• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tạ Tiểu Chu vừa kêu meo meo vừa chửi bới Kẻ Lừa Đảo.

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp rất thích khi thấy ​​cảnh tượng này.

[Từ lúc Chu Chu tiến vào tiết mục này tới nay vẫn luôn bị lừa chưa từng dừng lại, người đều bị lừa đến choáng váng]

[Trước kia là Boss bị Chu Chu lừa, hiện tại là Chu Chu bị Boss lừa, chẳng lẽ phong thuỷ thay đổi rồi sao]

[Kẻ Lừa Đảo —— hi vọng cuối cùng của giới Boss (?]

Tạ Tiểu Chu dưới đáy lòng đem Kẻ Lừa Đảo lăn qua lộn lại mà mắng một lần, hơn nữa quyết định mặc kệ Kẻ Lừa Đảo nói cái gì nữa, cậu đều sẽ không tin tưởng!

Một câu, một chữ, không đúng, một cái dấu chấm câu cũng không thể tin!

Tạ Tiểu Chu tức giận đến mức má phồng lên, bàn chân nhỏ nhắn không ngừng vỗ xuống đất.

Đột nhiên, hai cái bóng đen từ phía trên phủ xuống, chặt chẽ đem mèo con che ở phía dưới.

Vừa nhấc đầu, cậu liền thấy quái vật đã đi tới trước người.

Quái vật nhìn như không phải loại tồn tại ở hiện thực, chúng nó đứng lên cao chừng một người, khuôn mặt dữ tợn xấu xí, không ngừng nhe răng trợn mắt, dịch nhầy tanh hôi từ khóe miệng chảy xuống dưới.

Xèo ——

Dịch nhầy có tính ăn mòn, một giọt rơi ở trên mặt đất, lập tức phát ra tiếng vang bỏng cháy, tiếp theo đó là khói trắng khó ngửi bốc lên.

Hai con quái vật này cực kỳ hung hãn, Tạ Tiểu Chu hiện tại ở trước mặt chúng nó, có lẽ cũng không đủ nhét kẽ răng.

Trọng điểm bây giờ không phải đi mắng Kẻ Lừa Đảo, mà là trốn khỏi hai con quái vật trước mặt này.

"Meo ——"

Cái đuôi Tạ Tiểu Chu cao cao nhếch lên, con ngươi thẳng đứng đặc trưng của loài mèo co rút lại, nhìn chằm chằm vào hai con quái vật trước mặt.

Thua người không thua trận.

Nhưng chiêu uy hiếp này vừa nãy Tạ Tiểu Chu đã dùng qua, lần này sử dụng không giống trước, hai con quái vật đều không tạm dừng mà trực tiếp nhào tới.

Dưới sự bao trùm của nguy hiểm, lông toàn thân Tạ Tiểu Chu đều dựng thẳng, từ xa nhìn lại, giống như một quả cầu trắng xù xù.

May là cậu nhỏ, dáng người thoăn thoắt, liên tiếp từ trong miệng quái vật chạy thoát.

Vốn dĩ hai con quái vật chỉ là ôm tâm tư chơi đùa đuổi bắt con mèo nhỏ này, nhưng không nghĩ tới mấy lần thất bại, chuyện này khiến chúng nó bực mình, một trước một sau mà ngăn chặn Tạ Tiểu Chu.

Mèo nhỏ rơi vào thế khó, chỉ có thể súc ở trong một góc.

Hai con quái vật liếc mắt nhìn nhau một cái, đồng thời chộp tới.

"Méo ——"

Một tiếng sắc bén mèo kêu tiếng vang triệt toàn bộ hành lang.

Trong đó móng của một con quái vật vồ được một nhúm lông trắng, xem động tác tựa như đang nghiền nát cái gì.

Khán giả có chút không đành lòng nhìn tiếp:

[Meo meo thương như vậy đáng hu hu hu]

[Tui không dám nhìn, nhanh nói với tui Chu Chu không sao đi?]

[Ha ha rốt cuộc tới chỗ kích thích, lúc trước đều không thú vị!]

Có lẽ tổ tiết mục cũng đang rất gấp gáp muốn biết Tạ Tiểu Chu có chuyện gì hay không, màn ảnh vừa chuyển, chiếu từ một hướng khác.

Hình ảnh máu tươi trong tưởng tượng không xuất hiện.

Một con mèo trắng lăn ra khỏi móng vuốt của con quái vật, vừa mới đứng thẳng liền xông ra ngoài. Nhưng cậu cũng không phải muốn chạy, mà là cong lưng, dùng sức nhảy lên phía sau lưng của một con khác.

Con quái vật cảm nhận được trọng lượng trên người, tức giận mà loạng choạng, muốn đem con mèo không biết trời cao đất rộng này ném ra ngoài.

Tạ Tiểu Chu không chút hoang mang, câu khom người, móng vuốt bén nhọn từ trong thịt lót duỗi ra tới, đâm vào trong da lông quái thú, mặc kệ lay động thế nào, đều không chút sứt mẻ.

Quái vật vô năng cuồng nộ, chỉ có thể kêu gọi đồng bạn của mình tới hỗ trợ.

Một con quái vật khác xoay người, nhìn thẳng nhúm lông trắng không ngừng đong đưa kia.

Ở trong mắt nó, thứ kia là một mâm đồ ăn ngon miệng như vậy, không lúc nào là không phát ra hơi thở thơm ngon, còn không ngừng mê hoặc người khác tiến tới cắn một cái thưởng thức hương vị.

Quái vật vốn là hung tính mười phần, thấy một màn này hai mắt trực tiếp đỏ lên, nó không chút suy nghĩ mà há miệng nhào tới, sau đó đột nhiên cắn một cái.

"Gừ!"

Hét thảm một tiếng đinh tai nhức óc.

Tạ Tiểu Chu đã sớm tìm đúng thời cơ, vững vàng mà dừng ở trong một góc, sau đó nâng móng lên, cọ cọ sau cổ mình.

Con quái vật kia cắn được là lưng của một con quái vật khác.

Nhả miệng ra, miệng vết thương sâu đến có thể thấy được xương, máu tươi đầm đìa.

Cái con bị cắn kia tức điên lên được: Ta bảo ngươi đi cắn mèo, ngươi tới cắn ta?

Một con khác tỏ vẻ vô tội: Cắn cũng cắn rồi, còn có thể thế nào?

Có thể là hiệp thương không thành công, hai con quái vật nháo đến đánh nhau, hơn nữa ở dưới máu tươi kích thích, càng đánh càng hăng. Đều đã quên đi con mồi chân chính ở chỗ nào.

Tạ Tiểu Chu nhìn chăm chú vào một màn này, cằm hơi ngẩng, rụt rè mà lại kiêu ngạo. Nhưng cái đuôi nhếch lên cao ở phía sau lại bại lộ ý nghĩ nội tâm của cậu.

Hừ.

Một đám ngu xuẩn!

Hai con quái vật rất nhanh đã phân thắng bại, trong đó một con ngã xuống trên mặt đất không ngừng run rẩy, mà một con khác cả người cũng đã là vết thương chồng chất.

Chúng nó đánh ra tâm huyết, một con tiếp tục tồn tại lại đi cắn cổ đồng bạn của nó, mãi đến khi xác nhận thứ kia đã mất đi sinh mệnh mới nhả miệng. Chỉ là nó cũng đã tinh bì lực tẫn, phảng phất chỉ cần đẩy nhẹ một cái liền ngã xuống.

Chính là hiện tại!

Tạ Tiểu Chu nhân cơ hội chạy qua, chân sau dùng sức, đột nhiên nhảy dựng lên.

Giữa không trung, móng vuốt sắc bén chợt lóe, từ đôi mắt quái thú xẹt qua.

Quái thú căn bản không nghĩ tới một con ruồi bọ nhỏ bé lại dám ra sức phản kháng, không cam lòng mà phát ra một tiếng than khóc.

Tạ Tiểu Chu không tiếng động rơi xuống trên mặt đất, mang móng vuốt dính máu cọ cọ ở trên thảm. Cậu không quay đầu lại, ưu nhã đi về phía trước.

