Nhìn thấy vết thương này, cậu lại nghĩ tới Tần Uyên.
Thiếu niên kia mang một đôi mắt đầy vẻ mờ mịt, thần sắc quạnh quẽ lãnh đạm.
Tần Uyên lớn lên thật sự tinh xảo, có thể nói là gần như không có khuyết điểm nào, nhưng thậm chí khi hoàn mỹ như vậy thì hắn so với lũ quỷ quái hình dạng vặn vẹo quái dị còn khủng bố hơn.
Khiến lòng người sợ hãi, không dám tiếp cận.
Tạ Tiểu Chu khẽ lắc đầu, đem bộ dáng Tần Uyên vứt ra khỏi đầu.
Hẳn là...... Sẽ không gặp lại hắn đâu.
Tạ Tiểu Chu tiếp tục đi đến phía trước, đột nhiên nghe thấy tiếng 'tách', như là một loại chất lỏng gì đấy nhỏ giọt xuống mặt đất tạo ra tiếng vang.
Cậu chậm rãi ngẩng đầu.
Không biết từ lúc nào, trên trần nhà nằm úp sấp một bóng người vặn vẹo trông như một con nhện, đang treo trên trần nhà. Khóe miệng nó nứt dài đến tận mang tai, nhìn con người bên dưới, nước dãi tanh hôi không ngừng chảy ra.
Rất giống như quỷ đói khi nhìn thấy món ngon.
Tạ Tiểu Chu: "..."
Trần Lê thấy cậu ngừng lại, cũng theo bản năng mà nhìn sang: "..."
Coi như hai người nhìn đối phương không vừa mắt, lúc này cũng mười phần ngầm hiểu, không nói hai lời liền hướng phía trước chạy đi.
Con nhện kia người vốn là chỉ yên lặng theo đuôi, lúc này bị phát hiện, rốt cuộc không còn kiêng kỵ. Nó phát ra một tiếng gào thét sắc bén, chỉnh lại tứ chi, thật nhanh đuổi theo.
Hai cái chân làm sao nhanh hơn bốn cái chân?
Trong nháy mắt, con nhện người cũng đã nhảy lên trước mắt, nó thậm chí còn chạy hơi lố, đầu lâu xoay quá 360 độ, nhếch miệng nhìn hai người phía sau.
Tạ Tiểu Chu: Cảm ơn, đã nhận thấy được cảm giác nhục nhã.
Nhìn tình hình thế này, có lẽ là chạy không thoát.
Tạ Tiểu Chu đang nghĩ ngợi nên làm cái gì bây giờ, đột nhiên nghe thấy bên cạnh truyền đến giọng nói của Trần Lê: "Tạ Tiểu Chu, lớp trưởng lệnh cho cậu —— đứng ở tại chỗ đừng cử động."
Vừa dứt tiếng.
Đại não Tạ Tiểu Chu một mảnh hỗn độn, cái gì cũng không thể tự hỏi, bước chân cũng theo đó mà dần dần chậm lại. Cậu như rơi vào một đầm lầy lầy lội, một bước cũng bước không được.
Trần Lê nhẹ nhàng mà lướt qua cậu.
Tất cả mọi người biết, vào lúc bị gấu rượt theo, không nhất định phải chạy vượt con gấu, chỉ cần chạy vượt qua đồng bạn là được.
Hiện tại nhìn tình hình này thì chỉ có thể có một người sống, Trần Lê như lẽ tự nhiên mà chọn người khác chết thay.
Bây giờ có Tạ Tiểu Chu lót đáy, Trần Lê cũng không vội vã chạy mà đứng ở cách đó không xa, cười lạnh một tiếng: "Cướp vai của tao? Muốn hot? Cũng phải nhìn xem mày có cái số ấy không, cả đời của mày chỉ là số quần chúng thôi."
Mà gã, mới là vai chính bên trong [ Tạp kỹ kinh dị ]!
Trần Lê chuẩn bị cứ như vậy nhìn mặt Tạ Tiểu Chu lộ ra tuyệt vọng, kêu khóc xin tha, cuối cùng táng thân trong bụng con nhện.
Đây là khoái cảm duy nhất mà hắn có thể đạt được khi ở trong cái show [ Tạp kỹ kinh dị ] đầy khủng bố tuyệt vọng này.
Vào lúc Tạ Tiểu Chu sắp bị con nhện bắt được, miệng vết thương trên tay đột nhiên truyền đến từng đợt lạnh lẽo, làm cho cậu thoát ly khỏi trạng thái mê mang.
Tạ Tiểu Chu liếc mắt thoáng nhìn, con nhện người với khuôn mặt dữ tợn gần ngay trước mắt.
Rõ ràng là lúc này tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, Tạ Tiểu Chu lại đặc biệt bình tĩnh, hít sâu vặn eo, duỗi chân ra, đá con nhện người văng xuống đất. Rồi lại duỗi tay túm chặt đầu tóc của con nhện người, xách theo đầu nó, đột nhiên đập về phía vách tường.
Ầm ——
Một tiếng này vang lên, ngay cả bọn quỷ quái ở trong tối cũng cảm thấy đau ê ẩm.
Tạ Tiểu Chu buông lỏng tay ra, tùy ý con nhện người chậm rãi chảy xuống trên mặt đất, cậu ngẩng đầu, hướng về phía Trần Lê hơi hơi mỉm cười, vẫn là bộ dáng đơn thuần vô tội kia: "Mày nói cái gì?"
Trần Lê: "......"
Tại sao lại có cảm giác Tạ Tiểu Chu so với con nhện người còn khủng bố hơn vậy????
Trần Lê co cẳng bỏ chạy.
Nhưng còn chưa chạy được hai bước, phía sau đã duỗi đến một bàn tay ấn gã lại khiến gã đứng tại chỗ không thể động đậy.
Tạ Tiểu Chu: "Cho nên nói, tao bị cái chương trình âm phủ này lựa chọn, là do mày làm?"
Trần Lê cười gượng hai tiếng: "Là, là tao đề cử...... Mày không phải muốn hot sao? Tao cảm thấy đây là một cơ hội rất tốt......"
Tạ Tiểu Chu: "Mày cảm thấy mày là đứa ngu, hay tao mới là đứa ngu đây? Nghĩ tao sẽ tin thật à?"
Nếu đã không che giấu được, Trần Lê đành phải bất chấp tất cả: "Không sai, là do tao không ưa mày, dựa vào cái gì mà mày có nhiều cơ hội như vậy? Đạo diễn đều vừa ý mày?"
Tạ Tiểu Chu như lẽ thường mà nói: "Bởi vì tao lớn lên trông đẹp á."
Trần Lê cắn răng: "Vậy dựa vào cái gì mà tao cũng chỉ có thể diễn vai quần chúng?"
Tạ Tiểu Chu càng thêm có lý: "Bởi vì mày lớn lên trông khó coi đó."
Trần Lê: "?"
Tạ Tiểu Chu: "Có vấn đề?"
Trần Lê: Vấn đề lớn!
Vào lúc hai người còn đang giao lưu, con nhện người ban nãy bị đập đến ngất ngây con gà tây rốt cục cũng tỉnh táo lại. Nó so với lúc trước còn nóng nảy hơn, đôi mắt trở nên đỏ đậm, cơ hồ viền mắt muốn lồi ra. Tứ chi không ngừng ma sát trên mặt đất, hóa thành một đạo tàn ảnh, hướng về bên này nhào tới.
Với tốc độ như vậy, bị bắt được chỉ là chuyện sớm hay muộn, Trần Lê vội vã sử dụng năng lực của gã: "Tạ Tiểu Chu, lớp trưởng lệnh cho..."
Lời còn chưa nói hết, Tạ Tiểu Chu nhanh hơn gã, trực tiếp một quyền đập tới. Đau đớn kịch liệt đánh gãy lời Trần Lê.
Trần Lê: "Aaaaaa-"
Thừa dịp Trần Lê còn chưa phản ứng kịp, Tạ Tiểu Chu lại một chân đá về phía mắt cá chân của gã ta
Trần Lê ăn đau: "A a a ——"
Trần Lê một chân chạm đất, đôi tay ôm một chân khác bị thương, động tác thoạt nhìn thập phần buồn cười. Gã chất vấn: "Mày muốn làm gì?"
Tạ Tiểu Chu nhún vai: "Làm chuyện mày muốn làm với tao thôi."
Cậu cũng không phải thực sự ngốc bạch ngọt, có người muốn hại cậu mà còn có thể xem như không có chuyện gì mà ở chung.
Có thù báo thù mới là tính cách của Tạ Tiểu Chu.
Cậu chỉ là thoạt nhìn ngây thơ vô tội mà thôi.
Sau khi nói xong, Tạ Tiểu Chu không do dự nữa, xoay người chạy.
Mà Trần Lê đang muốn đuổi theo thì phía sau lại cảm nhận được một trận lạnh lẽo, tay con nhện người đáp lên vai gã ta, nó lộ ra nét cười tham lam.
【......! 】
【 khiếp sợ, không nghĩ tới ngốc bạch ngọt lợi hại như vậy? 】
【 Trần Lê giả ngu kết quả biến thành ngu thật ha ha ha ha 】
【 Trần Lê tốt xấu cũng sống qua một show, không có khả năng dễ chết như vậy】
Trải qua một đợt này, số lượng fans của Tạ Tiểu Chu dần bò lên, đã cùng Trần Lê ngang hàng.
***
Tạ Tiểu Chu thoát khỏi Trần Lê, lại quay về một mình như cũ.
Cậu vốn tưởng rằng mình có thể tạm thời an toàn rời khỏi, bước đi chưa quá hai bước, lại phát hiện trong bóng tối truyền đến tiếng sột sột soạt soạt.
Không, kia không phải bóng tối, mà là —— tóc.
Đám tóc dày đặc đen kịt giống như luồng nước, từ bốn phương tám hướng chảy xuôi đến, giữa từng sợi tóc mơ hồ có thể thấy được từng con mắt với tròng mắt đỏ tươi.
Tạ Tiểu Chu: "......"
Vì sao mà nơi này nhiều thứ tà vật thế nhỉ?
Mà ngoài ý muốn là, cái thứ quỷ tóc này cũng không có ý muốn công kích, nó chỉ là đi theo phía sau Tạ Tiểu Chu, duy trì khoảng cách không xa cũng chẳng gần.
Thật giống như là...Đang uy hiếp Tạ Tiểu Chu đi đến phương hướng mà nó muốn.
Chờ Tạ Tiểu Chu lấy lại tinh thần, vừa ngẩng đầu liền thấy, phía trước xuất hiện một luồng sáng trắng êm dịu, trên bệ cửa sổ còn để một chậu cây xanh tươi ướt át, không chút thay đổi.
Đám tóc vốn dĩ đang giương nanh múa vuốt của trở nên ngoan ngoãn, chúng nằm rạp trên mặt đất, sợ hãi lại thần phục thứ bên trong.
'Cọt kẹt' một tiếng.
Cửa phòng học piano tự động mở ra, trước cửa xuất hiện một bóng người quen thuộc, đôi mắt mờ mịt nhìn về hướng bên này, bên trong đôi mắt ấy lại không phản chiếu bất kỳ vật gì.
Màn đạn cũng sôi trào.
