• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong góc nhìn người xem của phòng phát sóng trực tiếp, chính là một cái cục bột trắng cuộn tròn trên mặt đất, vẻ mặt khiếp sợ mà nhìn lá cây trên mặt đất, ngập nước mắt mèo thoạt nhìn cực kỳ vô tội.

[miêu miêu mắc mưu]

[ha ha ha ha Chu Chu vẻ mặt khiếp sợ, thế nhưng mắc mưu bị lừa]

[Tôi biết người này rất xấu hẳn là phải khiển trách, nhưng vì sao khóe miệng tôi lại không nhịn được dương lên cao là sao thế này.]

[Muốn đem Chu Chu bắt lại hung hăng rua một phen!]

Tạ Tiểu Chu vươn móng vuốt trắng mềm, ở trên lá cây cắt một cái, phân ra một mảnh nhỏ ném đi ra ngoài. Cậu thật cẩn thận mà ló đầu ra, hướng ra phía ngoài nhìn lại.

Chỉ thấy sau khi mảnh lá cây kia rơi xuống, đám quái bùn lầy kia liền vây quanh, phát ra tiếng "Phụt phụt".

Quả nhiên, cái lá câynày đối quái bùn lầy có lực hấp dẫn.

Tạ Tiểu Chu sau khi xác nhận chuyện này xong, trực tiếp vứt phiến lá cây kia đi, từ chỗ ẩn thân chạy đi ra ngoài.

Cậu cho rằng như vậy là có thể bỏ lại đám quái bùn lầy kia, nhưng không nghĩ tới, chỉ có một bộ phận quái bùn lầy bị lá cây hấp dẫn, còn có một bộ phận còn đuổi sát không bỏ.

Thân hình mèo nhỏ mềm mại từ trong cây cối mà nhảy qua, nhẹ nhàng mà dừng ở trên mặt đất, thịt lót cùng mặt đất tiếp xúc, không có phát ra một chút thanh âm.

Tạ Tiểu Chu đứng dậy, trốn đến một chỗ hẹp hòi, lén lút dựng lên lỗ tai.

Cậu nghe thấy được quái bùn lầy trên mặt đất mấp máy mà phát ra tiếng vang quái dị, còn có bùn đất khi đi lại rơi xuống phát ra tiếng 'bịch'.

Thanh âm càng ngày càng tới gần.

Không bao lâu nữa, liền sẽ tìm tới nơi này.

Tạ Tiểu Chu cảm thấy có chút kỳ quái.

Cậu không phải đã đem lá cây ném xuống sao, làm sao mà còn bị quái bùn lầy đuổi theo?

Đại khái là biến thành mèo Ragdoll, một ít hành vi cử chỉ cũng thiên hướng động vật họ mèo. Tạ Tiểu Chu rõ ràng đang thực nghiêm túc mà tự hỏi, lại nhịn không được đi liếm móng vuốt của mình.

Liếm một lần, liền nếm ra hương vị chua lè.

Từ từ...... Hương vị.

Tạ Tiểu Chu ngưng mắt, nhìn về phía móng vuốt của mình.

Móng vuốt và da lông là màu trắng, thịt lót phấn phấn nộn nộn, cực kỳ đáng yêu. Chỉ là có một chỗ chướng mắt, nơi đó nhiễm chất lỏng xanh biếc, cẩn thận ngửi lại, còn có thể ngửi được một làn hơi thở kỳ quái.

Hơi thở này cùng lá cây không khác nhau lắm.

Thì ra là thế.

Cho dù cậu đem lá cây ném xuống, chính là trên người vẫn là lây dính hương vị lá cây, quái bùn mềm lúc này mớiđuổi theo cậu không bỏ.

Phải nghĩ cách loại trừ hương vị trên người.

Tạ Tiểu Chu dùng móng vuốt cào mặt đất, chờ quái mềm bùn sắp tới gần, từ trong một góc đột nhiên nhảy đi ra ngoài.

Bên ngoài có không ít mềm bùn quái đang bồi hồi.