Phía sau, cơ thể quái vật thật lớn ầm ầm ngã xuống.

Giải quyết xong nguy hiểm, Tạ Tiểu Chu chậm rì rì mà đi tới cuối hành lang.

Nhưng mà sau khi quái vật chết đi vẫn không xuất hiện đường đi ra ngoài.

Cậu đi qua lại một vòng, cuối cùng ngừng trước bức tranh treo trên tường. Dựa theo kinh nghiệm chạy thoát khỏi mật thất, con đường đi ra ngoài hẳn là ở phía sau bức tranh.

Móng vuốt trắng mềm duỗi ra ngoài, lay khung ảnh lồng kính một chút.

Khung ảnh không có đóng đinh, cậu không ngừng dùng móng đi đẩy, mặt trái của khung ảnh lồng kính cùng vách tường cọ xát, phát ra tiếng vang chói tai.

Sau khi bị dịch chuyển, khung ảnh lồng kính rốt cuộc động.

Tạ Tiểu Chu cho rằng, phía sau khung ảnh lồng kính là đường đi ra ngoài, nhưng mà khi cậu đẩy cái khung ảnh này qua một bên, phía sau vẫn là vách tường trắng tuyết.

Tạ Tiểu Chu: "......"

Ngửa đầu vừa thấy, cậu lại đối diện với nụ cười trên mặt người trong tranh, thật giống như là đang cười nhạo cậu.

Cậu yên lặng mà thu lại móng vuốt.

Sau khi mất đi vật chống đỡ, khung ảnh lồng kính lắc lư một chút, lại trở về tại chỗ.

Tạ Tiểu Chu đang muốn đi tìm con đường khác, chỉ là mới vừa bước ra một bước, liền dừng lại.

Cặp tai tinh xảo dựng lên.

Cậu nhạy bén mà nghe thấy được tiếng hít thở thô nặng từ phía sau truyền đến, cùng với ý vị tanh hôi.

Không cần quay đầu lại nhìn, bóng đen từ phía trên liền rơi xuống.

Không biết từ khi nào, hai con quái vật kia đã lẳng lặng mà đứng ở phía sau, đôi mắt lạnh băng mà nhìn chằm chằm thứ đồ vật nhỏ bé ở trước mặt.

Chỉ đợi cậu xoay người, liền một cái mà cắn đứt cổ họng cậu.

[Đệt mịa, như này cũng quá dọa người]

[Không phải đều đã giải quyết rồi sao? Hai con quái vật này sao lại thế này?]

[Chu Chu cẩn thận chạy mau ——]

Ở một vách tường khác cùng dãy hành lang.

Chỗ này lấy màu đen làm chủ đạo, một ngai vàng tinh xảo bày biện ở chính giữa, chung quanh không có bất cứ đồ vật gì tồn tại, tựa như đang lơ lửng một nửa ở giữa không trung.

Toàn thân ngai vàng đều là dùng vàng ròng chế tạo, mặt trên được khảm các loại đá quý nhiều màu, cho dù không có ánh sáng chiếu xạ, cũng như cũ tản ra ánh sáng lộng lẫy.

Kẻ Lừa Đảo tùy ý mà ngồi ở trên ngai vàng, chân trái gác lên đùi phải, một tay chống cằm, khóe môi ẩn chứa ý cười.

Hắn đem tất cả đều thu vào trong mắt.

Mèo con thật là đáng thương nha ~

Bị nói dối đùa bỡn đến xoay mòng mòng, còn không chút phát hiện, thật là thảm thương mà.

Kẻ Lừa Đảo trong lòng là nghĩ như vậy, nhưng trên mặt nhìn không ra một chút áy náy, ngược lại tràn đầy vui sướng khi người gặp họa ý cười.

Thật thú vị.

Kẻ Lừa Đảo tràn ngập thú vị ác ý, thích xem người khác ở trong nói dối giãy giụa, phản kháng, cuối cùng trở thành nô lệ của lừa gạt.

Đây là thứ hắn thích, hơn nữa là trò chơi đã chơi qua cả trăm lần.

***

Tạ Tiểu Chu xuất hiện một chút khó hiểu.