【 Tui đệt, đây không phải là Boss xuất hiện trong chương trình thực tế thể loại vườn trường lần trước sao? 】
【 Phổ cập khoa học một chút, lần trước mười vị khách cao cấp, toàn bộ chết trận, không có người nào thoát khỏi chỗ này 】
【 Vậy thì vị khách này thảm khỏi nói rồi, thắp nến 】
【 thắp nến thắp nến thắp nến 】
【 Sao vị khách này còn không chạy? Đang chờ cái gì, chờ chết sao? 】
Tạ Tiểu Chu đứng trên bờ vực của bóng tối và ánh sáng, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Tần Uyên.
Cậu không những không chạy mà ngược lại còn đi về phía trước, tự nhiên lộ ra vẻ vui mừng: "Sao cậu lại ở đây?"
Tần Uyên im lặng, giống như một pho tượng không có cảm xúc.
Tạ Tiểu Chu mặt mang ý cười, hai tay chắp ở sau lưng, hơi tiến lên: "Lần trước tôi rất lo lắng cho cậu, bây giờ thấy cậu không có chuyện gì là tốt rồi..."
Mi mắt Tần Uyên khẽ rung, cứng ngắc mở miệng: "Ngươi, không, sợ, hãi?"
Âm cuối vừa dứt, trên người Tần Uyên bốc cháy lên một tầng sương mù màu đen, sau làn sương đen, làn da trắng lạnh lẽo đã để lại dấu vết bị đốt cháy, phía dưới hiện ra một lớp xương trắng dày đặc.
Nửa khuôn mặt tựa thần linh, nửa còn lại tựa ác ma.
Tần Uyên liếc mắt một cái, nhìn chăm chú Tạ Tiểu Chu.
Thật giống như, chỉ cần Tạ Tiểu Chu lộ chút khác thường, sẽ khiến cho cậu trở thành một phần của bóng đêm, vĩnh sinh vĩnh thế ở bên cạnh hắn tại nơi đây.
Tạ Tiểu Chu:.....
Cậu không sợ hãi?
Cậu sợ muốn chết luôn được chứ?
Nhưng vào lúc này, Tạ Tiểu Chu càng bình tĩnh. Cậu không những không có một chút sợ hãi, còn đưa tay lên, dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào xương cốt.
Những ngón tay ấm áp nhẹ nhàng chạm lên xương cốt lạnh như băng.
Tạ Tiểu Chu tự mình không có cảm giác gì, ngược lại Tần Uyên đã nắm lấy tay cậu trước, ngăn lại động tác của cậu.
Tạ Tiểu Chu nhẹ giọng hỏi: "Có phải rất đau không?"
Vẻ lạnh lùng trong mắt Tần Uyên chậm rãi rút đi, hơi nhiều lên một chút ôn nhu: "Vẫn, ổn."
Tạ Tiểu Chu chớp chớp lông mi, hai tròng mắt đen trắng đã phủ một lớp nước ánh lên, nước mắt dường như sắp rơi: "Tôi không tin, nhất định rất đau."
Một giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay Tần Uyên.
Đây là một loại cảm giác thật đặc biệt, chưa từng trải qua, làm hắn có chút chân tay luống cuống: "Không, đau. Ngươi, đừng khóc."
Tạ Tiểu Chu nhẹ nhàng hít hít cái mũi, ánh mắt kiên định lên: "Là ai làm? Cậu nói cho tôi, tôi giúp cậu báo thù......"
Tần Uyên: "Không cần."
Nói "Không cần", nhưng vẻ mặt của hắn đã dịu đi rất nhiều.
Tạ Tiểu Chu: Có hi vọng.
Cậu đã hơi hơi rõ tính tình Tần Uyên rồi.
Một thiếu niên thiếu tình yêu mà thôi.
Bởi vì xung quanh nào là quỷ tóc, con nhện người, Bút Tiên này kia đều là thứ kì quái, nên thiếu giao tiếp với người bình thường, mà người khác phỏng chừng nhìn thấy hắn liền bỏ chạy, xưa nay chưa từng trải qua loại chuyện này.
Một thiếu niên ngay cả Boss Bút Tiên còn sợ, thần bí lại mỹ lệ. Thoạt nhìn lạnh lùng đáng sợ, trên thực tế thiếu tình yêu lại tự bế, cũng không tùy tiện động thủ hại người.
Còn đạo cụ nào so với hắn tốt hơn để chiếm lấy ống kính?
Tạ Tiểu Chu tính toán một chốc, ánh mắt nhìn Tần Uyên cũng dịu dàng hơn.
Tần Uyên: "?"
Tạ Tiểu Chu thuận tay nắm lấy bàn tay của Tần Uyên, nhẹ giọng thì thầm: "Một mình cậu ở chỗ này, có phải rất lạnh không? Cậu xem tay cậu đều đã lạnh như băng rồi này."
Tần Uyên: "......Bởi vì, ta đã chết"
Tạ Tiểu Chu: "Không sao, cậu xem, tôi nóng lắm, tôi sẽ sưởi ấm cho cậu." Hai tay của cậu bao lấy tay Tần Uyên, mi mắt cong cong, "Cậu có cảm nhận được không?"
Tần Uyên quả thật có chút cảm nhận được nhiệt độ, nhưng cũng không thắng được mấy chục năm trải qua âm u.
Vì nguyên nhân này nên chút ấm áp khó có được đó, lại càng khiến người thêm lưu luyến.
Tần Uyên: " ừm...."
Tạ Tiểu Chu một chút đều không sợ hãi dấu vết cháy bỏng đáng sợ trên mặt Tần Uyên, chân thành đưa ra lời mời: "Cậu có muốn cùng tôi đi ra ngoài không?"
Tần Uyên cụp mi, như đang suy tư.
Tạ Tiểu Chu nhỏ giọng nói: "Bên ngoài tối như vậy còn có mấy thứ kì quái, tôi rất sợ."
Không sợ hắn.
Nhưng sợ những thứ bên ngoài..?
Tần Uyên liếc mắt.
Những thứ đang nắp trong bóng đêm run bần bật.
******
Ngoài khu dạy học.
Các vị khách đều đã trải qua sự hỗn loạn, cuối cùng cũng thoát khỏi nơi khủng khiếp này.
Nhưng họ biết rằng đây chỉ là món khai vị ngày đầu, vẫn còn sáu ngày nữa, và họ đều không biết bản thân mình có thể sống đến cuối cùng hay không.
Hoa khôi của lớp là may mắn nhất, quỷ đuổi theo cô toàn là sinh vật nam tính, ngại với quy tắc nên cũng không thể thương tổn cô, thế nên cô là người thứ nhất ra được.
Theo sát sau đó chính là phú nhị đại, năng lực của hắn ta là rải tiền mua mạng, nhưng kỹ năng này cũng có hạn chế, trên người hắn ta chỉ có một ngàn đồng tiền, dùng xong liền không còn nữa. Mà mới vừa rồi, hắn ta ước chừng đã rải hai trăm đồng mới thoát ra được.
Học bá khoa TN, học sinh nghèo cũng lục tục mà đi ra.
Còn thiếu hai người.
Vào lúc tờ mờ sáng, một bóng người đi ra.
Trần Lê rất là chật vật, đi đường khập khiễng.
Học bá khoa TN hỏi một câu: "Còn có một người đâu?"
Trần Lê sắc mặt âm trầm: "Đã chết."
Hoa khôi nhỏ giọng kêu lên, sắc mặt tái nhợt: "Hóa ra là chết thật..."
Phú nhị đại nói một cách thờ ơ: "Có chết cũng là một cái bia đỡ đạn mà thôi, có gì đâu."
Trần Lê: " ừ, một cái bia đỡ đạn mà thôi, thiếu một người, nhiều cảnh diễn hơn..."
Một giọng nói trong trẻo từ phía sau vang lên: "Mày nói ai là bia đỡ đạn?"