Tạ Tiểu Chu từ trên mặt đất bùn dẫm qua, đặt xuống một đám đám dấu chân hoa mai. Cuối cùng vòng đi vòng lại, lại về tới suối phun kia.

Chủ thể suối phun là một cái hồ nước hình tròn, trung ương phun trào ra từng cái cột nước, dưới ánh mặt trời chiết xạ ra ánh sáng bảy màu.

Mắt thấy quái bùn lầy sắp đuổi kịp, Tạ Tiểu Chu không chút do dự, mạnh mẽ ngăn chặn sợ hãi đối với nước, trực tiếp bổ nhào vào trong hồ nước.

Bùm ——

Trên mặt nước bắn ra các bọt nước lóng lánh, từng vòng gợn sóng khuếch tán ra ngoài.

Nước trôi tan hương vị trên người Tạ Tiểu Chu.

Quái bùn lầy lập tức mất đi mục tiêu, ở bên bờ ao bồi hồi một lát, liền yên lặng mà rời đi.

Sau khi quái bùn lầy rời đi, Tạ Tiểu Chu mới từ dưới mặt nước chui ra ngoài, trong nháy mắt tiến vào trong nước cũng đã hủy bỏ thẻ thân phận "Mèo Ragdoll" này, bằng không xuất hiện ở trong màn ảnh sẽ là một con mèo cả người ướt đẫm.

Nhưng hiện tại cậu cũng không tốt hơn là bao, bọt nước theo làn da không ngừng mà trượt xuống.

Tạ Tiểu Chu dừng một chút, từ trong suối phun bò ra ngoài.

Quái bùn lầy đã rời khỏi quảng trường này, nếu không phải trên mặt đất còn giữ một đống bùn đất, đều sẽ cho rằng chuyện phát sinh vừa rồi chính là ảo giác.

Tạ Tiểu Chu ngồi ở trên bệ suối phun nghỉ ngơi, duỗi tay vắt khô quần áo dính nước trên người, thoạt nhìn so vừa rồi tốt hơn một ít.

Cậu ngửa đầu nhìn về phía trên không, nét bít mặt trời giản đơn đã chìm về phương tây.

Đi qua một đoạn thời gian dài như vậy, cái thanh niên kia còn chưa xuất hiện. Người này khẳng định là một tên lừa đảo, vẫn là một kẻ lừa đảo cấp thấp, liền một con mèo con đều lừa.

Tạ Tiểu Chu lau bọt nước trên mặt một phen, oán hận mà nghĩ, nếu có thể gặp lại cái tên kia, nhất định phải lừa một vố trả về.

Nói đến mắc mưu bị lừa, Tạ Tiểu Chu lại nghĩ tới một chuyện.

Cậu từ trong túi lấy ra di động, nhấn màn hình, ngay sau đó một cái giao diện nhảy ra ngoài.

Giao diện tựa hồ so với lúc trước càng thêm tinh xảo, ở phía trên xuất hiện một cái đồ án bằng vàng, đó là một ngón tay thon dài cầm một lá bài poker, làm ra tư thế đặt ở bên môi hôn.

Tuy rằng thấy không rõ tay bộ dáng chủ nhân, nhưng Tạ Tiểu Chu lại cảm thấy, người này nhất định là đang cười.

Cậu làm lơ cái ý tưởng kỳ quái này, nhìn về tin tức nhắc nhở phía dưới.

【Tệ nói dối +5】

【Tệ nói dối -1】

【Tệ nói dối hiện còn: 14】

Thêm tệ nói dối là Tạ Tiểu Chu ở trong đoàn xiếc thú đã lừa gạt các khách mời khác kiếm được, mà bị khấu trừ tệ nói dối còn lại là bởi vì bị thanh niên tóc đỏ lừa.

Tạ Tiểu Chu đại khái thăm dò rõ ràng quy luật của thành phố nói dối.

Lừa gạt người khác, dựa theo lừa nhân số nhiều ít, có thể đạt được tệ nói dối tương ứng; nhưng nếu là bị người khác lừa gạt, cũng sẽ bị khấu trừ tệ nói dối tương ứng.