Cậu tin tưởng hai mắt của mình, rõ ràng nhìn thấy quái vật cũng đã bỏ mạng, nhưng hiện tại hai con quái vật xuất hiện này thần thái sáng láng, cả người không có một chút vết thương.

Ánh mắt Tạ Tiểu Chu nhìn về phía chỗ xa hơn, nơi đặt thi thể quái vật đã không thấy.

Lại chuyện gì nữa, quái vật chết đi còn có thể đổi mới sao?

Tất cả những thứ này vừa hoang đường lại quỷ dị.

Cặp mặt đẫm nước mèo nhìn thẳng, tựa như không thể tin được thứ mình đang nhìn đến.

Lúc này, khung ảnh lồng kính trên vách tường cùng mặt tường va chạm, phát ra một tiếng "cạch".

Người trong tranh của khung ảnh vẫn luôn mỉm cười nhìn chăm chú vào Tạ Tiểu Chu.

Tạ Tiểu Chu chợt nảy ra ý tưởng, móng vuốt theo bản năng chụp về phía trước, tựa hồ dưới thịt lót là manh mối mấy chốt.

Chỗ này là Thành phố nói dối.

Mà ở nơi này, mỗi một lời nói dối hoàn mỹ đều có lực lượng đặc biệt.

Như vậy, thứ cậu đang trải qua liệu có phải là lời nói dối hay không?

Đột nhiên biến mất cửa vào hành lang, quái vật chết mà sống lại.....Nếu này tất cả chỉ là nói dối, liền có thể giải thích thông.

Tạ Tiểu Chu nhìn chằm chằm hai con quái vật kia.

Có thể giết chết quái vật một lần, cậu tự nhiên có thể giết chết lần hai. Nhưng hiện tại sự thật đặt ở trước mặt là, giết quái vật vô dụng, chúng nó vẫn sẽ lần nữa sống lại.

Mà phương pháp duy nhất rời khỏi nơi này chính là —— phá giải lời nói dối này.

Hoặc là, dùng một lời nói dối khác tới bao trùm lời nói dối này.

Ngay lúc Tạ Tiểu Chu đang rơi vào trầm tư, hai con quái vật đã đến gần. Chỉ cần chúng nó ló đầu ra cắn một cái, liền có thể đem con mèo mềm mại thơm ngon này nuốt vào trong miệng, nhấm nháp hương vị mỹ diệu.

Tạ Tiểu Chu đè xuống bản năng chạy trốn của mình, đứng ở tại chỗ.

Tất cả đều là giả dối.

Cậu nói với chính mình, vì nhấn mạnh điểm này còn lặp lại mấy lần.

Tất cả đều là giả!

Nhưng sau khi chém đinh chặt sắt mà nói xong, quái vật trước mặt vẫn tồn tại như cũ, không có bất cứ thay đổi gì.

Khác nhau chính là, khoảng cách giữa cậu cùng quái vật bị kéo gần lại.

Khuôn mặt dữ tợn, nanh vuốt sắc bén, còn có hơi thở tràn ngập mùi máu tươi đều gần trong gang tấc.

Tạ Tiểu Chu nhắm hai mắt lại.

Ở ngay lúc này, trong đầu hiện ra lời mà Kẻ Lừa Đảo đã nói với cậu.

Lúc nói dối, thứ cần lừa đầu tiên không phải là người khác, mà là...... Lừa gạt mình trước.

Nếu đến mình còn tin kia chỉ là nói dối, vậy người khác sao lại có thể tin tưởng được?

Lúc nói dối, không thể là ôm ý thức "Nói dối" đi nói, mà là cho rằng chính mình đang nói sự thật.

Phải tự tin.

Tạ Tiểu Chu chậm rãi thả lỏng lại, đem sự tồn tại của hai con quái vật kia xem thành không khí. Cái đuôi xoã tung quay chung quanh thân thể cuộn tròn thành một chùm, cậu vươn đầu lưỡi, chậm rì rì mà chải vuốt lông tóc.

Tất cả đều là giả.

Không có quái vật, cũng không có hành lang, kỳ thật cậu đã sớm hoàn thành công việc và rời khỏi chỗ này rồi.

Ánh nắng bên ngoài tươi sáng, mây trắng giống như kẹo bông gòn, mềm mại bồng bềnh.

Gió thổi tới, là hương vị ấm áp, làm người mơ màng sắp ngủ.

Tạ Tiểu Chu thật sự cảm nhận được ý chí buồn ngủ này, cằm đặt ở trước chân, từ trong yết hầu phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.

Thích ý lại thoải mái.

[??? Đây là đang làm gì?]

[Tự sa ngã sao?]

[Chu Chu, nhanh chạy đi! Quái vật sắp xuống tay rồi! Hiện tại chạy còn kịp]

Trước màn ảnh.

Hai con quái vật rít gào nhào tới.

Chỉ là còn chưa kịp đụng tới Tạ Tiểu Chu, thân thể chúng nó liền tạm dừng lại, giống như bị người ấn nút tạm dừng, trở nên hư ảo và vặn vẹo.

Một làn gió thổi qua, chúng liền hóa thành một đám bọt biển, không lưu lại chút dấu vết.

Sau khi quái vật biến mất, vách tường hai sườn hành lang cũng sụp đổ tan rã, hành lang, khung ảnh lồng kính bị đảo ngược và lơ lửng trong một mảnh đất hoang vu.

Khung ảnh lồng kính thoát khỏi vách tường, trôi nổi hướng về phía trước, thẳng đến khi dừng lại ở trước mặt thanh niên tóc đỏ đang ngồi trên ngai vàng.

Thanh niên tóc đỏ nghiêng đầu, nhìn bức tranh bên trong khung ảnh, trên mặt mang theo ý cười không khác gì lúc trước. Hắn vươn tay phải, tùy ý búng tay một cái.

Tách ——

Tiếng vang thanh thúy phá vỡ tĩnh mịch.

Đồng thời, thế giới hoang vu bị màu khác lấp đầy, cuối cùng xuất hiện là ánh nắng tươi sáng, hoa thơm chim hót.

"Có chút thú vị." Kẻ Lừa Đảo nắm chặt thứ gì đó giữa không trung, một nhúm lông mèo xuất hiện ở trong tay. Hắn cảm nhận xúc cảm của lông mèo sau đó thổi một hơi về phía ngón tay.

Lông mèo rơi rụng ở giữa không trung, biến thành một đám khí cầu, phất phơ bay về phía trước.

***

Tạ Tiểu Chu ở trên mặt đất lăn một vòng, duỗi eo lười một cái.

"Meo ~"

Chờ đến khi đứng dậy, cậu đã thoát khỏi ma thuật của Kẻ Lừa Đảo, biến trở về bộ dáng thiếu niên.

Tạ Tiểu Chu cào cào mớ tóc hỗn độn rồi lại hít một ngụm khí lạnh.

Lúc biến thành mèo không có cảm giác da dày thịt béo gì cả, hiện tại biến thành người, toàn thân đều đang kêu đau.

Hơi cánh tay nâng lên chút, có thể thấy khuỷu tay bị cọ rớt một khối da nhỏ, lộ ra da thịt đỏ tươi.

Cậu thổi một hơi, chậm rãi làm giảm đau đớn.

Đột nhiên, âm thanh thông báo không có tình cảm vang lên.

【 Chúc mừng ngài, ngài nói ra một lời nói dối có chút thành công, khen thưởng 5 tệ nói dối 】

Tạ Tiểu Chu lấy di động ra.

Mặt trên xuất hiện tin tức nhắc nhở.

【 nói dối tệ +1】

【Tệ nói dối -5】

【 Tệ nói dối +5】

【 Tệ nói dối +5】

【 Hiện tại có 11 tệ nói dối 】

Năm tệ nói dối khác là thì là do hoàn thành nhiệm vụ của người què Paolo.

Bận rộn cả một ngày, cũng may là còn kiếm được phí dụng khấu trừ dành cho một ngày.

Tạ Tiểu Chu cảm thấy có chút mệt mỏi, dứt khoát nằm ngay tại chỗ, trong cặp mắt trắng đen rõ ràng ảnh ngược ra mặt trời được vẽ đơn giản, còn có khí cầu năm màu bay trên trời xanh.

Hình ảnh rất cổ tích, nhưng cậu lại chỉ thầm lặng thở ra một hơi.

Tiết mục này, khó khăn thật sự có chút cao.

Có thể nói là ở hiện tại, đây là tiết mục khó khăn nhất mà Tạ Tiểu Chu quay chụp.

Ở thành phố nói dối có nói dối ùn ùn không dứt, cần phải nghiêm túc phân rõ rồi lựa chọn...... Còn có Kẻ Lừa Đảo.

Ấn tượng Tạ Tiểu Chu đối với Kẻ Lừa Đảo chính là, người này thật sự quá khó chơi.

Dùng từng phân tích của Tạ Tiểu Chu với các Boss từng gặp, thì trong đó công lược khó nhất hẳn là Bác sĩ.

Nhưng cho dù khó công lược, Tạ Tiểu Chu cũng Biết bác sĩ muốn cái gì —— hắn si mê tử vong, thích giải phẫu, thực nghiệm và thi thể.

Cho dù là dạng mục tiêu gì, chỉ cần tìm được thiết lập khiến đối phương cảm thấy hứng thú, biến thành bộ dáng bọn họ vừa ý, từ từ là có thể công lược được.

Tần Nguyên thích nhân loại không hề giữ lại tình yêu; Thần Sông muốn một tân nương; Bác sĩ sẽ ôm tử vong; Quý ngài......Quý ngài am hiểu cho không.

Nhưng Tạ Tiểu Chu lại nhìn không thấu Kẻ Lừa Đảo muốn cái gì.

Ở trong mắt Kẻ Lừa Đảo, dường như không có đồ vật gì là quan trọng, hắn tự do ở nhân thế, miệng đầy dối trá, chỉ biết lừa gạt, không có thật tình.

Đồng thời hắn cũng phong phú kinh nghiệm, không có một câu nói dối nào có thể lừa gạt được hắn.

Tạ Tiểu Chu cảm thấy có chút khó giải quyết.

Nếu không, hay là đi một con đường khác, tích cóp tiền rời khỏi Thành Phố nói dối là được rồi.

Công lược Kẻ Lừa đảo khó khăn quá cao.

Tạ Tiểu Chu quyết định ở nơi nào đáp xuống liền ở nằm ở tại chỗ.

Nhưng, đã có con đường thuận tiện, làm sao lại muốn đi khiêu chiến mức độ cao?

Nằm mãi, một ngày ở thành phố nói dối liền kết thúc.

Tệ nói dối trên người Tạ Tiểu Chu nháy mắt bị trừ đến chỉ còn một cái.

Này nói lên hôm nay phải kiếm được chín tệ nói dối trở lên, mới có thể tích cóp được tiền.

Cậu cũng nghỉ ngơi đủ rồi, từ trên mặt đất bò dậy, vỗ vỗ tro bụi trên người, đi ở dưới ánh mặt trời ấm áp.

Thành phố nói dối náo nhiệt như cũ.

Trên mặt mỗi người đều là nụ cười vui sướng, không chứa một chút giả ý.

Mà khi nụ cười giống nhau xuất hiện ở trên các khuôn mặt khác nhau, cứ cảm thấy không rét mà run.

Tạ Tiểu Chu nhanh bước chân.

Phương thức kiếm tiền trước mắt chỉ có đi theo người què Paolo.

Trải qua tự thân thí nghiệm, việc người què Paolo giới thiệu có nguy hiểm, nhưng xác thật là có thể kiếm được tiền, việc này so với bị lừa còn ổn áp hơn.

Chờ đến khi Tạ Tiểu Chu đi vào chỗ cũ, người què Paolo vẻ mặt không thể tin mà trừng mắt nhìn cậu, đôi mắt nhìn như cũng sắp rơi ra: "Cậu, cậu vậy mà còn sống!"

Phải biết rằng, thực dối thú rất khó đút no, lời nói dối cần phải lừa gạt nhiều người mới có thể thỏa mãn thú vui ăn uống của chúng..

Cho nên, mỗi một người đút cơm cho thực dối thú luôn không ai có thể trở về.

Người què Paolo run run chỉ tay hỏi: "Cậu, cậu nói cái gì với thực dối thú đó?"

Tạ Tiểu Chu sờ sờ chóp mũi: "Không có gì, chỉ là một ít kinh nghiệm tình cảm thôi."

[Thần mẹ nó kinh nghiệm luyến ái!]

[Là kinh nghiệm của hải vương mới đúng đi]

[Ha ha ha thực dối thú đều ăn đến không muốn ăn tiếp!]

Người què Paolo nửa tin nửa ngờ: "Cậu tới làm cái gì?" Chắc không phải là biết hắn cắt xén thù lao chứ?

Tạ Tiểu Chu đang muốn mở miệng, đột nhiên thấy biểu tình mất tự nhiên của người què Paolo, tâm tư vừa chuyển, lời đến bên miệng lại sửa thnahf loại miệng lưỡi khác: "Anh còn hỏi tôi tới làm cái gì?"

Cậu sầm mặt, mặt vô biểu tình mà nhìn người què Paolo.

Tạ Tiểu Chu trời sinh hiền lành, mặt trắng nõn mềm mỏng, làm người vừa thấy liền tâm sinh hảo cảm. Nhưng cũng chính là loại người này, lúc trở mặt chỉ khiến người càng thêm sợ hãi.

Người què Paolo lui ra sau một bước, thiếu chút nữa té lăn trên đất. Thật vất vả ổn định thân hình, hắn cười gượng một tiếng: "Tôi giới thiệu cho các cậu, thu chút phí môi giới cũng không được sao?"

Tạ Tiểu Chu nhấc mắt, không mặn không nhạt mà nói: "Thật à?"

Người què Paolo cảm nhận được sát khí.

Xem ra người xứ khác này không dễ chọc, vẫn là không cần cùng cậu ta xuất hiện xung đột.

Vì thế hắn thân mật mà tiến tới: "Nhưng đó là người khác, tôi và cậu —— ai cùng ai nha, không cần thu phí môi giới gì cả!" Hắn móc ra một đống tệ nói dối, đau mình mà đếm hai cái, đưa tới trong tay Tạ Tiểu Chu.

Tạ Tiểu Chu ước lượng một chút: "Tôi cảm thấy, không chỉ nhiêu đây đi?"

Hai tệ nói dối đã là điểm mấu chốt của người què Paolo, nhìn Tạ Tiểu Chu muốn càng nhiều, hắn lập tức thay đổi bộ dáng: "Tưởng công phu sư tử ngoạm*? Cũng không đi hỏi thăm thử xem, phía sau người què Paolo tôi là người nào, cậu cần phải ước lượng rõ ràng nha, người xứ khác."

(* ý là cắn một phát được cả miếng to)

Sinh hoạt ở thành phố nói dối cần phải nói dối.

Tạ Tiểu Chu thường ngày không thường nói dối, cho nên cần thời gian nhất định để luyện tập làm quen.

Cậu nhìn người què Paolo uy hiếp bộ dáng, nhẹ nhàng cười: "Anh biết Kẻ Lừa Đảo không?"

Lúc nghe được ba chữ "Kẻ Lừa Đảo " này, người què Paolo vẫn duy trì động tác há miệng thì ngừng lại không nhúc nhích, cực kỳ buồn cười.

"Cái, cái gì?" Người què Paolo có chút không tin vào lỗ tai của mình, "Cậu nói cái gì?"

Tạ Tiểu Chu hỏi: "Chẳng lẽ sau anh là Kẻ Lừa Đảo à?"

Người què Paolo mồ hôi lạnh lập tức tuôn ra như suối, lời cũng nói không thông: "Không, không được nói bậy! Đắc tội Kẻ Lừa Đảo cậu chết cũng không biết chết như thế nào đâu!"

Tạ Tiểu Chu buông tay: "Tôi cũng sẽ không đắc tội Kẻ Lừa Đảo, nhưng...... Tôi nhìn anh như vậy thì sắp đắc tội Kẻ Lừa Đảo rồi đó."

Người què Paolo: "Vì sao?"

Tạ Tiểu Chu kiêu căng mà nâng nâng cằm: "Bởi vì anh đắc tội tôi."

Người què Paolo vốn dĩ đang muốn nhắc nhở, hiện tại nghe Tạ Tiểu Chu nói như vậy liền ở tại chỗ cười ầm lên: "Cậu? Ha ha ha ——"

Tạ Tiểu Chu cũng không giận, từ trong túi móc ra tệ nói dối mang theo lông mèo kia, ở trước mặt người què Paolo nhoáng lên: "Đây là Kẻ Lừa Đảo cho tôi."

Người què Paolo muốn thấy rõ một chút, nhưng Tạ Tiểu Chu đã đem tệ nói dối thu trở về. Hắn có chút không tin, lại cảm thấy người xứ khác kia có thể nói ra tên tuổi Kẻ Lừa Đảo này, chắc chắn là đã từng gặp qua Kẻ Lừa Đảo.

Trong lúc nhất thời, không biết có nên tin tưởng hay không.

Người què Paolo thử nói: "Cậu gặp qua Kẻ Lừa Đảo rồi sao?"

Tạ Tiểu Chu gật đầu: "Gặp qua, hắn có một đầu tóc đỏ, hai mắt màu vàng vẫn luôn cười, một chút cũng không dọa người."

Người què Paolo: "?"

Tạ Tiểu Chu trên mặt hiện lên chút ý cười ngượng ngùng: "Hắn còn sờ tôi."

Nửa thật nửa giả càng dễ gạt người.

Tạ Tiểu Chu cảm thấy, chính mình đã bắt đầu thích ứng với thành phố nói dối rồi.

Người què Paolo: "???"

Hắn chợt hiểu rõ, liền một chút do dự cũng không có, trực tiếp nhét tệ nói dối vào tay Tạ Tiểu Chu, "Tất cả đều là thù lao của cậu!"

【 Chúc mừng ngài, ngài nói một lời nói dối có chút thú vị, đã lừa gạt được một người, thu hoạch 2 tệ nói dối 】

Tính cả tệ nói dối người què Paolo đưa lại đây, hiện tại Tạ Tiểu Chu đã có được mười tám tệ nói dối.

【Chúc mừng ngài, ngài đã thích ứng được với quy tắc của thành phố nói dối, đối với cái này, thành phố nói dối đã phát khen thưởng cho ngài】

Khen thưởng? Chắc không phải là phát tệ nói dối đâu nhỉ?

Còn có loại chuyện tốt này!

Tạ Tiểu Chu đợi trong chốc lát lại không nghe được âm thanh nhắc nhở tệ nói dối được cộng vào, chỉ cảm thấy đỉnh đầu có chút ngứa.

Cậu nhịn không được duỗi tay đi cào.

Ngón tay cào qua mái tóc, đột nhiên đụng phải đồ vật mềm mại.

Tạ Tiểu Chu mở to hai mắt nhìn: "?"

Cậu lại sờ soạng một chút.

Cảm giác đồ vật, như là...... Lỗ tai?

Không đợi cậu thích ứng với lỗ tai đột nhiên nhiều ra ở trên đầu, xương hông lại có chút ngứa, như là đang có thứ gì đó sinh trưởng mọc ra.

Một tay khác duỗi qua, cậu phát hiện ra một cái đuôi lông xù xù.

Cái đuôi kia còn cực kỳ linh hoạt, nghe theo Tạ Tiểu Chu chỉ huy chuyển tới trước mặt.

Vừa nhìn thấy cái đuôi xoã tung mềm mại, trong bộ lông trắng nhiễm chút nâu, còn không phải là cái đuôi của mèo Ragdoll sao?

Tạ Tiểu Chu bắt đầu sinh ra ý nghĩ muốn đuổi theo cái đuôi của mình.

Người què Paolo nhìn một màn này, nịnh hót nói: "Chúc mừng cậu nha, cậu sắp trở thành cư dân của Thành phố nói dối rồi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK