
Quý ngài suy nghĩ, có phải làm nhiều thêm vài lần mới được không?
Nghĩ như vậy, quý ngài lại dán lên, chỉ là còn chưa kịp đụng tới môi Tạ Tiểu Chu, xúc tua bên trong khoang hành khách đột nhiên xoay hết về một hướng.
Những người đó lại tới đây.
Quý ngài không thích bọn họ.
Thế giới này qua một thời gian liền sẽ có một ít nhân loại kỳ quái tiến vào, mang theo hơi thở quý ngài không thích.
Thông thường quý ngài đều sẽ làm như không thấy bọn họ, dù sao tính tình quý ngài cũng rất tốt, hắn biết nhân loại rất yếu ớt, chỉ cần chạm vào một chút, liền sẽ biến thành một bãi thịt nát không có sinh mệnh —— nhân loại vẫn là tồn tại thú vị nhất.
Chỉ là, những nhân loại lần này cứ một hai phải tới trước mặt quý ngài.
Giữa không trung, đám xúc tu vẫn duy trì tần suất mấp máy đặc thù, đem cả hình ảnh thành thị truyền đạt tới trước mặt quý ngài.
Quý ngài "Nhìn đến" mấy nhân loại kỳ quái kia.
Bọn họ đã đi tới nơi này, sắp tiếp cận bánh xe quay.
Lúc sắp tiếp cận, bọn họ vẫn còn đang nói chuyện với nhau.
"Vị Tạ Tiểu Chu kia có lẽ cũng là khách mời nhỉ?"
"Nhưng danh sách khách mời của tiết mục lại không có người này, nên chắc sẽ rất lợi hại đi ha?"
"Tôi cảm thấy các người hình như lo lắng nhiều rồi, nhiệm vụ tiết mục lần này rất đơn giản, Tạ Tiểu Chu chỉ có một người, chúng ta giết cậu ta không phải đã hoàn thành quay chụp rồi sao."
Thanh âm khách mời nói chuyện ồn ào, mỗi một chữ đều truyền tới tai quý ngài.
Cặp mắt vàng sắc chuyển động một chút, quý ngài nhạy bén cảm nhận được cảm xúc những người đó truyền tới.
Ác ý, kích động, còn có sát ý không thèm che giấu.
Mấy thứ này đều hướng về phía Tạ Tiểu Chu.
Cũng không biết quý ngài nghĩ cái gì, xúc tua hưng phấn mà xoa xoa chính mình, chỉ kém đem mình thật sự quấn thành cái bánh quai chèo.
Những người đó rất đáng ghét, còn muốn thương tổn Tạ Tiểu Chu, nhưng...... Mấy thứ này lại khiến quý ngài có thể bảo vệ Tạ Tiểu Chu.
Cứ như vậy, quý ngài liền có thể danh chính ngôn thuận mà yêu cầu Tạ Tiểu Chu lại "Quan tâm" hắn, hắn thích cảm giác được "Quan tâm".
Quý ngài thật ra cũng không ý thức được, logic đã bị giáo huấn kia, việc hắn bảo vệ, trợ giúp Tạ Tiểu Chu vốn không ràng buộc, mà phải là quan tâm Tạ Tiểu Chu còn vì cậu mà trả giá tất cả.
Này hoàn toàn không công bằng.
Nhưng quý ngài cũng không để bụng cái này, hắn hiện tại chỉ muốn bảo vệ Tạ Tiểu Chu thôi.
Chỉ thấy bóng tối trong khoang hành khách dần biến mất, một lần nữa quay về hình dáng của quý ngài, diện tích hình dáng bành trướng, cắn nuốt quý ngài.
Chờ đến khi quý ngài xuất hiện lần nữa, đã ở trên mặt đất.
Mà phía trên, bánh xe quay vẫn chậm rãi chuyển động như cũ.
***
Quý ngài tiến về phía trước một bước, bóng dáng cũng đi lên, ánh đèn chiếu xuống, mơ hồ có thể thấy được xúc tua bên trong đang mấp máy.
Hắn không nhanh không chậm, đi tới đám người bên kia.
Con đường ở công viên giải trí xiêu xiêu vẹo vẹo, sao khi quý ngài đi qua một góc, thấy một thân ảnh đen nhánh đang đi tới.
Trước con đường hẹp dài, hai người thiếu chút nữa đã đụng vào nhau.
Quý ngài dừng bước chân, tròng mắt vàng sắc gắt gao mà nhìn chằm chằm người trước mặt.
Người nọ ở trong quần thể nhân loại có thể được gọi là cao gầy, hắn mang theo mũ lưỡi trai, trên mặt bị khẩu trang che kín mít.
Quý ngài nhìn không thấy bộ dạng người này, lại theo bản năng mà bài xích người này, chán ghét hắn cũng cách xa đám nhân loại kia.
Quý ngài không nói gì, chỉ có cặp mắt vàng sắc chậm rãi chuyển động.
Chỉ cần quý ngài muốn, không ai có thể bình tĩnh trước mặt hắn, chỉ cần hắn liếc mắt một cái, liền sẽ lạc trong điên cuồng vĩnh cửu.
Nhưng người đàn ông đội mũ lưỡi trai lại không chỉ không điên cuồng, còn ưu nhã mà bày ra lễ nghi cổ xưa với hắn: "Xin chào."
Quý ngài đã từ thư tịch mà nhìn thấy qua, đây là kiểu gặp mặt của quý tộc phương tây. Nhưng hắn lại không thấy được tôn trọng từ lễ nghi này, ngược lại cảm nhận được ý vị khiêu khích.
Tốc độ xoay tròn tròng mắt quý ngài nhanh hơn, ngay cả xúc tua vẫn luôn được bảo dưỡng tốt cũng không nhịn được lan tràn: "Ngươi là ai?"
"Bác sĩ." Thanh âm người nọ ưu nhã trầm thấp, "Ta là một bác sĩ."
Quý ngài biết "Bác sĩ" là có ý gì.
Đó là một công việc cứu tử phù thương rất cao thượng. Nhưng hắn ở trên người người này không thấy được chút đặc biệt kia, ngược lại nồng đậm mùi máu tươi.
Bác sĩ ôn hòa mà nói: "Không nghĩ tới có thể gặp được ngươi nhanh như vậy —— một 'ta' của thế giới khác."
Quý ngài không thích những lời này.
Trên thế giới chỉ cần một quý ngài là đủ rồi, những thứ khác, đều là tồn tại không cần thiết.
Bàn tay Bác sĩ ấn ở trước ngực, phẩm vị chán ghét cùng bực bội chậm rãi dâng lên, lại chỉ mang theo ý cười nói: "Xem ra, ngươi rất bài xích ta, vừa hay, ta cũng thế."
Giọng nói vừa dứt.
Ánh đèn ở công viên giải trí vốn đang sáng lên đột nhiên đứt điện, lấy vị trí hai người làm trung tâm, đèn đường bên cạnh một cái lại một cái mà tối sầm xuống.
Cách đó không xa.
Bánh xe quay truyền đến tiếng "Lộp bộp", ngừng ở giữa không trung, đám khoang hành khách phía trên kịch liệt lay động, rồi lại dần yên tĩnh lại.
Bóng tối đặc sệt lưu động bao trùm toàn bộ công viên trò chơi.
Quý ngài đứng ở tại chỗ, bóng dáng phía sau bị bóng tối nơi này cắn nuốt, mơ hồ có thể thấy được, thân hình khổng lồ vặn vẹo đang đứng lên.
Trong đó một cái xúc tua hướng tới chỗ bác sĩ, tốc độ cực nhanh, chỉ để lại tàn ảnh.
Bác sĩ cũng không vì cảnh tượng như thế mà lo sợ, ngược lại tán thưởng nói: "Thật là thân hình kỳ diệu tráng lệ, ta rất muốn ——" dao phẫu thuật bóng loáng từ lòng bàn tay hiện lên, "Bạch" một tiếng, một đoạn xúc tua rơi ở trên mặt đất, cùng lúc đó vang lên thanh âm của hắn, "Nghiên cứu một chút."
Xèo ——
Xúc tua đứt gãy mặt chảy ra chất lỏng sền sệt, lúc rơi trên mặt đất, đã trực tiếp ăn mòn thành một cái hố sâu, xuất hiện từng làn khói đen.
Bác sĩ vẫn ưu nhã như cũ mà đứng tại chỗ, bệnh nghề nghiệp hắn lại tái phát, nhìn thân hình khổng lồ phía sau quý ngài, trong mắt tràn ngập vẻ si mê.
"Thật là một tạo vật hoàn mỹ."
"Thân hình khổng lồ lại không mập mạp, tốc độ nhanh nhẹn như cũ, à...... Còn có năng lực tái sinh."
Xúc tu bị chặt đứt nhanh chóng sinh trưởng, khôi phục như lúc ban đầu.
Bác sĩ có chút đáng tiếc mà cảm thán nói: "Một thể thực nghiệm hoàn mỹ. Nếu ngươi không phải một 'ta' khác, có lẽ ta có thể ở trên người ngươi hoàn thành thực nghiệm vĩ đại nhất."
Quý ngài rất tức giận.
Chưa từng có người dám khiêu khích hắn như vậy, hậu quả phải trả rất lớn.
Người này, đem thứ vĩnh sinh vĩnh thế bị nhốt ở trong biển sâu, đem điên cuồng cùng nguyền rủa quanh quẩn thân thể hắn.
Đó là mãi mãi cô tịch, không có hồi tử vong cuối cùng.
Thân ảnh quý ngài trở nên hư ảo, dần dần dung nhập vào bóng tối phía sau. Xúc tua tà ác vặn vẹo duỗi thân về phía trước, độ cao vượt qua cả bánh xe quay.
Ngay cả biển sâu cũng sôi trào.
Mặt biển nháy mắt cuồn cuộn, đem đê vùng duyên hải đập đến xập lở.
Thân hình Bác sĩ cao lớn, nhưng trước mặt quái vật khổng lồ này đây, vẫn có vẻ quá mức nhỏ bé. Nhưng hắn không hề sợ hãi, nhìn thẳng vào một màn này.
Một trận gió lạnh thổi qua.
Mũ lưỡi trai Bác sĩ đội bị thổi bay, rơi trên mặt đất lăn vài vòng, ngừng trên mặt cỏ. Sau khi mất đi mũ lưỡi trai, mái tóc màu xám bạc cũng đã hỗn loạn, đôi mắt đỏ như hồng thạch, lưu chuyển ánh sáng mê người.
Từ bề ngoài xem ra, bác sĩ đã cùng quý ngài không phân cao thấp rồi.
Sự chán ghét của quý ngài càng thêm mãnh liệt, xúc tu từ xung quanh duỗi đến.
"Ngươi chắc chắn, muốn tiếp tục sao?" Bác sĩ không lùi mà tiến tới, gió lạnh cũng không thổi tan được thanh âm của hắn, vững vàng mà rơi vào trong tai quý ngài, "Ta cũng không sợ tử vong đâu, nhưng —— nhân loại yếu ớt sẽ."
Vừa nghe lời này, quý ngài lập tức nghĩ tới Tạ Tiểu Chu còn ở trên bánh xe quay.
Một cái xúc tua đem cảnh tượng bên kia truyền đạt tới trong mắt —— phần dưới bánh xe quay đã bị bóng tối bao trùm, chỉ kém một chút, liền sẽ đến khoang hành khách chỗ Tạ Tiểu Chu.
Không được.
Tạ Tiểu Chu là nhân loại yếu ớt, nếu cứ tiếp tục, cậu ta sẽ bị điên cuồng ăn mòn, biến thành quái vật biển sâu.
Loại quái vật này đã đủ nhiều, Tạ Tiểu Chu lại là đặc biệt.
Càng không cần phải nói, quý ngài còn chưa học được tình cảm là gì.
Do dự trong nháy mắt này, quý ngài đã hạ quyết tâm —— vẫn là nên tiêu diệt tên này sớm một chút.
Xúc tua rầm một tiếng, đem nơi bác sĩ đang đứng thẳng đập xuống. Một lúc lâu sau, xúc tua mới sột soạt mà lui về.
Nhưng chỗ này lại không có dấu vết tồn tại của bác sĩ.
Lại vừa thấy.
Trong bóng đêm xuất hiện quạ đen bay đầy trời.
Quạc quạc ——
Quạ đen vươn cánh bay qua, bay tới bánh xe quay,bay chung quanh một vòng, lại tụ lại ở cùng nhau.
Bác sĩ đứng ở trên kết cấu của bánh xe quay, đi tới khoang hành khách chỗ Tạ Tiểu Chu.
***
Tạ Tiểu Chu an tĩnh mà đợi nửa ngày, không thấy được động tác tiếp theo của quý ngài, vì thế lúc này mới chậm rãi mở mắt.
Khoang hành khách chỉ có mình cậu, chung quanh là một mảnh đen nhánh, không có chút ánh sáng.
Tạ Tiểu Chu đang muốn đứng lên xem xét tình huống, mới vừa tới trước cửa kính, đột nhiên nhìn thấy một bóng người đứng bên ngoài bánh xe quay.
Gió đêm thổi tới mái tóc màu bạc của hắn, cúi đầu, hốc mắt thâm thúy, mang theo vẻ cổ điển của phương tây.
Chỉ tiếc chính là, hắn mang khẩu trang, nhìn không thấy nửa khuôn mặt.
Nhưng, không cần nhìn, Tạ Tiểu Chu liền biết hắn là ai.
Môi mấp máy một chút, không tiếng động mà nói: "Bác sĩ......"
Bác sĩ dừng bước, xa xa cùng Tạ Tiểu Chu nhìn nhau: "Này lại là thực nghiệm mới của cậu sao? Ta...... Hoa hồng nhỏ."
"Quác ——"
Tiếng quạ đen hót vang cực kỳ chói tai.
Ngón tay Tạ Tiểu Chu rũ ở bên người gắt gao cuộn tròn lại.
Bác sĩ sao lại xuất hiện ở trong tiết mục này?
Lúc trước là Tần Nguyên cùng Thần Sông xuất hiện, đều là bởi vì cậu xuất hiện ở một nơi, mà hiện tại bác sĩ lại xuất hiện ở công viên trò chơi...... Cậu thật sự không thể tưởng tượng được mối liên hệ giữa hai bên là cái gì.
Huống chi, bác sĩ không phải đã bị cậu giết chết rồi sao?
Sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Bác sĩ như là nhìn thấu nghi hoặc trong lòng Tạ Tiểu Chu, thong thả ung dung mà nói: "Đùa bỡn sinh tử, vốn chính là sở trường của ta. Cậu cũng muốn thử sao, hoa hồng của ta?"
Tạ Tiểu Chu: Rất không cần.
Tạ Tiểu Chu đã trải qua nhiều tiết mục như vậy, nếu là phải đối diện với từng BOSS trong đó, cậu chắc chắn không muốn gặp bác sĩ nhất.
Các BOSS khác đều còn có thể dùng các biện pháp khác lừa gạt cho qua chuyện, chỉ có bác sĩ...... Hắn quá điên cuồng, không, dùng từ điên cuồng để miêu tả vẫn còn quá nông cạn.
Bác sĩ khinh miệt mạng người, làm lơ luân lý đạo đức, làm một ít thực nghiệm như lẽ thường, nếu cần thiết, thậm chí còn muốn đem chính mình đặt lên bàn tự giải phẫu.
Tạ Tiểu Chu ngón tay giật giật, không chắc chắn có muốn dùng thẻ "Rose Boy" hay không, lừa gạt bác sĩ lần nữa.
Bác sĩ đứng ở giá đỡ bánh xe quay, tùy ý cứ như đi trên mặt đất, hắn đi tới khoang hành khách trước mặt, hơi cúi người, dùng ngón tay gõ nhẹ cửa kính: "Không mời ta vào sao?"
Tạ Tiểu Chu lui ra phía sau một bước: "Đương nhiên, nếu anh có thể tiến vào."
Quác ——
Tiếng quạ đen hót vang lại vang lên.
Chỉ trong nhát mắt ngắn ngủi, ánh mắt Tạ Tiểu Chu nhìn qua bóng hình bên cạnh.
Bác sĩ ngồi ở bên cạnh, bàn tay đặt ở trên bả vai Tạ Tiểu Chu, khẩu trang kia đã biến mất không thấy, để lộ ra gương mặt không chút huyết sắc.
Khoang hành khách hẹp hòi, không có chút không gian dư thừa.
Bác sĩ cùng Tạ Tiểu Chu thật sự ở rất gần nhau.
Chỉ là lúc này đây, không có mùi hoa hồng kia.
Bác sĩ thâm tình mà nhìn chăm chăm vào hoa hồng của hắn: "Cậu lại thay đổi rồi, hoa hồng nhỏ."
Tạ Tiểu Chu lưng dán trên ghế dựa, trong lòng có chút khẩn trương, nhưng trên mặt vẫn rất nhàn nhạt: "Bác sĩ, anh cũng không giống trước kia."
Bác sĩ không thể nhịn được, môi chậm rãi nhếch lên, ngón tay thon dài nhéo cằm Tạ Tiểu Chu, ép buộc cậu phải quay đầu: "Nhưng, mặc kệ cậu biến thành dạng gì, đều là hoa hồng của ta, không phải sao?"
Đã đến loại tình huống này rồi, còn có thể nói không phải à?
Tạ Tiểu Chu không tránh không né, đôi mắt trắng đen rõ ràng đối diện với bác sĩ: "Đúng vậy."
Bác sĩ vừa lòng mà than một tiếng: "Thật đáng tiếc, ta yêu cậu mất rồi."
Tạ Tiểu Chu: "......"
Đây là chuyện gì rất đáng tiếc sao?
Sau đó Tạ Tiểu Chu lại nghe thấy bác sĩ nói tiếp: "Xem ra, không chỉ có mình ta...... Những 'ta' khác cũng vậy, mấy thứ này đại biểu rằng phẩm vị của 'ta' đều rất nhất trí ha."
"Nhưng, tiếc nuối chính là chỉ có mình ta thức tỉnh."
Câu này nói không đầu không đuôi.
Tạ Tiểu Chu lập tức nghe không hiểu.
Cậu đối diện với cặp mắt ửng đỏ kia của bác sĩ, đột nhiên nghĩ tới Hội Phục Sinh.
Dựa theo lời Lý Tiêu nói, 《Tạp Kỹ Kinh Dị》 tồn tại là vì trấn áp một tồn tại rất ghê gớm, mà Hội Phục Sinh lại đang tận lực muốn đánh thức hắn.
Bác sĩ lại nói như vậy, Tạ Tiểu Chu đột nhiên có một suy đoán —— chẳng lẽ nói, toàn bộ BOSS ở trong các tiết mục đều là thứ tồn tại kia phát ra?
Tạ Tiểu Chu nghĩ tới Tần Nguyên, Thần Sông, Bác sĩ còn có Quý ngài...... Vị tồn tại ghê gớm này cũng quá nhân cách phân liệt rồi nhỉ.
Mỗi một bộ dáng đều có tính tình kém như vậy.
Tạ Tiểu Chu đã đoán được một phần, nhưng vẫn là làm bộ không biết: "Chẳng lẽ còn tồn tại một bác sĩ khác sao?"
Bác sĩ nhẹ giọng nói: "Bác sĩ, đương nhiên chỉ có một." Hắn giống như muốn nói gì, nhưng một bên kia, bóng tối cách đó không xa vẫn đang mấp máy, nhanh chóng đi tới bên này.
Bác sĩ bỏ bớt đi mấy chuyện không cần thiết, nói thẳng: "Lần này đến đây, là vì muốn báo cho cậu một chuyện."
Tạ Tiểu Chu: "?"
Bác sĩ thong thả mà nói: "Có một đám người ở trên người 'ta' làm một thực nghiệm, đem 'ta' chia thành rất nhiều ý thức, ta cần phải đem các 'ta' khác tìm về."
Tạ Tiểu Chu chớp đôi mắt.
Này thì có liên quan gì với cậu? Loại chuyện này vừa nghe đã biết rất nguy hiểm lại phức tạp, cậu chỉ muốn sống sót thôi.
Chẳng lẽ muốn cậu giúp đỡ?
Bác sĩ lắc nhẹ đầu: "Không phải giúp, ta cũng không cần. Ta chỉ là không hy vọng...... Hoa hồng của ta sẽ dễ điêu tàn rồi khô héo thôi."
"Hoa hồng, cậu phải cẩn thận nha, bọn họ, lúc nào cũng có thể lấy đi mạng cậu đấy."
Bác sĩ nói rất chậm, đặc biệt là nửa câu cuối cùng, còn cố tình đè thấp thanh âm, mang theo thứ lạnh lẽo khiến người phát run.
Sau khi nói xong, hắn nhìn chằm chằm vào Tạ Tiểu Chu, như là muốn thấy rõ phản ứng của cậu.
Trực diện với tử vong Tạ Tiểu Chu đều đã từng trải qua, càng không cần phải nói đến loại đe dọa này, trên mặt không thấy chút hoảng loạn, chỉ bình tĩnh hỏi: "Bọn họ, là ai?"
Giọng Bác sĩ ôn nhu triền miên: "Đương nhiên là người sáng lập ra tiết mục thú vị này rồi. Bọn họ biết, cậu đối với mỗi 'ta' đều có thể sinh ra ảnh hưởng nhất định, thứ bọn họ phải làm tự nhiên là muốn đem nhân tố không ổn định là cậu mà loại bỏ—— mặc kệ dùng phương pháp gì."
Ý là tổ tiết mục sau lưng mấy cái tiết mục âm phủ này?
Tạ Tiểu Chu trong lòng nhảy dựng.
Lấy kinh nghiệm Tạ Tiểu Chu đối với đoàn phim, biết ở trong hiện trường quay chụp, quyền lợi của đạo diễn cùng biên kịch là rất lớn. Ngoại trừ các bộ phận cực nhỏ như nhà đầu tư hay ảnh đế ảnh hậu, những người khác đều phải diễn theo sự sắp xếp của đạo diễn và biên kịch.
Hiện tại Tạ Tiểu Chu cái nào cũng không chiếm.
Cứ như vậy, nếu tổ tiết mục thật sự muốn giải quyết cậu, tỉ lệ có thể tồn tại tiếp rất nhỏ.
Tạ Tiểu Chu ngước mắt, rất tự nhiên, hiện tại bác sĩ là đang ở trong trạng thái xem diễn. Bác sĩ rất điên cuồng, đến sinh tử của chính mình còn không thèm để ý, huống chi là cậu.
Cậu muốn sống sót, lại rơi vào tình trạng này, nên càng thêm không thể không rõ ràng mà liền chết ở trong tiết mục này.
"Bác sĩ......" Tạ Tiểu Chu cầm tay bác sĩ, càng là lúc này, cậu lại càng bình tĩnh, khóe môi hiện lên ý cười, "Ta là hoa hồng của anh, nếu ta cứ như vậy mà chết một cách không xinh đẹp trong tiết mục, anh muốn không?"
Nghe câu nói kia, ý cười trên mặt bác sĩ lại tăng thêm: "Đương nhiên không muốn."
Tạ Tiểu Chu: "Vậy bác sĩ, anh chuẩn bị nên làm thế nào? Quý ngài cũng là một 'anh' khác, anh còn muốn cùng anh ta hợp thành một thể sao?"
Nụ cười trên mặt Bác sĩ mang theo ý khinh miệt khó mà phát hiện.
Quý ngài?
Chính là vật ngu xuẩn bên ngoài kia đấy hả?
Quý ngài còn chưa thức tỉnh, trong vô thức mà đã bài xích một tồn tại 'ta' khác, cũng không muốn trở thành cùng một thể.
Mà bác sĩ cũng tạm thời không có năng lực cất chứa một ý thức cường đại như vậy, hắn trước hết cần phải đi qua các thế giới khác, mạnh mẽ cắn nuốt ý thức tương đối bạc nhược khác.
Chờ đến khi tìm lại đủ hắn, mới có thể hoàn toàn khôi phục thành một người.
Nhưng cho đến lúc đó, bác sĩ cũng không chắc chắn kia rốt cuộc có phải là hắn hay không.
Nhưng bác sĩ cũng không thèm để ý.
Hắn chỉ là muốn hoàn thành thực nghiệm vĩ đại nhất, chờ xem sau khi các thể ý thức kia hợp thành một thể, sẽ cho ra đời cái dạng tồn tại gì.
Tạ Tiểu Chu lẳng lặng mà nghe xong, cảm thán nói: "Vẫn là thực nghiệm thú vị nhất nhỉ, bác sĩ, ta cũng muốn giúp anh hoàn thành đó."
Không trợ giúp thì còn có thể làm sao bây giờ chứ?
Mắt thường cũng có thể thấy được, cần phải lựa chọn một trận doanh, so với tổ tiết mục không rõ chân tướng kia, chỉ sợ vẫn là ở cùng bác sĩ mới dễ ứng đối được chút.
"Tìm được tên của ta đi." Bác sĩ nói, "Còn có, tận dụng hết khả năng đánh thức càng nhiều 'ta' khác."
Bác sĩ còn muốn nói cái gì nữa, nhưng vừa nhấc mắt, đã thấy thân ảnh quý ngài đã đến gần lại.
Thời gian không còn kịp rồi.
Ở trong cái tiết mục này, bác sĩ chẳng khác gì khách nhập cư trái phép, không thể dừng lại ở cùng một chỗ lâu được, nếu không liền sẽ bị tổ tiết mục phát hiện.
Huống chi mọi chuyện cũng đã nói hết, bác sĩ phải đi. Nhưng trước khi đi, hắn còn phải làm một việc khác.
Ngón tay Bác sĩ cầm lấy hàm dưới của Tạ Tiểu Chu, khiến cho cậu đụng phải lồng ngực mình, sau đó cúi đầu, ép buộc phải hôn một cái.
Tạ Tiểu Chu cảm nhận được trên môi truyền đến cơn đau, tiếp theo liền có máu tươi lan ra.
Nói đây là hôn môi, không bằng nói, đây là dấu vết bác sĩ cố ý để lại.
Hắn quá dùng sức, cánh môi yếu ớt bị khai phá, để lại một cái dấu răng rất rõ ràng.
"Hoa hồng của ta, hy vọng cậu có thể sống đến cuối cùng, lại đem cơ thể cùng mạng mình lại giao cho ta." Bác sĩ cứ giống như đang thủ thỉ với tình nhân nhỏ, "Ta yêu cậu."
Bạch ——
Thân thể Bác sĩ hóa thành một đám quạ đen, vươn cánh bay ra ngoài.
Công viên giải trí bị cắt điện giờ đã cung ứng điện lực lại như bình thường, từng cái nghê hồng* sáng lên, ngay cả bánh xe quay cũng chuyển động như thường.
(*ánh đỏ lúc chạng vạng ấy)
Tạ Tiểu Chu đột nhiên nghe thấy bên ngoài xuất hiện tiếng ca.
Đó là than nhẹ, thâm tình.
"Nếu không phải do chính tay nàng đốt.
Thì đã không thể gọi là ngọn lửa.
......
Nếu không phải chết dưới chính tay nàng.
Thì có sống tiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì..
......" ①
Một đám quạ đen lượn quanh một vòng, biến mất ở phía chân trời.
Tạ Tiểu Chu tay phải dừng ở mu bàn tay trái, lòng bàn tay nhẹ nhàng cọ lên chiếc nhẫn ngón áp út.
***
Bánh xe quay rốt cuộc cũng dừng trên mặt đất.
Tạ Tiểu Chu đứng lên đẩy cửa khoang ra, mới vừa đi ra ngoài, quý ngài đứng cách đó không xa.
Chỉ thấy khuôn mặt quý ngài âm trầm, mày nhăn lại, có vẻ cực kỳ không vui.
Tạ Tiểu Chu chưa bao giờ thấy qua bộ dáng này của quý ngài, chần chờ một chút: "Quý ngài......?"
Quý ngài một tay đem Tạ Tiểu Chu kéo vào trong ngực, chất vấn nói: "Vừa rồi, các người làm cái gì?"
Tạ Tiểu Chu nhìn đôi mắt quý ngài, trong tròng mắt vàng sắc kia là ảnh ngược của chính bờ môi cậu, có thể rõ ràng mà thấy được phía trên còn để lại chút dấu vết.
Tác giả có lời muốn nói:
①Ca khúc《 Có Chết Nhất Định Phải Chết Trong Tay Nàng》