Ngón tay Tạ Tiểu Chu hơi dùng sức, nắm di động.

Dựa theo chỉ thị của tổ tiết mục, mỗi ngày vượt qua ở thành phố nói dối, đều phải hao phí mười tệ nói dối, các khách mời muốn ở chỗ này vượt qua thời gian một tháng, mà rời khỏi thành phố nói dối yêu cầu một trăm tệ nói dối.

Một bài toán đơn giản.

Tương đương, các khách mời cần thiết ở trong thời gian một tháng tích cóp 400 tệ nói dối tệ.

Nghe không nhiều lắm, nhưng Tạ Tiểu Chu cứ cảm thấy sẽ không đơn giản như vậy.

Cậu cất di động, quyết định trở lại chợ đám người tụ tập lúc trước tìm hiểu một chút tin tức.

***

Sau khi Tạ Tiểu Chu rời đi, một thân ảnh từ trong bóng ma đi ra.

Thanh niên tóc đỏ khóe môi ngậm cười ý, thanh âm hơi nâng cao: "Mèo con đáng thương......" Nhưng từ trong mắt hắn lại nhìn không ra một chút thương hại, ngược lại là vui sướng khi người gặp họa càng nhiều hơn.

Thanh niên tóc đỏ đi tới bên cạnh suối phun, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xẹt qua mặt nước hồ nước, tựa như có ma thuật, từ trong nước vớt ra một mảnh lá cây.

Hắn nâng tay lên, lá cây từ chóp mũi lướt qua đi.

Cũng không phải mỗi lời nói dối đều yêu cầu bện đến thiên y vô phùng, có đôi khi, một lời nói dối bé nhỏ không đáng kể, cũng có thể lấy lòng Kẻ lừa đảo.

Ngón tay Kẻ lừa đảo phiên động một chút, đem phiến lá cây kia bỏ vào lòng bàn tay xoa bóp thành mảnh vỡ, tùy tay ném tới một bên.

Chỉ là rơi xuống lại không phải mảnh nhỏ lá cây, mà là pháo hoa ngũ thải tân phân.

Thành phố nói dối đã bình yên lâu rồi.

Những người đó...... Đều đã bị nhốt ở trong lời nói giả dối, không có một chút thú vị. Hiện tại, rốt cuộc có chút việc vui rồi.

Kẻ lừa đảo dẫm qua pháo hoa rơi rụng trên mặt đất, ngâm nga giai điệu nhẹ nhàng nào đó, đi vào trong một con đường nhỏ.

***

Tạ Tiểu Chu dựa theo ký ức, về tới quảng trường đi ngang qua kia.

Trên phố này vẫn náo nhiệt như cũ.

Thành phố nói dối có dân địa phương tới tới lui lui, tiếng nói chuyện với nhau cùng tiếng vui cười hỗn tạp ở bên nhau, nếu xem nhẹ bề ngoài có chút kỳ quái của bọn họ, còn có thể gọi là hài hòa.

Tạ Tiểu Chu ở bên đường dừng lại một lát, cảm thấy mình cùng cư dân thành phố nói dối bề ngoài chênh lệch có chút lớn, liền ở líc cậu do dự mà muốn biến thành mèo lần nữa hay không, phía sau truyền đến một thanh âm già nua.

"Hắc, người xứ khác."

Tạ Tiểu Chu theo bản năng mà quay đầu, không biết từ khi nào, phía sau cậu đã đứng một ông lão cung bối.

Ông lão kia râu hoa râm, gương mặt hiền từ, hòa khí hỏi: "Người xứ khác, cậu là lần đầu tiên tới nơi này sao?"

Tạ Tiểu Chu chần chờ gật gật đầu: "Ngài sao lại biết ta là người xứ khác?"

Ông lão vuốt chòm râu, sang sảng mà nở nụ cười: "Ha ha...... Vừa thấy bộ dáng này của cậu liền biết rồi. Được, tôi xem cậu là lần đầu tiên tới thành phố nói dối, nhắc nhở cậu một câu, ban đêm nơi này là rất nguy hiểm, cậu tốt nhất nhân lúc còn sớm tìm một chỗ nghỉ chân."

Tạ Tiểu Chu có giáo huấn vừa rồi, cũng không dám dễ dàng mà tin tưởng những người khác. Cậu gật gật đầu, bất động thanh sắc hỏi: "Ban đêm có nguy hiểm gì?"

Ông lão có chút bất an, lại có chút sợ hãi, lời nói hàm hồ: "Cái này khó mà nói...... Dù sao chính là rất nguy hiểm, buổi tối chúng tôi đều không ra ngoài."

Thấy bộ dáng này của ông lão, Tạ Tiểu Chu cảm thấy lời này vẫn là có thể tin chút. Vì muốn càng nhiều tin tức, cậu chớp chớp mắt, làm bộ ngây thơ dễ lừa: "Nghe nói ở thành phố nói dối một ngày, liền sẽ tiêu hao tệ nói dối, không biết đi đâu mới có thể kiếm tiền đây?"

Ông lão liếc mắt nhìn cậu, nói: "Cái này, cậu có thể đi thành tây thử thời vận. Trời sắp tối rồi, phía trước chính là lữ quán, cậu có thể đi nghỉ chân một chút."

Nói xong những lời này sau, ông lão xoay người liền đi rồi.

Tạ Tiểu Chu nhìn bóng dáng ông lão, suy nghĩ hai câu này đều rất tầm thường, không có ý muốn gạt người, vì thế liền hướng tới hướng ông lão kia chỉ, đi đến chỗ khách sạn.

Khách sạn liền ở cuối ngõ nhỏ, bề ngoài thoạt nhìn cực kỳ cũ nát, làm người hoài nghi giây tiếp theo có phải sụp luôn không.

Tạ Tiểu Chu gõ cửa.

Bên trong truyền đến thanh âm hữu khí vô lực: "Vào đi......"

Tạ Tiểu Chu đẩy cửa ra.

Chỉ nghe thấy ván cửa phát ra tiếng rên rỉ "Kẽo kẹt", run rẩy mà bị mở ra, cùng lúc đó, chồng chất tro bụi không biết bao lâu cũng rớt xuống.

Tạ Tiểu Chu che kín miệng mũi, không đợi thấy rõ ràng tình cảnh bên trong, liền trước hết nghe thấy tiếng thông báo lạnh nhạt kia vang lên.

【Thật đáng tiếc, ngài bị một lời nói dối thấp kém lừa gạt, khấu trừ 1 tệ nói dối 】

Tạ Tiểu Chu: "?"

[Chu Chu sao đi đến đâu cũng bị lừa vậy?]

[Tôi còn nhìn không ra Chu Chu bị lừa chỗ nào đây.]

[Một đường đi tới, chỉ có ông lão kia cùng Chu Chu nói chuyện đi?]

[Nhưng mà không phải ông lão kia nói chuyện rất bình thường sao, cảm giác không có gạt người nào hết.]

Trong đại sảnh của khách sạn có một người đàn ông ốm yếu đang ngồi, thấy Tạ Tiểu Chu đứng ở tại chỗ bất động hồi lâu, không kiên nhẫn mà phất phất tay: "Ai, cậu rốt cuộc có muốn vào thuê không?"

Tạ Tiểu Chu đem cuộc đối thoại với ông lão qua lại suy tư một lần, đi đến phía trước, hỏi: "Thành phố nói dối khi nào trời tối?"

Ông chủ khách sạn dùng ánh mắt như nhìn con khỉ nhìn chằm chằm Tạ Tiểu Chu: "Cậu phát điên cái gì? Bất Dạ Thành của chúng tôi không bao giờ sẽ có trời tối!" Nói, vẻ mặt hắn bừng tỉnh đại ngộ, "Ra là cậu bị ông lão kia lừa, tôi nói này, lữ quán chúng tôi đều 800 năm không có sinh ý! Cái ông kia thật là, không biết dùng cái này kiếm được bao nhiêu tệ nói dối rồi." Nửa câu sau là đè thấp giọng mà nói.

Tạ Tiểu Chu đột nhiên nhớ tới, ngay từ đầu lời dạo đầu của tổ tiết mục chính là —— Chào buổi tối các vị khách.

Cho nên hiện tại thành phố nói dối đã là buổi tối.

Ông chủ khách sạn bĩu môi, cảm thấy bút này sinh ý không diễn, vì thế không ôm quá lớn hy vọng hỏi: "Còn ở trọ không? Mười tệ nói dối một đêm."

Tạ Tiểu Chu quay đầu liền đi.

Trên người cậu tổng cộng chỉ còn lại có mười ba tệ nói dối, sao có thể tiêu phí chứ?

Ông chủ khách sạn thấy người phải đi, quyết định lại nỗ lực một chút, tới cái giá nhảy lầu: "Ba cái, ba tệ nói dối, không thể thấp hơn!"

Nghe được lời này, Tạ Tiểu Chu bước chân dừng lại.

Đương nhiên, cậu không phải vì giá cả đánh gãy xương cá mà tâm động, mà là xuất hiện một ý tưởng.

Cậu lại quay trở về, đứng ở trước quầy, vươn ba ngón tay lên mặt quầy: "Ba tệ nói dối."

Ông chủ khách sạn không nghĩ tới còn có thể có một ngày khai trương, vui mừng quá đỗi: "Tốt, tốt, đây là chìa khóa phòng của cậu....."

Tạ Tiểu Chu chen ngang lời hắn nói, nói thẳng nói: "Tôi không phải muốn ở trọ, tôi là muốn hỏi anh mấy vấn đề, nếu anh không gạt tôi, tôi liền cho anh ba tệ nói dối."

Từ trong lời rủa thầm của Ông chủ khách sạn có thể biết được, nếu là dân địa phương trong thành phố nói dối chi lừa gạt những người khác, cũng có thể đạt được tệ nói dối, đối với bọn họ mà nói, cũng là muốn dựa vào tệ nói dối ở chỗ này sinh tồn.

Cho nên, hà tất phải tạo kịch bản như vậy, đơn giản một chút không dễ sao?

Ông chủ khách sạn sắc mặt đổi đổi, tinh thần tỉnh táo.

Chỉ là còn chưa nói chuyện, Tạ Tiểu Chu khinh phiêu phiêu mà nói: "Đương nhiên, tôi sẽ nghiệm chứng lời anh nói có chính xác hay không, nếu tôi phát hiện bị lừa, một cắc cũng đừng hòng."

Một lời nói dối thấp kém có thể lấy được một tệ nói dối.

Mà nói thật có thể đạt được ba tệ nói dối.

Cái nào càng tốt một chút, người có đầu óc đều biết nên lựa chọ thế nào. Hơn nữa Tạ Tiểu Chu thoạt nhìn xác thật rất dễ lừa gạt, một đôi mắt vừa to vừa tròn, ngoan ngoãn trắng nõn, là loại hình căn bản sẽ không nói dối.

Ông chủ khách sạn cảm thấy cái người xứ khác này vừa mới còn bị lão nhân lừa, đơn thuần đến làm người muốn cười, khẳng định sẽ không gạt người. Vì thế gã gật đầu: "Tôi biết, tôi biết, cậu muốn hỏi cái gì?"

Tạ Tiểu Chu hỏi: "Vì cái gì thành phố nói dối sẽ không có trời tối?"

Ông chủ khách sạn châm chước lời nói, nói: "Bởi vì Kẻ lừa đảo không thích đêm tối. Cho nên thành phố nói dối cho tới nay đều sẽ không có trời tối, chỉ phân sớm ngày cùng ngày muộn, hiện tại là ngày muộn."

Tạ Tiểu Chu gật gật đầu, hỏi tiếp: "Ở chỗ này, làm sao kiếm tệ nói dối."

Ông chủ khách sạn trả lời: "Thành tây, người què Paolo sẽ giới thiệu cho cậu một ít việc, nhưng hắn cũng phải lấy một ít tiền hoa hồng."

Tạ Tiểu Chu đương nhiên sẽ không đơn thuần đến trực tiếp tin tưởng lời ông chủ khách sạn nói, mấy vấn đề này đáp án đều có dấu vết để lại, lẫn nhau chiếu ứng là có thể biết ông chủ khách sạn có gạt người hay không.

Vì thế cậu hỏi ra vấn đề cuối cùng: "Nội thành là chỗ nào?"

Nghe được hai chữ "Nội thành" này, lữ điếm lão bản trên mặt lộ ra biểu tình chờ mong: "Nội thành a...... Đó là thiên đường. Ở nơi đó không có lừa gạt cùng nói dối, chúng ta không ai là không muốn đi vào. Chính là danh ngạch mỗi lần tiến vào nội thành đều hữu hạn, tôi là không cơ hội đi vào."

Hỏi xong vấn đề, Tạ Tiểu Chu chờ đợi một lát, thấy cũng không có xuất hiện tiếng thông báo của hệ thống, liền biết ông chủ khách sạn nói là nói thật.

Ông chủ khách sạn thúc giục nói: "Nhanh đưa tôi tệ nói dối đi!"

Tạ Tiểu Chu sờ soạng di động một chút, trong lòng mặc niệm một tiếng "Lấy ra", liền cảm giác được lòng bàn tay trầm xuống, nhiều ra vài thứ.

Cậu đem ra, phát hiện là ba tệ nói dối, chính diện có khắc con số "1", mặt trái là sườn mặt của một người đàn ông đang mỉm cười. Chỉ là bởi vì vẽ tương đối thô ráp, chỉ có thể nhìn ra hình dáng mỉm cười.

Tạ Tiểu Chu nhìn một lát: "Đây là Kẻ lừa đảo?"

Ông chủ khách sạn thử nói: "Tôi trả lời vấn đề này, có thể nhiều một tệ nói dối sao?"

Tạ Tiểu Chu vô tình mà nói: "Không thể."

Ông chủ khách sạn có chút không cam lòng, lại thật sự không muốn buông tha tệ nói dối sắp tới tay, miễn cưỡng gật đầu nói: "Được rồi, chân dung phía trên chính là Kẻ Lừa đảo. Rồi, cậu đưa tệ nói dối cho tôi đi."

Tạ Tiểu Chu đem tay đưa qua.

Ông chủ khách sạn nhìn chằm chằm tệ nói dối trong tay cậu, mắt cũng không nháy mắt, liền kém từ trong hốc mắt rớt ra dính lên tệ nói dối.

Chính là, Tạ Tiểu Chu vươn đến một nửa, lại rụt trở về.

Ông chủ khách sạn: "???"

Tạ Tiểu Chu đem ba tệ nói dối nhét trở lại trong túi,trong ánh mắt trắng đen rõ ràng tràn đầy vô tội: "Vừa rồi là tôi lừa gạt anh thôi, tôi mới không cho anh!"

Ông chủ khách sạn đầu tiên là mờ mịt, theo sau chính là tức giận, muốn lao ra quầy kéo lại Tạ Tiểu Chu.

Chính là Tạ Tiểu Chu đã sớm trước một bước rời khỏi khách sạn, ông chủ khách sạn chỉ có thể ở trước cửa nắm tóc vô năng cuồng nộ.

【 chúc mừng ngài, ngài nói ra một lời nói dối có chút thú vị, thành công mà lừa gạt một người, thu hoạch 2 tệ nói dối 】

Đinh!

Trong bàn tay lại nhiều ra hai tệ nói dối.

Tạ Tiểu Chu lòng bàn tay hơi vuốt ve tệ nói dối lạnh băng, cậu tổng cộng lừa người hai lần, cách nói của hệ thống thông báo đều là khác nhau.

Một cái là còn có thể tính là một lời nói dối, một cái là lời nói dối thú vị.

Chẳng lẽ nói dối cũng có cấp bậc sao? Cấp bậc càng cao,tệ nói dối đạt được tương ứng cũng càng nhiều. Như vậy, lời nói dối có thể lừa gạt Kẻ lừa đảo, lại có thể đạt được bao nhiêu tệ nói dối?

Nhưng, Kẻ lừa đảo khó khăn quá cao, Tạ Tiểu Chu hiện tại còn không có nắm chắc, vẫn là trước thành thật kiên định mà kiếm đủ tệ nói dối ngày mai để dùng đi.

Cậu cất tệ nói dối vào trong túi, hướng tới thành tây mà đi.

Còn chưa tới thành tây, sắc trời trên không liền tối sầm lại, trời xanh mây trắng đều trở nên xám xịt, lại nháy mắt, trời lại sáng sủa lên.

Ánh nắng tươi sáng mà chói mắt.

Tạ Tiểu Chu như suy tư gì, lấy ra di động vừa thấy.

【Tệ nói dối hằng ngày -10】

【Tệ nói dối hiện còn: 5】

Một ngày kết thúc.

Cậu hôm nay cần phải kiếm được năm tệ nói dối, mới có thể tiếp tục ở thành phố nói dối tồn tại.

***

Thành tây.

Hướng Tạ Tiểu Chu tới là thành đông, nơi này so thành đông còn hiu quạnh hơn chút, gặp được dân địa phương đều ủ rũ cụp đuôi, gầy trơ cả xương.

Bước chân cậu dừng một chút, ánh mắt từ trong bóng tối đảo qua.

Nơi đó có một thiếu niên gò má khô gầy đang quỳ gối, bụng hắn vừa cao cao phồng lên, giống như là mang thai mười tháng vậy. Hắn bắt lấy bùn lầy trên mặt đất liều mạng mà nhét vào trong miệng, cho dù là ăn loại đồ vật này, trên mặt còn mang theo nụ cười thỏa mãn.

Tạ Tiểu Chu nghĩ tới quỷ chết đói, nhịn không được nhìn nhiều vài lần.

Có thể là cậu nhìn chằm chằm rất lâu rồi, một bên truyền đến tiếng cười khàn khàn: "Hắc hắc...... Đây là người đã không còn tệ nói dối, bọn họ chỉ có thể lừa gạt chính mình mà sống, cậu hẳn là không muốn trở thành người như vậy đi?"

Tạ Tiểu Chu quay đầu nhìn qua.

Người nói chuyện là một người đàn ông như cây gậy trúc, dáng người hắn cao gầy, quần áo trên người lại là ngũ thải tân phân, rất giống cây thông Noel.

Hắn đi tới chỗ Tạ Tiểu Chu, lúc đi đường có chút khập khiễng.

"Tôi là người què Paolo." Hắn vươn tay, "Tôi nghĩ, cậu hẳn là tới tìm tôi làm công đi?"

Tạ Tiểu Chu duỗi tay, cùng hắn nhẹ nhàng nắm một chút.

Người què Paolo nhếch miệng nở nụ cười: "Hiện tại rất ít nhìn thấy người xứ khác như các cậu, thật là hiếm lạ."

Tạ Tiểu Chu chú ý tới hắn nói "Các cậu", hiển nhiên, không chỉ có một mình cậu tìm tới chỗ này.

Người què Paolo vừa đi, một bên nói: "Cậu tới tìm tôi, là một lựa chọn tốt, tôi dám cam đoan cậu sẽ may mắn."

Liên tục bị lừa hai lần, Tạ Tiểu Chu đã đối người của thành phố nói dối sinh ra năng lực miễn dịch, mặc kệ nói lời dễ nghe, cậu đều sẽ không lập tức tin tưởng.

Vì thế cũng không có trùng hợp, liền đi theo người què Paolo cùng vào một con đường nhỏ.

Cuối đường nhỏ còn đứng những người khác.

Tạ Tiểu Chu tập trung nhìn vào, những người đó cũng là khách mời, trong đó có một cái còn đặc biệt quen mắt. Không phải người khác, đúng là trộm gà không thành còn mất nắm gạo Ăn trộm.

Ăn trộm vừa thấy Tạ Tiểu Chu, mặt liền đen, vội vàng cách ra xa.

Người què Paolo nhìn quanh người ở đây một vòng, hắng giọng nói: "Lễ mừng thành phố nói dối sắp bắt đầu rồi, rất nhiều chỗ đều thiếu nhân thủ, các cậu đi hỗ trợ lao động đi, mỗi người mỗi ngày năm tệ nói dối."

Lời này vừa ra, các khách mời hai mặt nhìn nhau.

"Này cũng quá ít."

"Có thể kéo tiền lương lên cao chút không?"

"Một ngày ba tệ nói dối, căn bản không đủ dùng."

Mặt người què Paolo đột nhiên trầm xuống: "Chỉ có cách này để sống, có làm hay không."

Tiếng các khách mời nói chuyện với nhau nhỏ dần.

Bọn họ ở thành phố nói dối mỗi ngày đều phải trừ hết mười tệ nói dối, một ngày chỉ kiếm lấy năm tệ nói dối tệ, căn bản thu không đủ chi.

Nhưng là, trước mắt bọn họ cũng không có lựa chọn càng tốt.

Có người lựa chọn đi theo người què Paolo làm việc, lại có chuẩn bị đi chỗ khác thử thời vận.

Tạ Tiểu Chu lại cảm thấy, năm tệ nói dối không nhiều không ít, cũng đủ khiến người yên tâm.

Dùng tư duy nghịch hướng tới suy luận, nếu người què Paolo là đang gạt người, hắn liền sẽ nói ra cái giá càng cao tới lừa gạt càng nhiều người tiến vào.

Mà giá cả năm tệ nói dối còn xem như hợp lý, xác suất gạt người không lớn. Càng không cần phải nói, Tạ Tiểu Chu đối với lễ mừng này cảm thấy rất hứng thú, vì thế cũng lựa chọn nhận công việc này.

Người què Paolo cuối cùng chiêu được bốn người, trong đó hai cái là dân địa phương, hai cái là khách mời.

Tạ Tiểu Chu xen lẫn trong đội ngũ, đi theo người què Paolo đi tới một cánh cửa có kiến trúc cao lớn.

Người què Paolo nói: "Chính là nơi này, các cậu đi vào, một ngày sau liền có thể lãnh tệ nói dối."

Tạ Tiểu Chu ngửa đầu vừa thấy.

Lối vào kiến trúc tối om, giống như là cự thú đang mở miệng, nuốt tất cả người đi vào.

Sau khi đi vào, ánh vào mắt đầu tiên thấy chính là đại sảnh kim bích huy hoàng, bên trong rực rỡ lung linh, lập loè đến người không mở ra được mắt.

Một Thỏ nữ lang dáng người thướt tha mà đi tới: "Xin hãy đi theo tôi."

Tạ Tiểu Chu theo đi.

Sau khi xuyên qua một cái hành lang, thỏ nữ lang dừng lại trước một cửa phòng. Đẩy cửa ra, bên trong một mảnh đen nhánh, mơ hồ có thể nghe tiếng dã thú gào rống.

Thỏ nữ lang mặt mang mỉm cười giải thích: "Đây là chúng tôi Thú thực dối chăn nuôi, là vì lễ mừng chuẩn bị, nhưng là hiện tại nói dối không đủ dùng, thỉnh các cậu dùng đủ nói dối để nuôi dưỡng nó."

Một khách khác là nữ sinh tiểu xảo, thật cẩn thận hỏi: "Như thế nào nuôi dưỡng?"

Thỏ nữ lang nói: "Nói dối, cô nói ra lời nói dối càng thật, Thú thực dối liền càng dễ no."

Nữ sinh lại hỏi: "Kia...... Nếu không nói được lời nói dối thì sao?"

Thỏ nữ lang ôn hòa mà nói: "Vậy Thú thực dối liền sẽ ăn cô."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK