Tề Duyệt dựa vào cửa yên lặng hút thuốc, thật lâu đã không có cảm giác thương cảm như thế này. Khóe mắt cậu có chút ướt át, đã trải qua nhiều thế như vậy cậu cho rằng mình đã trở nên thờ ơ với tất cả, nhưng thực tế lại không như vậy. Tuy rằng thời gian nhận thức nhau thật ngắn, nhưng không thể phủ nhận, Tôn Linh quả thực là một người tốt, nếu thời gian lâu hơn, bọn họ nhất định sẽ trở thành hảo bằng hữu. Chính là, hiện thực, thật tàn khốc!
Đường Khả cũng không chấp nhận được, ánh mắt đỏ bừng, bả đao hung hăng chém thi thể của tang thi kia, là do nó cắn Tôn Linh!
Theo thời gian trôi qua, sắc mặt Tôn Linh ngày càng tái nhợt, môi trở nên xanh đen, địa phương bị cắn trên cổ tay có chút biến thành màu đen. Hắn sắp biến dị!
Ánh mắt nhìn về vô định, khóe miệng cố gắng kéo lên một mạt mỉm cười:” Phụ mẫu tôi lúc tôi còn nhỏ thì bị tai nạn qua đời, tôi là do thân thích thay phiên chiếu cố nuôi lớn.” Nói đến đây Tôn Linh quay đầu ánh mắt nóng như lửa nhìn chằm chằm Đường Khả:” Tôi còn có một đệ đệ học ở đại học B, nó gọi là Tôn Dương, nếu các cậu tình cờ gặp được nó, thỉnh giúp giúp tôi chiếu cố nó.” Ngữ khí của hắn lộ ra khẩn cầu.
Đường Khả nhẹ nhàng gật đầu, Tôn Linh vừa lòng nở nụ cười: “Nể tình chúng ta là huynh đệ, cho tôi chết một cách thoải mái đi.” Tôn Linh vùng lấy khảm đao dưới chân Đường Khả.
Nhà của Đường Khả rất có tiền, cha mẹ y lúc nào cũng lo việc sinh ý không có thời gian chiếu cố y. Khi y còn bé là do quản gia nuôi lớn lên, sau lại tiến vào giới giải trí liền có người quản lí chăm sóc, ngày thường xung quanh y cũng đều là những kẻ tâng bốc nịnh hót. Nhưng chỉ có bản thân y biết, nhìn y lạnh lùng, bất cần đời, kỳ thật lại rất xem trọng tình cảm, không thích giao tiếp cùng người khác, nhưng nếu y đã chấp nhận ai là bằng hữu thì sẽ cùng người đó vượt qua biển lửa, nếu y chấp nhận ai là người yêu thì sẽ trân trọng người đó cả đời. Cùng Tôn Linh quen biết ba năm nhưng ngày thường cũng ít liên hệ, tiếp xúc nhiều nhất có lẽ là sau khi mạt thế bắt đầu. Tôn Linh! Hắn rất tốt! Là một hán tử! Đường Khả nghiêng đầu đi, tay run rẩy, dùng sức nháy mắt vài cái đem lệ bức trở về.
Tề Duyệt vứt bỏ tàn thuốc, tiến vào trong, cũng không kiêng dè Đường Khả lập tức tiến đến thi thể của tang thi, lấy ra tịnh hạch của tang thi phóng vào túi tùy thân của cậu. Đem mấy bao vật phẩm lúc trước thu thập được ném vào trong xe, cầm lấy cánh tay của Đường Khả, mở cửa xe dứt khoát đẩy y vào. Cậu khởi động xe, nhấn ga, cậu lấy đi chính là chiếc xe trung chuyển của trung niên nam tử cao to kia. Xe dần dần đi xa, Tề Duyệt xuyên thấu qua kính xe nhìn về phía sau.
Tôn Linh chậm rãi đứng dậy, cầm lấy thanh đao ở trên mặt đất, dùng sức cứa vào cổ, sau đó từ từ ngã xuống.
Mạt thế bùng nổ ngày thứ chín. Trời trong xanh, gió thổi nhè nhẹ khiến người ta cảm giác có chút lãnh.
Tề Duyệt lái xe, lúc đầu cậu còn mấy lần cố ý tìm đề tài để thay đổi không khí nhưng đều là tẻ ngắt, cuối cùng phải tận lực bồi một đường đi không nói lời nào. Bởi vì muốn né những thành thị nên cậu phải đi những con đường nhỏ để đến căn cứ S, lộ trình đại khái cần năm ngày.
Đường Khả thu hồi tầm mắt bên ngoài xe, nghiêng đầu nhìn Tề Duyệt, lông mi rất dài, ánh mắt hẹp dài, khóe mắt hơi khiêu lên, trên mặt nhìn không thấy lỗ chân lông, rất là bóng loáng bạch tạm, y vươn tay ra tùy tiện sờ soạng. n, quả thật rất trơn nhẵn. Thanh âm lốp xe ô tô ma sát với mặt đường bén nhọn vang lên, Tề Duyệt thiếu chút nữa lái xe ra khỏi mặt đường liền vội vã phanh lại, đỏ mặt tía tai, lỗ tai cậu đỏ tưng bừng, người này cặn bã! Tâm tình mới vừa chuyển biến tốt đẹp liền đùa giỡn cậu. Nhìn Đường Khả cười xấu xa, lại không biết nên nói cái gì cho phải, chính bản thân cậu cũng không thường cùng người khác giao tiếp, nếu không đã không bị tính kế, từ ngữ của trạch nam thật ít ỏi, nhất thời liền cứng miệng.
“Phía trước là một thôn trấn, trong thôn có một trường học rất gần, chúng ta hôm nay liến trụ ở đó đi.”
“n ân, tất cả đều nghe theo cậu, Tiểu Duyệt Duyệt.”
Lưu manh!!!
Xe quẹo vào thôn trấn. Bên đường cách đó không xa chính là một trường tiểu học, thôn trấn cách trường học một đoạn, chỉ có thể thấy phòng ốc ở xa xa, cổng sắt trường học đã bị khóa. Tề Duyệt dừng xe trước cổng trường, lại nhanh gọn đem khoá mở ra, lái xe vào trong, khóa cổng lại kĩ càng.
Trường học thực an tĩnh, ở trước cửa phòng bảo vệ hai người phát hiện một con tang thi liền thoải mái giải quyết, xem bộ dáng có lẽ là lão nhân gác cổng trong trường học.
Trường học này là một nhà lầu bốn tầng, hai bên nhà lầu là một loạt phòng trệt. Đến lúc tìm được một gian phòng ở sạch sẽ trong phòng trệt cùng thu xếp xe hảo thì trời cũng đã tối.
“Tiểu Duyệt Duyệt.” Tề Duyệt nghe vậy nhìn về phía Đường Khả. “Chuyện này là thế nào?” Đường Khả hai tay khoanh trước ngực, tà mị cuối đầu, khóe miệng mang ý cười châm biếm hỏi.
Tề Duyệt nhếch miệng nửa thật nửa giả trả lời: “Trước mạt thế tôi có lĩnh ngộ một cái dị năng, tiên đoán, vài thứ kia là do tôi biết trước nên chuẩn bị. Còn có những tinh hạch kia, sau khi dị năng giả hấp thu có thể thăng cấp. Nhưng dị năng giả chỉ có thể hấp thu những tinh hạch có cùng màu sắc với dị năng của mình, cậu là hệ băng cùng thực vật, chỉ có thể hấp thu lam sắc cùng lục sắc tinh hạch. Nếu như hấp thu những tinh hạch màu khác thì cậu sẽ nổ tan xác.” Tề Duyệt nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói thêm: “Chỉ có những tang thi thăng cấp thì trong đầu mới có tinh hạch, cấp bậc càng cao thì năng lượng của tinh hạch càng lớn.”
“Cậu là dị năng gì?” Đường Khả truy vấn: “Tôi dùng tinh thần lực như thế nào không có cảm giác?”
Tề Duyệt rối rắm, mặt nhăn mày nhó trả lời: “Là trù nghệ.”
Đường Khả kinh ngạc nhướng mày, còn có dị năng này? Trù nghệ?
Mắt thấy Đường Khả không tin, cậu vội vàng chứng minh: “Là thật! Dị năng này làm ra đồ vật phi thường ngon miệng, lại có một cái tiểu không gian, có thể để dụng cụ làm bếp vào, nồi chảo linh tinh, còn có thể cho vào vô hạn đồ ăn, nhưng chỉ có thể là do tôi tự tay làm ra.”
Thời điểm nhìn thấy Đường Khả dùng ánh mắt chờ mong nhìn cậu, Tề Duyệt lập tức giống chó săn, lấy ra một cái nồi, mở nắp ra, hương thơm xộc vào mũi, là một nồi canh vịt hầm[1] nóng hổi. Đường Khả bị thuyết phục, đem những vấn đề muốn hỏi đều vứt sau đầu. Nước canh màu trắng sữa, thịt vịt vừa mềm vừa mọng, bên trong còn nhồi bí đao, nấm hương, thoạt nhìn vô cùng ngon miệng, bụng nhất thời kháng nghị kêu lên. Tề Duyệt thấy thế phi thường hiểu ý dọn ra một bàn thức ăn, tôm nướng mỡ hành[2], rau chân vịt sốt dầu mè[3], thịt bò chấm sốt[4], lại lấy bát đũa đưa cho Đường Khả, Tề Duyệt còn quyết định lôi ra mấy chai bia. Chính Tề Duyệt cũng tự phỉ nhổ mình, đã lâu rồi cậu chưa ăn thịnh soạn như vậy, lúc trước cũng là vì chuẩn bị cho mạt thế nên mới làm nhiều thức ăn, hiện tại liền tiện nghi y.
Cầm lấy đũa, hai người phải gọi là lang thôn hổ yết, gió cuốn mây bay, há mồm thiệt to cắn nuốt thức ăn. Quả nhiên ăn ngon, so với trong tưởng tượng còn tốt hơn, so với thức ăn của đầu bếp số 1 còn ngon hơn. Mỗi món ăn đều có vị ngon khác nhau, lau lau miệng hồi tưởng lại hương vị vừa ăn. Hai người đều ăn quá nhiều, bụng căng cứng. Tề Duyệt nằm ngửa trên một chiếc giường gỗ trong phòng, thần kinh thả lỏng, chỉ một lát cậu liền mơ mơ màng màng, híp mắt ngủ.
Có câu, no ấm tư *** dục (ăn no lại sinh *** dục). Tâm tư của Đường Khả bắt đầu nổi lên, nghiêng người, tay chống đầu nhìn Tề Duyệt. Tề Duyệt đã ngủ say, bộ dáng phi thường nhu thuận, còn khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, môi đỏ tươi, thật dụ nhân đến nhấm nháp. Nhìn đến đây, đầu óc Đường Khả “Ông” một tiếng, tim đập như trống. Đầu ngày càng hạ xuống, có lẽ do vừa mới uống chút rượu nên hô hấp của y có chút dồn dập. Dán lên môi của Tề Duyệt, hương vị quả nhiên thơm ngon!
Đường Khả khẽ chạm, dùng miệng mút môi của Tề Duyệt, nhiêu đó không thể thỏa mãn khát vọng của y, Đường Khả dùng rang nanh gặm cắn môi của Tề Duyệt, thừa dịp cậu không thoải mái hừ nhẹ một tiếng liền đem lưỡi tiến vào. Đường Khả dùng đầu lưỡi thăm dò răng nanh và lợi của đối phương, cao thấp tả hữu dây dưa cùng đầu lưỡi của Tề Duyệt. Tay y cũng càn rỡ tiến lên, thoát quần áo của Tề Duyệt duỗi vào trong, vuốt ve eo của cậu.
Nóng, thật nóng, Tề Duyệt không biết mình bị gì, cậu không thoải mái vặn vẹo, như thế nào cũng tránh không thoát, cảm giác trên người rất nặng, không thở nổi, trong miệng lại có một vật thể mềm mại quấy rối đầu lưỡi cậu. Tề Duyệt mở to mắt, chỉ thấy Đường Khả đang ghé người vào hôn cậu. Đối phương thấy cậu mở mắt động tác lại thêm kịch liệt, vừa cắn vừa liếm vừa hút như muốn đem đầu lưỡi của cậu nuốt vào bụng. Đường Khả dùng sức dây dưa đầu lưỡi của Tề Duyệt, cường bách cậu đáp lại, tay lại ở trên người cậu chạy tới chạy lui. Đầu óc Tề Duyệt trống rỗng, hô hấp ngày càng gấp gáp, mơ mơ hồ hồ đáp lại.
Cảm giác được Tề duyệt đáp lại, Đường Khả như được ủng hộ, môi chuyển qua lỗ tai của Tề Duyệt, khẽ liếm, cắn mút lỗ tai của cậu. Tề Duyệt hai mắt ngập nước, đầu óc cái gì cũng nghĩ không ra, chỉ có thể từng ngụm từng ngụm thở dốc.
Bên ngoài cửa sổ bỗng nhiên truyền đến một trận ầm ầm tiếng vang, Tề Duyệt phục hồi lại tinh thần, đẩy ngã Đường Khả, nhanh chóng nhảy xuống mặt đất. Tề Duyệt mặt đỏ bừng bước nhanh ra khỏi phòng, đi ra ngoài xem xét tình huống.
Kháo! Mẹ nó, là ai?! Lão tử tuyệt đối không tha cho hắn! Cơ hội bị phá hư, Đường Khả tức giận dùng sức đập xuống giường.
=========================
[1] canh vịt hầm:
[2] tôm nướng mỡ hành:
[3] rau chân vịt sốt dầu mè:
[4] thụt bò chấm sốt: